Chap 5

  Một tay Vương Tuấn Khải nâng cằm, vẻ mặt ung dung thản nhiên liếc mắt nhìn ra một điểm nào đó ngoài cửa sổ.

"Đang nhìn gì vậy?" Nam sinh ngồi bên cạnh anh tò mò nhìn người anh nghiên cứu một chút xem anh đang nhìn cái gì.

"Đọc sách." Anh giơ một tay đẩy nam sinh kia về chỗ cũ, thản nhiên thu lại tầm nhìn, cầm cái bút lên giống như rất nghiêm túc nghiên cứu quyển sách giáo khoa đang đặt trước mặt.

"Xem một chút thì có liên quan gì." Chàng trai kia vẫn không bỏ cuộc, nghiêng người xem, không phải là thật sự muốn nhìn cái gì cả chỉ là hứng trí một lát mà thôi. Từ trước đến nay dáng vẻ Vương Tuấn Khải luôn xa cách lạnh lùng, dửng dưng, hiếm khi có hành động nôn nóng khó hiểu giống như vừa rồi, phải tận dụng thời cơ thôi.

"A, học sinh hệ thương mại quốc tế đang học thể dục đó." Bên này Vương Tuấn Khải vừa mới đẩy anh ta ra, bên kia đã có bạn học còn tò mò hơn đến trước cửa sổ nhìn xem, cũng kêu ra thành tiếng.

"Đang suy tư nhìn các bạn ấy sao?" Lại có bạn học sờ cằm suy nghĩ.

"Cũng đúng ha... Khả năng không lớn lắm..." Mọi người vây vòng tròn xung quanh lắc đầu. Vương Tuấn Khải nhìn nữ sinh trong lớp thể dục? Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết không có khả năng rồi. Dám chắc Vương Tuấn Khải là loại người cho dù bên cạnh đều là trai xinh, gái đẹp mắt cũng nhìn thẳng. Vậy thì vừa rồi anh ta nhìn cái gì nhỉ?

Có gì đâu mà nghĩ ngợi, ngắm mấy em quan trọng hơn, không nhìn mới lỗ nặng đó." Có bạn học gào to, "Mấy em hệ thương mại quốc tế đúng giờ quá."

"Đúng vậy đúng vậy, thật sự là không tồi đâu." Một đám sói đều vây lại.

Cậu nhìn xem nhìn xem, MM tóc dài kia kìa, oa, thật là rất phong các, mặt mũi cũng được.

"Không đúng không đúng, mặt như trẻ con kia mới đáng yêu chứ, đúng là kiểu mình thích."

Vương Tuấn Khải sờ sờ môi mỉm cười, bắt đầu thu dọn sách vở trên bàn định đổi chỗ, nhưng câu nói của nam sinh nào đó làm cho anh ngừng lại động tác trên tay.

"Thực ra chỉ có cậu trai kia là đặc biệt."

"Ai ai?"

"Bạn tóc ngắn, ừm, tựa vào một cây trông giống như rất buồn chán."

"Đặc biệt gì..." Tiếng nói không đồng tình cao thấp nối tiếp nhau.

"Mọi người không nhìn thấy, mới vừa rồi cậu ấy cười lên. Wow, thật là làm cho hai mắt người ta tỏa sáng! Thật là rực rỡ a! Ơ kìa, mau nhìn đi, cậu ấy vừa cười nữa kìa!"

"Wow..... Thật sự rất rực rỡ a! Tinh mắt thật tinh mắt thật..." Đám đông thở dài, "Ơ, Tuấn Khải sao cậu cũng chen vào?"

"Tò mò thôi." Anh đẩy đẩy cái kính râm, nhìn bọn họ đang chăm chú nhìn về hướng kia: "Mọi người đang nói nam sinh kia?"

"Đúng vậy đúng vậy, Tuấn Khải, cậu cảm thấy thế nào?"

Anh im lặng, đang đánh giá cái dáng vẻ kia như thế nào.

Vì vậy tất cả mọi người nín thở. Một nam sinh chỉ cần dáng dấp đẹp mắt thì có thể làm cho rất nhiều nữ sinh nhìn thêm vài lần, nhưng mà một nam sinh muốn làm cho nam sinh khác cũng có cảm giác sùng bái như vậy, nhất định mọi thứ phải hàng đầu giống như Vương Tuấn Khải. Nam sinh trong lớp từ trước đến nay đều coi anh là người dẫn đầu, tuy rằng tính tình của anh trông rất lạnh lùng, dường như dáng vẻ không thích giao du với mọi người.

Sau một lúc lâu, rốt cục anh cũng đưa ra kết luận: "Bình thường thôi."

Sau đó cầm đồ trên bàn đi ra ngoài.

Những nam sinh còn lại đối mặt với nhau muốn hóng chuyện không biết nói gì cho phải.

"Thật ra nếu nhìn kĩ thì cũng bình thường thôi..." Lúc này mới có giọng nói nho nhỏ của ai đó mở miệng.

"Đúng đúng đúng, hoàn toàn bình thường!"

"Ai là người nói đẹp?"

"Là cậu ta." Mọi người xung quanh đồng thời chỉ tay về hướng nam sinh đầu tiên tán tụng.

"... Đừng làm thịt tôi mà...."

Vội vàng chứng minh là ánh mắt mình không có vấn đề, bọn họ không phát hiện ra Vương Tuấn Khải đi ra ngoài, tay cầm sách siết chặt cỡ nào.

Thật là biến thái, giờ thể dục được đặt ở hai tiết đầu, không biết tên nào sắp xếp thời khóa biểu nữa. Học thể dục xong là tới môn quản lý quốc gia, ai còn tâm trạng học hở? Đã vậy còn là giờ của Diệt Tuyệt sư thái, có muốn trốn cũng hết cách!

Vương Nguyên rất buồn chán đang cùng bạn học bên cạnh chơi cờ caro, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút khác thường. Sao cả đám nữ sinh bên cạnh đều lộ ra cái vẻ mặt của người ba ngày đói bụng đang xếp hàng chứ? Có chuyện kì quái! Bầu không khí này vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc bởi vì trước đây đã xảy ra rất nhiều lần, xa lạ là vì mấy năm nay ở trường học cậu đã tránh đi người nào đó!

Vương Lòi Sỉ!

Mắt cậu sáng lên, cậu khó tin nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ ngọc thụ lâm phong kia.

Tay áo đồng phục rất chỉnh tề xắn đến tận khuỷu tay, một tay thì cầm theo mấy cuốn sách, dưới phần tóc mái lộ ra cái trán trơn bóng, gọng kính màu đen trên sống mũi đẹp của anh trông đậm chất thư sinh, đôi môi gợi cảm mím chặt, mà đôi mắt đen như quân cờ bao trùm tất cả hô hấp của cậu, sau đó cất bước đi đến...

Ảo giác! Nhất định là ảo giác! Vương Nguyên tự nhủ như vậy, lập tức sẽ không thấy nữa, nhất định sẽ không thấy nữa!

... Nhưng tại sao cậu nhắm mắt nhiều lần anh vẫn không biến mất chứ? Lại còn đứng chỗ cách cậu gần đến vậy... Cậu có thể ngửi thấy làn hương khoan khoái nhẹ nhàng trên người của anh.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, rất tự giác lục túi xách của cậu: "Không phải là hôm qua anh để nhầm cái quần ở trong túi xách chứ?"

Đám người xung quanh vẫn chú ý phát ra một tiếng hít không khí thật lớn: Quần? Để nhầm túi?! Quá mức khiến cho người ta tràn ngập trong không gian tưởng tượng để diễn tả!

Cậu đã hóa thành đá rồi. Thanh danh của cậu!

Anh tùy tiện lật một cái, kết quả chắc chắn là không có, dù sao anh vốn cũng không phải đến tìm đồ, nếu ý đồ đã đạt được thì có thể thành công mà rút lui.

"Có thể là để quên ở nhà." Anh đưa ra câu kết thúc, chuẩn bị đi.

Khoan đã! Cậu kéo góc áo của anh lại, lúng túng hỏi: "Vì sao..." Vì sao muốn chạy tới chỉnh cậu...

Mắt anh chớp chớp, cúi thấp người nhẹ nhàng nói bên tai cậu: "Ai cho em cười loạn ở khắp nơi."

Anh thản nhiên đi, để lại cậu oán thán.

Ôi, ai bảo cậu cười loạn khắp nơi đấy... Cậu thở dài.

Chờ một chút! Không đúng! Cái gì gọi là cậu cười loạn khắp nơi? Cậu đâu có cười loạn khắp nơi? Đây căn bản không phải là vấn đề quan trọng! Quan trọng là tại sao anh có thể không giữ lời hứa chứ? Cậu rửa sạch bát nửa năm trời có thể chất cao thành một cái núi nhỏ đấy...

"Hì hì." Lúc này, xuất hiện trước mặt cậu là N khuôn mặt tươi cười nịnh hót, "Vương Nguyên... Hóa ra cậu quen biết bạn học Tuấn Khải hả... Hơn nữa lại còn... Hì hì..."

"Hì hì cái gì hả! Anh ấy là anh trai tôi." Chết thì chết. Cùng lắm thì đã giúp người đưa thư tình, so với bị người ta coi như động vật xem ra còn tốt hơn.

"Biết rồi biết rồi." Người bên cạnh tiếp tục che miệng cười, lộ ra biểu tình 'cậu thật là xấu'. "Tình anh em à~"

"Anh ấy thật sự là anh của tớ." Vương Nguyên dở khóc dở cười, chưa từng giây phút nào giống như bây giờ, chờ đợi người ta hiểu quan hệ của bọn cậu, "Tớ cùng họ với mẹ, anh ấy cùng họ với ba, thế thôi." Lời cậu nói là thật đấy.

"Thực sự chỉ là anh?"

Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng có người bắt đầu tin lời của cậu.

"Thật, thật." Cậu gật đầu như giã tỏi, "Đương nhiên là thật rồi. Sau này có cái gì muốn đưa cho anh ấy có thể đưa cho tớ gửi cho, vừa an toàn lại thuận tiện, hơn nữa còn nhanh chóng, so với bưu điện còn tốt hơn." Chỉ cần có thể khiến cho người ta tin tưởng, có thể cậu vẫn còn trong sạch, hu hu, cùng lắm thì cũng không cần cuộc sống thanh nhàn nữa.

"Dừng, Nguyên Nguyên, cậu xem bọn tớ thành người như thế nào." Có người than thở với cậu.

Ơ, ơ, ơ, sao bây giờ không phổ biến đưa thư tình hay sao? Cậu mở to mắt hết sức ngạc nhiên.

"Đúng, nếu như thích người ta, phải giống phụ nữ thời đại mới như chúng ta tự mình ra tay mới cơm no áo ấm được."

"Đúng đúng, hơn nữa phải giống phụ nữ thời đại mới chín chắn cẩn thận như chúng ta, phải nhìn vào thực tế này. Giống như bạn học Tuấn Khải cực phẩm như vậy, chỉ thích hợp để ngắm, không thích hợp để ăn."

"Nói rất đúng. Vương Nguyên, cậu thật là lạc hậu." Mọi người cùng nhau xem thường cậu.

Hả? Hóa ra thời đại đã thay đổi thành như vậy à, mấy năm vừa rồi cậu cẩn thận là vì cái gì? Phải vinh danh cho phong trào giải phóng phụ nữ này mới được.

Chỉ có điều đến khi tan giờ học cậu liền bỏ qua cái ý nghĩ này. Bởi vì khi trong túi xách của cậu chất đầy tất cả các bức thư gửi đi.

Về nhà, lộc cộc về nhà. Vương Nguyên đi bộ trên lối nhỏ trong khuôn viên trường, có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ cái túi xách phồng lên, nếu cứ mỗi ngày cậu có thể nhận được lượng thư chuyển đi thế này, cho dù mỗi ngày thu giấy vụn cũng rất hoành tráng rồi.

Thời kì khác nhau còn phụ nữ thì vẫn vậy... Về có thể để cho Vương Tuấn Khải gấp máy bay chơi.

Tại sao luôn cảm thấy có người đang nhìn cậu chứ? Cảm giác bị nhìn trộm rất mãnh liệt cứ quấn quanh lấy cậu, cuối cùng cậu không nhịn được liền dừng bước, quay người lại.

Mắt của cậu cứ như thế đối chọi với một đôi mắt sắc bén giống như chim ưng. Người đàn ông kia đứng dưới tán cây, toàn thân tỏa ra hơi thở như săn mồi, đây không phải là một người không bao giờ bỏ cuộc.

Chẳng qua về cơ bản cậu không có sở thích đối với các loại động vật, bất kể là ánh mắt giống chim ưng hay ánh mắt giống heo, đối với cậu mà nói cũng không có hứng thú gì, cho nên cậu rất nhanh đã chuyển tầm nhìn, sau đó nhìn thấy một thanh niên có đôi mắt giống như chim ưng đứng bên cạnh một thanh niên tóc vàng ở phía xa kia.

Wow, thật là ấn tượng.

Cậu đi đến, mỉm cười làm một cái tiếp đón với anh chàng đẹp trai kia: "HI, anh đẹp trai, gần đây có gây ra chuyện nào mới không?"

"Anh, làm người phải phúc hậu chứ." Tóc vàng rất bối rối gãy đầu, dù sao thua trên tay nam sinh này thật sự là chuyện rất mất mặt, "Đại ca của tụi em muốn gặp chị."

"Đại ca? Chính là người bị bắt vào đồn công an, sau đó có người hỏi cậu: 'Nói, đại ca của mày là ai?' Là loại đại ca kia hả?" Vương Nguyên tươi cười hỏi.

"Không phải đâu, là đội trưởng đội bóng rổ trường của chúng em."

"Hả? Cậu thuộc đội bóng rổ của trường sao?" Vương Nguyên nghi ngờ nhíu mày, không phải đâu, nghe nói trình độ đội đội bóng rổ của trường đứng hàng thứ hai thành phố, cậu ta như vậy làm sao lại lên được hàng thứ hai.

"Anh à... Em thật sự trong đội bóng rổ của trường..."

"Chào bạn, tôi tên là Tiết Ngạo." Người thanh niên kia đưa tay ra, cắt đứt cuộc cái chủ đề lằng nhằng lâu la của tóc vàng và cậu.

"Xin chào." Cậu cũng tự nhiên trang nhã bắt tay lại.

"Tháng sau thành phố có một trận đấu bóng phối hợp, từng đội bóng rổ sẽ ra sân nhất định phải có một nam sinh trường khác, không biết bạn Vương có hứng thú gì không?"

Quả nhiên là một người thích đi thẳng vào vấn đề, Vương Nguyên nghĩ thầm, trên mặt là nụ cười trống rỗng trả lời: "Tôi nhớ vốn trường có đội bóng rổ nam." Anh ta không sợ tìm cậu đi thi đấu thế này sẽ làm mất lòng đội bóng rổ nam?

"Thắng mới là mục đích, thủ đoạn cũng không có vấn đề gì, nếu biết rõ sự tồn tại của bạn thì đương nhiên bạn là sự lựa chọn tốt nhất."

"Được." Cậu gật đầu cười. Cảm giác cùng nam sinh khác thi đấu cũng không tệ, nếu mình có hứng thú cần gì phải từ chối, cậu từ trước đến giờ không phải là người biết ngại. Ngoại trừ đôi khi ở trước mặt người nào đó có đôi khi phản ứng quả thực có phần không giống vẻ ngoài của mình.

"Hả? Đội bóng rổ? Đội bóng rổ nam à?" Vương Uyển Như rất ngạc nhiên hỏi.

"Vâng ạ." Vương Nguyên nhấp một hớp nước ấm.

"Có đẹp trai hay không?" Trong mắt Vương Uyển Như đều là ngôi sao.

"Mẹ!" Vương Nguyên ném cho bà một cái liếc mắt, đây là mẹ của tôi à, nào có người mẹ nào hưng phấn như vậy hỏi về những điều này.

"Tiểu Nguyên, mẹ chỉ đang lo lắng cho con thôi, bây giờ con cũng 22 rồi, cũng nên phải có người yêu đi.Đương nhiên phải nắm rõ một chút rồi. Có đẹp trai không hả?"

"Đẹp trai đến chết luôn." Vương Nguyên thuận miệng đáp. Có điều là nhắc tới Tiết Ngạo quả thực dáng vẻ cũng không xấu, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn, chẳng qua làm cho người ta có cảm giác quá mức sắc sảo. Đương nhiên có rất nhiều nữ sinh thích kiểu này, nhưng cậu không có cảm giác gì cả, cậu thích... Cậu ngẩng đầu lên, im lặng ăn cơm rồi nhìn Tuấn Khải một cái, sau đó lập tức dời tầm mắt đi. Không thể nào, sao cậu có thể thích kiểu người giống như anh được chứ? Đây không phải là thích ác ma đấy chứ.

"Đẹp trai hả? Ha ha." Vương Uyển Như duyên dáng cười một tiếng, "Vậy con có thích anh ta không hả, Tiểu Nguyên?"

"Thích thích, thích đến chết đi sống lại ấy chứ." Vương Nguyên bị hỏi đến điên rồi, cũng bắt đầu vừa và cơm vừa nói lung tung.

Vương Tuấn Khải tái xanh đứng lên khỏi chỗ. Tất cả mọi người dừng động tác lại giật mình nhìn anh.

"Thật ngại quá, con ăn no rồi, lên phòng trước đây." Anh nói xong rồi kéo ghế ra đi.

Vương Nguyên khó hiểu cầm chiếc đũa chỉ chỉ bóng lưng của anh: "Anh ấy sao vậy mẹ?"

Vương Uyển Như cười giống mèo trộm cá: "Biết sớm một chút đi chứ con trai." Chẳng qua nó chỉ ngây thơ thôi, không phải là đần độn, ít nhất bà ăn cơm còn nhiều hơn so với bọn chúng ăn cơm (bởi vì bà không thích ăn muối), nhìn xem, một lần thăm dò nho nhỏ này liền nhìn ra một chút ý tứ, ha ha, thân càng thêm thân xem ra không phải là mơ mộng nhé.

*người Trung Quốc có câu thành ngữ là "tôi ăn muối còn nhiều hơn anh ăn gạo"

ý chỉ là người đó từng trải hơn người kia.sssssssssssssss  


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: