Chương 59-60

Chương 59:

"Chàng trai ngốc," trong đêm đen truyền tới tiếng thở dài của người đàn ông, thân thể của cậu để mặc hắn trút giận hết lên, cậu biết không? Ngón tay vuốt nhẹ khóe mắt cậu, trong đêm đen, môi mím lại lạnh lẽo, lãnh khốc và tàn nhẫn. Dường như mọi thứ đều rất yên ổn, trong căn phòng lớn chỉ có tiếng hít thở đều đều vang lên. 

Hyunseung ngồi trên ghế sa lon trong văn phòng của Junhyung, hiện tại tất cả mọi người đã biết thân phận của cậu, như vậy cậu cũng không cần tiếp tục... Che giấu, bây giờ cậu giống như một người đi làm cùng Junhyung, một tờ giấy rơi xuống cạnh chân cậu, cậu nhặt lên nhìn, trên tờ giấy là một bản vẽ. Đấy là bản vẽ chiếc vòng cổ rất đẹp, nhưng hình như thiếu mất cái gì đó. 

"Vứt nó đi..." Một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền tới, Hyunseung ngẩng đầu nhìn về phía người nói, thấy Junhyung vẫn chăm chú làm việc, lông mày nhíu chặt nhìn bản thiết kế, gần đây các bản thiết kế đều không đạt được yêu cầu, hắn không hề cho rằng yêu cầu của mình là quá cao.Hắn muốn nhân viên của mình phải tiến bộ không ngừng, nếu như chỉ biết vừa lòng và không chịu tiến bộ, người như thế, chắc chắn hắn sẽ loại bỏ. 

Hyunseung đứng lên, nghe lời cầm tờ giấy trong tay cho vào thùng rác, cậu không hỏi nguyên nhân, hắn bảo cậu vứt, cậu sẽ vứt, nhưng bản thiết kế kia rất được, chỉ cần sửa lại một chút, không cần nghi ngờ vì sao cậu biết nhiều như vậy, bởi vì từ nhỏ cậu đã rất thích thiết kế trang sức, ước mơ của cậu chính là trở thành một nhà thiết kế, có điều bây giờ cậu chỉ có thể làm người chạy việc... Ước mơ kia cao quá, có lẽ cậu sẽ không thể đuổi kịp. Cậu che miệng ngáp một cái, sau đó đưa tay xoa nhẹ mắt mình. 

"Mệt sao?" Giọng nói đàn ông lần thứ hai truyền tới, cho dù không ngẩng đầu lên, từng cử động nhỏ của cậu, hắn đều nắm rõ. Hyunseung chưa trả lời đã bị Junhyung kéo lại, hắn ôm cậu thật chặt, cậu có chút phản kháng, không nên quên, bây giờ họ đang ở trong công ty chứ không phải ở nhà, tuy nơi này là văn phòng của tổng tài cũng không có nghĩa sẽ không ai đi vào.

"Ngủ đi, đêm qua em đã quá mệt rồi," một tay hắn ôm Hyunseung, một tay dở tài liệu, chưa nói đến có dịu dàng hay không, nhường đó thôi cũng đủ làm cho các cô gái xin chết vì hắn. "Em sẽ ngủ ở trong kia," Hyunseung kéo kéo tay hắn, không biết có phải là giống như hắn nói, đêm qua hắn đã khiến cậu rất mệt, cậu chỉ biết hôm nay cậu thật sự không muốn rời khỏi giường. "Không cần, nơi này sẽ tốt hơn, em là vợ anh,." 

Junhyung vỗ nhẹ vào mặt cậu, thỉnh thoảng lại cẩn thận nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của cậu, trong mắt có sự lo lắng mà chính hắn cũng không biết. Chàng trai này quá yếu, hắn thật đúng là sợ có một ngày, hắn sẽ trực tiếp giết chết cậu. Không thể, ánh mắt hắn sáng lên, mày rậm, môi mím lại lạnh lẽo, hắn dựa người vào ghế, cẩn thận ôm lấy chàng trai trong lòng, không để có một chút động tĩnh nào làm cậu thức giấc.Cửa được mở ra từ bên ngoài... 

"Jun..." Một cái giọng nói làm mất vui truyền tới, Junhyung không nói gì trực tiếp cầm quyển tạp chí trên bàn ném tới. "Jun..." Giọng nói của Kikwang biến mất hoàn toàn, đương nhiên không phải bị một quyển tạp chí làm cho ngất đi, quyển tạp chí đó, hắn đã bắt được rồi, Kikwang mở to mắt nhìn Junhyung ôm một chàng trai trong lòng, chẳng trách hắn lại hung dữ như vậy, hóa ra là để ý tới vợ. Kikwang rón rén đi tới, đặt quyển tạp chí kia ngay ngắn vào chỗ cũ, sau đó mới đứng thẳng người nhìn. "Tôi nói này, Yong tổng, anh đừng có quên, sắp đến giờ họp rồi," hắn bĩu môi, cái người này có vợ rồi liên quên đi họp.

 "Tôi biết..." Junhyung nhàn nhạt nói, lần đầu tiên trên mặt Kikwang xuất hiện sự suy tư, "Jun, tôi có cảm giác anh có gì đó không bình thường, anh có phát hiện, anh đối với cậu ấy quá tốt," ngón tay Kikwang chỉ chỉ chàng trai trong lòng Junhyung, không phải hắn nói ngoa, cho dù là diễn kịch, cái này có phải quá mức chân thật rồi.

"Tôi đi qua đây," Junhyung nói xong, đứng lên, ôm Hyunseung vào trong gian phòng nhỏ bên trong, mặc Kikwang đứng tại đó không ngừng liếc mắt nhìn, nói không cần, đó là giả, xem đi, chẳng qua là rời đi một lúc mà lại là đi họp, còn luyến tiếc như vậy, nếu rời khỏi mười ngày nửa tháng, không phải muốn chết chứ? Tất nhiên Junhyung không thể biết trong lòng Kikwang đang nghĩ gì, hắn chỉ ôm Hyunseung đặt lên trên giường ở gian phòng trong, Hyunseung có chút không thoải mái nhíu chặt mày, có thể vì hơi thở ấm áp khiến người khác yên tâm ở bên cạnh đột nhiên biến mất. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy Junhyung. 

"Anh đi họp, một lúc sẽ quay lại, em ngủ ở đây sẽ tốt hơn," Junhyung đưa ngón tay vuốt nhẹ mặt cậu, dịu dàng nói. "Vâng,"Hyunseung gật đầu một cái, bàn tay đang nắm chặt lấy áo hắn từ từ buông ra, lại cảm thấy mình có lỗi, áo hắn bị cậu làm cho hơi nhăn. Junhyung cũng đã phát hiện ra, hắn cúi đầu nhìn áo mình, khẽ cười, hắn thuận tay nắm nhẹ cằm cậu, "Vợ, nếu bị người khác thấy được quần áo chồng em không được chỉnh tề, em là vợ cũng rất xấu mặt đấy."

Hyunseung vội vàng kéo chăn che mặt lại, hắn trêu cậu, làm mặt cậu đỏ hồng lên. Junhyung đã đứng lên, bất đắc dĩ cười, vợ của hắn rất hay ngượng, cứ chùm chăn kín như vậy cũng không sợ bị ngạt chết sao? "Vợ, anh đi đây..." Junhyung xoay người, mới bước được một bước, liền quay đầu lại, đột nhiên lùi về phía sau vài bước, Hyunseung kéo chăn xuống, cậu còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen lớn đã cúi xuống ngay trước mặt cậu, môi cậu khẽ hé ra, bị Junhyung cắn một cái, sau đó là một nụ hôn thật sâu thật dài, đầu lưỡi hai người quấn vào nhau, thỉnh thoảng tiếng thở dốc truyền tới khiến mặt cậu đỏ tía tai, người đàn ông này chưa bao giờ che dấu dục vọng của bản thân. 

Cho tới khi hai người hít thở khó khăn, Junhyung mới không vui buông chàng trai trong lòng ra, tay hắn xoa nhẹ mái tóc cậu, "Chờ anh quay lại," câu nói hết sức mập mờ, cũng khiến người khác suy nghĩ lung tung.Hyunseung nhẹ gật đầu một cái, Junhyung hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cậu, sau đó mới đứng lên, hắn chỉnh lại quần áo trên người, xoay người đi lại trở về là Tổng tài tập đoàn Pali lãnh khốc, vô tình.

Chương 60:

Bên ngoài, Kikwang lười biếng nhìn ngó xung quanh. Thỉnh thoảng hắn đi tới đi lui, lại nhìn chiếc đồng hồ trên tay, Junhyung, hắn không phải rời khỏi cũng khó như thế chứ, Kikwang xoay người, vừa hay nhìn thấy Junhyung, không khỏi huýt sáo một cái.

 "Jun, không phải anh thật sự yêu cậu ấy chứ?" Kikwang đưa tay đặt lên vai Junhyung, trong giọng nói có ba phần vui đùa, lại có bảy phần nghiêm chỉnh, nếu quả thật đã yêu, như vậy, tốt nhất hãy chấm dứt tất cả, nếu không, hắn sẽ phải hối hận. Vẻ mặt Junhyung không thay đổi, đẩy bàn tay của Kikwang đặt trên vai hắn ra.

 "Tôi biết rõ, trái tim của tôi dao động vì ai," hắn lạnh lùng nói, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc, bước đi như gió, vẫn lạnh lùng như vậy. 

"Có thật là anh biết không?" Kikwang từ từ nói xong, hắn nhìn nhìn gian phòng bên trong, lại nhìn nhìn cửa, cuối cùng lắc đầu bước ra ngoài, nhiều khi, mọi người đều tin tưởng bản thân, ngược lại bỏ qua những điều thực tế xảy ra trước mắt, Húc, hắn cũng là người như vậy sao?Hắn hiểu rõ tính cách Junhyung, cái gì cũng nói là không có. Chỉ có tự bản thân Junhyung mới có thể thông suốt được, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn là được rồi, nếu không, Junhyung sẽ cực kì hối hận. 

Junhyung đút tay vào túi áo, bước đi lên, không thể không nói, một câu nói của Kikwang khiến hình bóng ai đó xuất hiện trong tim hắn, nhưng, yêu, cậu ấy, cậu xứng sao, tất cả những gì hắn làm chỉ là một vở kịch mà thôi. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nụ cười trên mặt càng lạnh hơn. Hyunseung xoay người, từ từ nhắm mắt lại, cảm thấy nơi này thật ấm, cậu rúc người vào chiếc chăn mềm mại, sau đó đưa ngón tay chạm vào môi, vẫn cảm nhận được sự tê dại trên môi. 

"Chồng..." Cậu nhẹ nhàng gọi, cảm giác hạnh phúc tuyệt vời, trái tim tràn đầy sự dịu dàng, ấm áp.Cậu cọ mặt vào chiếc gối đầu, gương mặt trắng nõn giấu không được nụ cười hạnh phúc. Junhyung lật xem tài liệu trong tay, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, ánh mắt màu trà khác hẳn với người khác lại càng lạnh hơn, khiến tất cả những người phía dưới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ không cẩn thận một chút, sẽ bị tổng tài giết chết ngay. 

Junhyung ném tài liệu trong tay ra trước mặt, giọng nói cực kì lạnh, "Nếu các người muốn chiếm được thị trường ở sáu tháng cuối năm, không bằng về nhà nằm mơ đi, vẫn một kiểu dáng, màu sắc, mấy thứ này, các người nói xem, nó có thể chiếm được mấy phần thị trường?" 

Hắn nói rất nhẹ, nhưng sự lạnh lùng bao quanh hắn ngày một nhiều hơn, áp lực của hắn khiến người khác cảm thấy khó thở. Nhất là quản lý bộ phận thiết kế, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống. Những tác phẩm này hắn đều đã xem qua, hắn cũng có cảm giác như thế, nhưng đây là kết quả bọn họ cố gắng suốt một tháng...

"Tổng tài, chúng tôi đã..." Một câu kia hắn dùng hết sức để mở miệng, liền nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn đâm thẳng về phía hắn, trực tiếp tổn thương hắn. "Ông muốn nói các ông đã cố gắng hết sức hay muốn nói các ông vô dụng, như vậy, tôi nghĩ ông có thể tìm một công việc khác rồi, sản phẩm này là sản phẩm chủ đạo của tập đoàn Pali sáu tháng cuối năm, tôi sẽ chọn người mới, ông không có ý kiến gì chứ?" 

Junhyung vuốt vuốt chiếc bút trong tay, gằn từng tiếng nói, giọng điệu không nhanh không chậm, cũng khiến gương mặt già nua của quản lý bộ phận thiết kế tái nhợt đi, nếu chọn người khác, vậy bộ phận thiết kế của hắn, còn hắn sẽ đi đâu đây? Junhyung không thèm quan tâm dẫm nát một người dưới chân, quan niệm của hắn, những người không có tác dụng thì chỉ có thể vứt đi.

 "Nghe rõ chưa?" Junhyung đứng lên, hai tay đút vào túi quần, khiến người khác cảm thấy áp lực hơn, "Tôi không hi vọng chuyện này xảy ra một lần nữa, nếu tác phẩm lần sau vẫn như thế, các người có thể cút." Vẻ mặt hắn u ám, ánh mắt lãnh khốc, khiến người khác kinh hãi.Quản lý bộ phận thiết kế cúi đầu, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều. Những lời này, rõ ràng là nói với hắn, bọn họ bị tổng tài chửi mắng cảm thấy thật xấu hổ. 

"Đúng rồi," đi tới cửa, đột nhiên Junhyung xoay người lại, trái tim của mọi người như ngừng đập. 

"Kikwang, giúp tôi làm một việc." Hắn nhìn người vẫn ngồi nhàm chán ở đó, Kikwang vừa nghe tới hắn gọi tên mình, khẽ nhíu mày, không biết người này lại bắt hắn làm gì đây, không phải lại làm trâu làm ngựa cho hắn nữa chứ. Junhyung nói xong, lành lạnh nhìn qua những người còn lại, ánh mắt lãnh đạm khiến áp lực tăng lên không ít. 

Sau khi hắn đi khỏi phòng họp, không khí dần dần trở lại bình thường, mọi người cảm thấy hít thở tốt hơn, có người kia ở đó, không khí vốn là không đủ dùng."Hắn cũng đâu phải quái vật, mấy người sao lại phải sợ vậy chứ?" Kikwang cười cười, hắn đứng lên, còn vặn vẹo cái lưng nhức mỏi của hắn, ngồi một thời gian lâu như vậy, mông của hắn đau chết được. Những người khác lườm hắn một cái, rõ ràng tổng tài của bọn họ chính là quái vật, mà phó tổng này cũng là quái vật, hắn không sợ người kia, không phải là quái vật thì là gì? 

"Đúng rồi, quản lý Kim, "Kikwang đưa tay bóp bóp cái eo hắn, nhìn về phía quản lý bộ phận thiết kế, "Tốt nhất ông nên chuẩn bị một số tác phẩm có thể nhìn được, mấy cái bức tranh do trẻ con vẽ, nếu người kia có thể vừa ý, có mà điên." Kikwang ngoài cười nhưng trong không cười nói, rõ ràng vẻ mặt rất ôn hòa, giống hệt một công tử tao nhã, nhưng lời nói ra còn hơn cả Junhyung, còn độc hơn vài phần. Junhyung là người trực tiếp quăng bom nguyên tử, còn Kikwang là ném lựu đạn bọc đường.Đều có thể nổ chết người.

 "Mệt mỏi quá," Kikwang không ngừng xoa cái lưng hắn, có vợ thật là tốt, xem đi, hắn chính là minh chứng tốt nhất, vì không có vợ, mới bị Junhyung xem như máy móc. Cũng không có ai nấu cơm cho ăn, không ai giúp hắn đi làm, ôi, độc thân thật là đau khổ. Còn có, hắn khẽ mím môi, còn chưa có quên, vừa rồi hắn bị Junhyung chỉ đích danh. Những người khác nhìn Kikwang đi ra khỏi cửa, toàn bộ đều nhìn quản lý Kim với ánh mắt đồng tình, đoán chừng rất nhanh hắn có thể về nhà dưỡng lão rồi. Bị hai người kia ghét, còn có thể sống yên qua ngày sao?


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: