47.

Sau khi người Nhà Wongthampanich đến bệnh viện thăm Esther Hoorne, thấy người quả thật không có việc gì mới an tâm, khi Ông nội về nhà thì gọi Aun Kanawut vào thư phòng, liền mở miệng hỏi: "Chuyện lần này rốt cuộc con có biết trước hay không?"

"Ba, con thật sự là không biết, nếu con biết Araya Chvaaree muốn hại Esther, có thể im lặng sao?"

"Thật sự?"

"Thật sự, ba biết con yêu Esther cỡ nào, cho dù ly hôn con vẫn như cũ yêu cô ấy, nếu con biết cô ấy gặp nguy hiểm làm sao có thể mặc kệ đây?"

"Vậy tại sao lúc Kluen nói, vì sao con phản ứng mạnh như vậy, phản ứng của con và Mean ta thấy rất rõ ràng, hai người các con có việc gạt ta?" Ông nội nhíu mắt lại nói: "Hay là trước đó Mean đã biết chuyện này?"

"Ba, là như vậy..." Aun Kanawut đem chuyện gặp được Araya Chvaaree nói đơn giản một lần, "Ba, con quả thật có gặp cô ta có cùng cô ta cãi nhau một trận, nhưng lời nói lúc ấy của cô ta thì ai sẽ cho là thật? Con nghĩ cô ta là đang nói nhảm mà thôi, còn bảo Mean khuyên nhủ cô ta cho tốt, nào biết cô ta thật sự dám làm đâu?"

"Tại sao con không nói việc này sớm một chút?"

"Ba, con nói, con chỉ cho rằng Araya Chvaaree ăn nói khùng điên, căn bản không nghĩ tới cô ta thực sự có can đảm làm như vậy."

Ông lắc đầu, "Nếu trước tiên nói với Kluen có lẽ sẽ không có nhiều chuyện phiền toái như vậy xảy ra."

Aun Kanawut còn muốn nói điều gì chỉ thấy ông khoát tay ý bảo ông ta đi ra ngoài.

Mà bên này Araya Chvaaree bị giam giữ nghĩ thế nào cũng không thông, vì sao những người đó đều nói như vậy, mình rõ ràng không có bảo bọn họ làm chuyện kia, nhưng bọn họ lại một mực đồng thanh nói như vậy, cô ta không rõ những người này vì sao phải cố ý hại mình. Nhưng cô ta có hiểu được một chút, bởi vì bọn họ chính là muốn tội của mình càng thêm nghiêm trọng.

Nghe được cô ta bị bắt Mean Suppasit muốn đến thăm, nhưng bị từ chối, anh ta tìm Aun Kanawut giúp đỡ, Aun Kanawut chỉ nói: "Cô ta làm sai nên bị trừng phạt, con đi có thể làm gì?"

Mean Suppasit biết Aun Kanawut không muốn cho mình đi, tuy rằng anh ta đã nghe Araya Chvaaree nói những lời đó, nhưng suy nghĩ của anh ta và Aun Kanawut giống nhau, Mean Suppasit đúng thật chưa từng nghĩ tới Araya Chvaaree thật sự dám thuê người đi đối phó Esther Hoorne. Hiện tại anh ta rất hối hận, nếu lúc ấy có thể ngăn cản mẹ thì tốt rồi.

Bởi vì chứng cứ rất xác thực, vụ án này rất nhanh liền kết án. Lúc Mean Suppasit nghe được tin tức ngây người thật lâu, mẹ có phải là quá độc ác không, bắt cóc Esther Hoorne không nói còn bảo những người đó cưỡng hiếp nàng, anh ta thật sự không muốn tin rằng mẹ mình đã làm như vậy.

Lúc này trong lòng anh ta nhớ tới đều là trước đây mẹ đối với mình thật là tốt, mình bị bệnh cõng mình trên lưng đi bệnh viện chính là mẹ, mình thi được thành tích tốt được hạng nhất thì mẹ chính là người đầu tiên cho mình quà, khi mình và bạn học đánh nhau bị thương trở về giúp mình bôi thuốc chính là mẹ....

Mặc dù cuộc sống của mình có cha làm bạn, nhưng dĩ nhiên là mẹ bên cạnh mình nhiều hơn.

Mean Suppasit biết muốn dùng quyền lực của Nhà Wongthampanich giúp Araya Chvaaree là rất khó khăn, hơn nữa Nhà Wongthampanich sẽ không để cho anh ta giúp Araya Chvaaree. Cho nên anh ta nghĩ đến cách chính là tìm Esther Hoorne, nhưng người Nhà Hoorne căn bản không cho anh ta gặp, không có cách nào, Mean Suppasit chỉ đành tìm Khabkluen, anh ta biết Esther Hoorne đối với Khabkluen rất tốt, chỉ cần cậu ta chịu giúp đỡ vẫn sẽ có cơ hội.

Đối mặt thỉnh cầu của Mean Suppasit, Khabkluen không biết nên cho anh ta một vẻ mặt gì, nhưng sau khi nghe đến lời của anh ta thì vẻ mặt của anh liền biến thành giận dữ.

"Mean Suppasit, anh không bệnh chứ? Anh sao không biết xấu hổ mà dám mở miệng nói chuyện này với tôi, anh nói Thím hai không có việc gì xin thím bỏ qua cho Araya Chvaaree, anh cho là cảnh sát và tòa án đều của Nhà Hoorne mở ra sao?" Khabkluen cười nhạo nói: "Anh nói với tôi là may mắn không có chuyện gì? Bởi vì không có chuyện gì cho nên Araya Chvaaree không cần chịu trách nhiệm phải không? Anh đây là cái logic chó má gì?"

Khabkluen nhìn Mean Suppasit tiếp tục nói: "Tôi hỏi anh, nếu Thím hai đã xảy ra chuyện thì sao? Anh sẽ muốn nói như thế nào? Có phải sẽ nói với tôi dù sao cũng đã xảy ra chuyện, không thể quay ngược lại không thể cứu vãn được, cho nên dù là Araya Chvaaree bị bắt cũng không còn có ý nghĩa gì, việc này bà ta không cần phải chịu trách nhiệm? Đúng không? Anh nghĩ như vậy sao?"

"Không, tôi không có, tôi chưa từng nghĩ như vậy, tôi chỉ là nghe nói Esther Hoorne không có gì đáng lo, người chỉ trầy da mới muốn xin cô ấy buông tha, ít nhất để cho mẹ tôi bị kết án ít đi vài năm."

"Không có gì đáng lo? Có chuyện anh còn không nghe nói, lúc ấy trên xe của Thím hai không chỉ một mình, còn có một người bạn, Thím hai không có cái gì lo ngại, nhưng người bạn kia lại bị thương rất nặng."

"Cái gì?" Mean Suppasit trừng lớn hai mắt, việc này anh ta thật sự không biết, từ khi Araya Chvaaree xảy ra chuyện, anh ta không có bất kỳ tin tức gì, hỏi thăm cũng không được tin tức gì. Mean Suppasit thật sự không biết còn có một người khác ở trên xe Esther Hoorne, mà còn bị thương rất nặng!

"Hiện tại anh biết rồi chứ? Anh còn có cái gì muốn nói không ?" Liếc mắt nhìn Mean Suppasit, thấy bộ dáng anh ta muốn nói lại thôi, Khabkluen lông mày nhíu lại, bộ dáng tôi xem anh còn muốn nói thêm cái gì nữa, giằng co một hồi Mean Suppasit cuối cùng thở dài rời đi.

Esther Hoorne nghe Mean Suppasit tìm đến, cái gì cũng không hỏi, lúc sau biết chuyện Araya Chvaaree, nàng nhìn Khabkluen hỏi: "Kluen, là con làm?"

Khabkluen cười hắc hắc, "Nào có? Xem như kiệt tác của mọi người đi."

Esther Hoorne nhíu mày, "Kiệt tác của mọi người? Người nào mà mọi người?"

"Thím hai, chuyện này đã xong, thẩm đừng quản nhiều như vậy, mà vị kia Khun Natcha là chuyện gì xảy ra nha?"

Esther Hoorne nhẹ nhàng cười, "Chỉ là một người bạn, quen biết ở một bữa tiệc."

"Thật sự?" Hiển nhiên Khabkluen không quá tin, anh đã tới bệnh viện thăm Esther Hoorne vài lần, ánh mắt của Natcha Janthapan này nhìn Esther Hoorne giống hệt lúc mình nhìn Daonuea, anh không tin Thím hai nhìn không ra, hay là Thím hai không có ý này? Nhớ tới Ông nội Hoorne bảo mình hỏi thăm chuyện này anh cảm thấy thật là khó nha!

"Thím gạt con làm gì? Nếu không con cho là gì?"

Khabkluen đi đến bên người Esther Hoorne, sau đó ngồi xuống mới nói: "Thím hai, thật ra thím đã sớm nhìn ra ý của Khun Natcha đúng không? Thím đã ly hôn với Chú hai, Thím hai tốt như vậy đương nhiên đáng giá có người đàn ông tốt, thím có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của mình, con nhìn Khun Natcha kia kỳ thật không tệ lắm. "

Esther Hoorne cười cười nói: "Thím biết, chỉ là tạm thời còn chưa cân nhắc đến chuyện này, hơn nữa thím và anh ấy quen biết không lâu, đối với anh ấy hiểu biết thật ra không nhiều lắm, chờ quan sát thêm đi."
"Thím hai, con giúp thím khảo sát ông ấy."

Esther Hoorne cấu véo má anh nói: "Con còn không sửa miệng sao?"

Khabkluen nhướng mày, "Kêu dì cũng quá không được tự nhiên đi?"

"Kluen, ta nhận con làm con nuôi được không? Ta và ba mẹ con đã bàn bạc qua, ngày đó ông nội, bà nội của con đến ta đã cũng đề cập tới, bọn họ không có ý kiến."

Khabkluen cười híp mắt kêu một tiếng "Mẹ nuôi".

Tuy rằng Esther Hoorne không có gì đáng ngại, nhưng Natcha Janthapan quả thật phải cần thời gian khôi phục, cho nên trong khoảng thời gian này nàng gần như mỗi ngày đều đến bệnh viện chăm sóc anh ta, "Chờ Natcha xuất viện, hẹn ba mẹ của con cùng nhau ăn bữa cơm." Nếu nhận nàng làm mẹ nuôi, nàng muốn biểu hiện một chút, nhưng mà hiện tại quả thật không đúng thời điểm.

Người Nhà Wongthampanich nghe xong không nói gì, cha mẹ Khabkluen đối việc này rất vui vẻ, từ nhỏ Esther Hoorne đã đối tốt với Khabkluen, thương yêu nó không khác gì con ruột, sau khi nàng và Aun Kanawut ly hôn Kluen luôn kêu Thím hai đúng thật không thích hợp, nghe nàng muốn nhận Kluen làm con nuôi, hai người bọn họ đều cảm thấy như vậy rất tốt.

Về phần hai cụ thì bọn họ không có ý kiến gì, mà lúc Aun Kanawut nghe được chuyện này trong lòng khá là không thoải mái, gần đây Mean Suppasit cả ngày sắc mặt đều rất tệ, đương nhiên Khabkluen sẽ không để ý đến suy nghĩ của cha con bọn họ

...

Bộ phim mới của Daonuea và Juthapich rất nhanh sắp quay xong, gần đây Khabkluen rất chịu khó chạy đến trường quay, người trên phim trường đối Khabkluen cũng không nói gì, dù thế nào đi nữa chuyện anh và Daonuea mọi người đều biết, mà chính Khabkluen không cảm thấy cần phải kiêng dè cái gì.

Bởi vì vài chuyện gần đây nên quan hệ giữa Khabkluen và Juthapich trở nên tốt hơn, ít nhất Juthapich sẽ không lo lắng Khabkluen ở sau lưng tính kế mình. Hơn nữa cô ở phim trường thường xuyên lén báo cáo cho Khabkluen, Khabkluen có thể biết tình hình vợ mình, ví như cô gái nào trên phim trường nháy mắt với vợ anh, tỷ như thằng nhóc nào xum xoe với vợ anh vân vân.

Sau đó chờ Khabkluen đến phim trường sẽ tập trung công kích một vài mục tiêu nào đó, đương nhiên công kích của anh chính là trừng mắt lạnh lùng nhìn, nhưng mục tiêu nào đó đều cảm thấy lưng như bị cái gì đâm vào.

Bởi vì Khabkluen còn có chuyện muốn nhờ đoàn phim giúp đỡ, cho nên không tốt đắc tội quá nhiều người, miễn cho đến lúc đó kế hoạch của mình có biến cố gì, rốt cục ngày đoàn phim đóng máy Khabkluen củng đã sẵn sàng thực hiện kế hoạch.

Theo cảnh quay cuối cùng kết thúc, đoàn phim chính thức đóng máy, bởi vì cảnh diễn cuối cùng là một cảnh ban đêm, cho nên ở hiện trường đoàn phim tự chuẩn bị rất nhiều ánh đèn, sau khi tuyên bố chính thức đóng máy Daonuea tỏ vẻ cảm ơn mọi người, sau đó gọi điện thoại cho Khabkluen, Khabkluen nói buổi tối phải tăng ca, hiện tại đang trên đường chạy tới đoàn làm phim, có thể phải đợi một lúc mới có thể đến, xin cậu chờ một lát ở đoàn phim.

Daonuea bảo Tin đem đồ vật này nọ thu dọn, Tin đã chạy tới nói: "P' Daonuea, đã thu dọn xong từ sớm, quần áo cho anh, anh nhanh đi ra sau thay đồ đi." Daonuea gật gật đầu nhận quần áo đi ra phía sau.

Chờ Daonuea thay quần áo xong lúc đi ra lại trợn tròn mắt, không biết là thờì gian của thay quần áo quá lâu, hay là động tác của mọi người quá nhanh, phim trường ngay cả một người cũng không có, mà cả Tin không biết đi đâu? Đèn xung quanh đã tắt một phần, cho nên hiện tại rất tối.

"Tin, Tin." Daonuea kêu vài tiếng không có ai trả lời, cậu lấy điện thoại ra gọi cho Tin, tuy rằng điện thoại luôn luôn vang nhưng không ai nghe. Ban đầu Daonuea còn nghĩ Tin có thể xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, đoàn phim nhiều người như vậy có thể xảy ra chuyện gì?

Cậu lại gọi điện thoại cho Khabkluen, điện thoại Khabkluen không phải không người nghe mà là tắt máy, cái này làm Daonuea cảm thấy kì quái, hơn mười phút trước cậu mới vừa gọi điện thoại cho Kluen, làm sao có thể mới một lúc đã tắt điện thoại đây? Là hết pin? Trước kia điện thoại Kluen nếu sắp hết pin, anh sẽ nói cho Daonuea một tiếng trước khi cúp điện thoại, vì sợ cậu gọi điện thoại thấy tắt máy tìm không thấy người sẽ sốt ruột.

Cảnh diễn hôm nay của bọn họ địa điểm quay trong thành phố, ban đầu khuya hôm nay có ba đoàn phim ở đây, bởi vì đoàn phim bọn họ sẽ đóng máy, cho nên quay chậm một chút, hai đoàn phim khác đã sớm đều rời đi, hiện tại nơi đây vừa rộng vừa trống trải mà chỉ có một mình cậu ở đây, muốn nói sợ hãi còn không đến mức, nhưng loại cảm giác này thật đúng là... Không quá thoải mái.

Daonuea ngồi ở trên bậc thang càng nghĩ càng cảm thấy được không đúng lắm, cậu lại lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Dunk Natachai, nhưng điện thoại còn chưa thông thì đèn xung quanh đã sáng lên, hơn nữa còn là loại ánh sáng rất mạnh dùng để quay phim, bởi vì vừa rồi một mực trong bóng đêm đột nhiên sáng, mắt Daonuea rõ ràng cảm thấy có chút chịu, cậu híp lại nhìn phía trước một chút, giống như xa xa có vật gì đó, nhưng mà cậu nhìn không rõ.

Đột nhiên, âm nhạc vang lên, là bản nhạc nhẹ Daonuea rất thích nghe, cậu còn sững sờ thì thấy bầu trời đêm đột nhiên sáng lên, vô số đèn sân khấu tập trung lại một nơi, Khabkluen trên tay ôm một bó hoa hồng lớn từ trời đêm chậm rãi đáp xuống, ngọn đèn cũng chiếu theo anh di chuyển từ trên cao dần xuống thấp.

Khabkluen mặc bộ âu phục màu đen rất vừa vặn, quỳ một gối xuống, một chiếc nhẫn xinh đẹp nằm im lặng trong hộp trang sức, mắt thâm tình hỏi: "Dao, anh có thể xin em đồng ý ở bên anh cả đời không?"
Đôi mắt Daonuea đã ẩm ướt, mím môi thật chặt, cậu thật sự có chút không thể tin được tất cả chuyện trước mắt, tuy rằng hình thức Khabkluen cầu hôn thật lãng mạn, rất giống là cách dành cho con gái, nhưng mà cậu rất vui vẻ, vui đến muốn khóc, muốn hét thật to.

Cậu không có nói đồng ý hay không, mà không chút do dự vươn tay trái, Khabkluen đem hoa đặt trên mặt đất, sau đó cầm lấy nhẫn nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của cậu . Giờ phút này trên bầu trời nổi lên pháo hoa, Daonuea đem khóe miệng kéo tới bên tai, Khabkluen cầm lấy bó hoa hồng kia đưa tới, Daonuea ném bó hoa, Khabkluen sửng sốt, chỉ thấy Daonuea nhào tới, anh theo bản năng mở hai tay đem người ôm vào trong lòng. Daonuea ngẩng đầu hôn lên môi Khabkluen, Khabkluen không chút khách khí dùng sức hôn đáp lại, gió đêm thổi, trong không khí tràn ngập cánh hoa bay...

Khabkluen và Daonuea không nghe được tiếng vỗ tay xung quanh, trong mắt, trong tai, trong lòng của hai người chỉ có hình ảnh, âm thanh của nhau, bất luận kẻ nào cũng không quấy rầy được hai người.

Daonuea không nhớ rõ mình như thế nào trở về nhà, hình như giống như thấy ở đó có toàn bộ người trong đoàn phim, cha mẹ Kluen, cha mẹ của mình còn có mấy người bạn thân, vài nhóm bạn, người nhiều lắm cậu không kịp nhớ rõ ràng.

Sau đó cậu mới từ Khabkluen biết, vì lần cầu hôn này anh đã chuẩn bị thật lâu, sở dĩ chịu khó chạy đến phim trường là vì bàn bạc với mọi người quá trình cầu hôn. Nghe anh muốn cầu hôn có rất nhiều người sẵn sàng giúp đỡ, dù sao trường hợp như vậy cũng rất là khó gặp được, hơn nữa còn là hai người con trai, sau này có thể khoe khoang một chút . Nhưng không phải toàn bộ mọi người trong đoàn phim biết hết, Khabkluen sợ có người để lộ tin tức, ngược lại không thể cho Daonuea một bất ngờ, hơn nữa đoàn phim nhiều người như vậy, luôn phải cẩn thận một số người trong đoàn đem tin tức bán ra ngoài. Cho nên một số người chính là nghe nói hôm đó có người muốn cầu hôn ở phim trường, đến lúc đó mong mọi người phối hợp.

Ngày hôm sau tin tức Khabkluen cầu hôn thành công đã bay đầy trời, ảnh chụp toàn hiện trường, cảnh cầu hôn lãng mạn, trên mạng lục tục xuất hiện clip Khabkluen cầu hôn. Khabkluen không nhìn các loại bình luận trên mạng, không cho Daonuea xem, bất kể là chúc phúc cũng được hay mắng chửi người cũng được, hai người bọn họ cho tới bây giờ không nhìn, miễn cho ảnh hưởng tâm tình của mình.

Hai cụ Nhà Wongthampanich và cha con Aun Kanawut ngày đó không có đến hiện trường, nhưng khác biệt chính là hai cụ biết chuyện này, cha con Aun Kanawut lại không biết, sau khi hai người nhìn thấy đưa tin mới biết được, hơn nữa gần đây Khabkluen rất ít quay về nhà chính, Aun Kanawut còn nghĩ rằng hai cụ không biết chuyện này đâu!

Ông ta vừa nói mới nghe ông nội nói: "Việc này ta biết, ta đã xem clip, thằng nhóc này làm không tồi, còn rất là lãng mạn."

Aun Kanawut giật giật khóe miệng, nghĩ thầm trọng điểm không phải vấn đề này được không? Ông ta không biết phải nói đứa cháu trai này cái gì mới tốt, cầu hôn thì cầu hôn đi, còn giương cờ gióng trống như vậy, quan trọng là người cầu hôn chính là nam đó? Loại chuyện này vốn nên khiêm tốn chút, kết quả Khabkluen không chỉ có không khiêm tốn, còn làm cho tất cả mọi người đều biết.

Nhưng mà lời nói sau đó của Ông nội càng làm cho ông ta giật mình, "Chờ có hời gian, tổ chức tiệc đính hôn cho hai đứa nó, nhưng mà trước đó hai bên thông gia còn phải gặp mặt ăn bữa cơm mới được, việc này cần bàn bạc cụ thể một chút." Ông vừa đi vừa một bên tính toán, Aun Kanawut đứng tại chỗ không biết nói gì cho tốt, nhưng có một điều ông ta nên chú ý tới, thời gian tới con trai xem mắt nhất định phải nhanh định ra được đối tượng, ít nhất trước thời điểm cháu trai đính hôn.

Daonuea không có việc gì lúc ở nhà liền xem lại clip ngày đó Dunk Natachai giúp y quay lại, càng xem càng cảm thấy mình biểu hiện không tốt lắm, còn thiếu chút nữa khóc, cậu thực sự có xúc động giấu mặt đi, Khabkluen tắm xong thì thấy vợ mình nhìn chằm chằm TV, vừa đúng lúc thấy vợ mình một phen ném bó hoa bổ nhào vào trong lòng ngực của mình.

"Dao, không ngờ lúc cần thiết em lại mãnh liệt như vậy, dám nhào tới! Còn dám hôn!"

Daonuea liếc mắt nhìn Khabkluen một cái, mỗi lần thấy lại cảnh này mặt đều đỏ muốn chết, ngày đó không biết sao mà có dũng khí lớn tới như vậy, lại có thể dám làm thế.

Khabkluen một phen kéo xuống khăn tắm vây quanh bên hông của mình, bổ nhào vào Daonuea nói: "Hôm nay đến lượt anh nhào vào em." Hai tay quấn lên cổ Khabkluen, Daonuea nhẹ nhàng nở nụ cười...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top