Chương 49-50

Chương 49:

Hắn hiện tại, âm trầm, lãnh khốc, như một vị vua chúa trên chiến trường thương mại, không từ một thủ đoạn nào, bất kể là chuyện gì cũng dám làm chỉ cần đạt được cái mình muốn. Cái hắn muốn chính là kết quả, dù đem người khác giẫm đạp dưới chân mình. Cúi đầu, không ai có thể nhìn thấy sự mất mát trên gương mặt hắn, nhưng tất cả lại quá rõ ràng.

 "Junhyung, chúng ta cần phải đi,"

 Kikwang trực tiếp đẩy cửa đi vào, hắn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, buổi đấu thầu sắp bắt đầu rồi. "Tôi biết rồi." Junhyung buông tập tài liệu trong tay xuống rồi đứng lên, khóe môi khẽ nhếch, hắn nắm chặt những tài liệu tốt nhất đi ra ngoài, không ai nhìn thấy, giờ đây, lưng hắn đang rất cố gắng để đứng thẳng cũng quá cứng nhắc.

 Đoàn người tập trung bên trong hội trường, Junhyung và Kikwang ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện truyền lại từ bên cạnh, đôi mắt Junhyung khép hờ, đưa tay đặt lên đầu gối, ngoài ý muốn trầm tĩnh, không ít người khi nhìn thấy Junhyung đến đã âm thầm quyết định rời khởi buổi đấu thầu này, có thể cùng tập đoàn Pali bất phân thắng bại, nơi này không có mấy người, so với sự lãnh khốc tàn ác của Junhyung, lại càng không có ai.

Cách làm việc tàn nhẫn của Junhyung đã có tiếng, hắn có thể không để ý tới sự sống chết của người khác, có nhiều người vì phá sản mà chạy tới cầu cứu hắn, hắn chỉ lạnh lùng liếc người đó một cái, cho dù có tự sát trước mặt hắn, hắn cũng không thèm nhìn tới. 

Trong khi bên kia đang đoán rằng buổi đấu thầu này, không thể nghi ngờ tập đoàn Pali sẽ giành được phần thắng, lại có một đôi nam nữ ngồi một bên, cô gái dựa vào người đàn ông, hai người rất tình cảm, thậm chí tay hai người còn nắm chặt lấy nhau.

 "Jiyong, anh đã đáp ứng em, nếu hôm nay chúng ta thành công chiếm được mảnh đất này, anh đã nói, sẽ đưa em đi nước ngoài," Goo Hara kéo kéo cánh tay Jiyong, bờ môi đỏ mọng cong cong thật đẹp, rời khỏi nơi này là tốt nhất, bọn họ chỉ cần ra nước ngoài không cần quay lại nữa, như vậy, hắn cũng sẽ không còn nhớ tới người đàn bà kia. Người đàn bà kia là cái gai giữa hôn nhân của họ, không thể đụng tới, nếu đụng phải, sẽ khiến tất cả đều đau. 

"Được... Anh nhớ," Jiyong thản nhiên nắm tay Hara, ánh mắt thấy được người ngồi cách bọn họ không xa – Junhyung, ánh mắt trở lên sắc bén.Khác hẳn với ánh mắt của ngày xưa, Junhyung mở mắt, quay đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt mang theo sự khiêu khích của Jiyong, hắn nhìn thấy Hara tựa vào người Jiyong, trong ánh mắt hiện lên cái gì đó, nhưng cũng rất nhanh biến mất làm cho người khác không thể nhìn thấu. 

Lại một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần, mà không ai nhìn thấy, bàn tay hắn đặt trên đầu gối đang năm chặt, các khớp tay đều trắng bệch. Kikwang nhìn thoáng qua Junhyung, tiếp tục nhìn thoáng qua đôi nam nữ tình cảm phía bên kia, không khỏi thở dài một hơi, cái này thật là không biết phải làm sao, có điều, đôi khi hắn nghĩ, cái này chính là do Junhyung tự làm tự chịu, không thể không nói, người này là kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn trong công việc, lãnh khốc với người khác, mà đối với chính mình lại càng ác độc. Khi người chủ trì buổi đấu thầu đi lên, Junhyung vẫn còn nhắm mắt dưỡng thần, tất cả đều nằm trong bàn tay hắn.

"Buổi đấu thầu bắt đầu..." Giọng nói người chủ trì vang lên. Gương mặt Kikwang tự tin nở nụ cười, bọn họ đã chuẩn bị thật tốt, cho nên, mảnh đất này nhất định bọn họ sẽ có được. 

Lúc này, Junhyung mở mắt ra, sau đó giơ tấm thẻ trong tay lên, cả người Kikwang cứng lại, hắn dùng lực kéo tay Junhyung, "Jun, anh điên rồi sao?" Cái này không đúng với những gì trong kế hoạch. Junhyung vẫn lạnh lùng như vậy, con số kia giống như một cây kim, đâm mạnh vào lòng hắn, còn có hình ảnh của một đôi nam nữ thật tình cảm, đủ để sự u ám bao trùm lấy hắn.

 Điều này khiến cho mọi người đều giật mình, tất cả mọi người đều nghĩ tập đoàn Pali sẽ thắng, thật không ngờ, Junhyung lại thua, thua một cách thê thảm, người thắng không phải hắn mà là tổng tài mới của tập đoàn G.D, mảnh đất giá trị kia, có thể khiến cho tài sản của G.D tăng vọt lên.Không ít người tiến lên chúc mừng, vì sự phát triển của tập đoàn G.D trong tương lai mà muốn làm thân. Cái tên Jiyong này lại có thể bắt đầu thắng Junhyung.

 "Junhyung, anh làm sao vậy?" Kikwang vội vàng đi theo, bọn họ vẫn có thể ngăn chặn G.D, như thế nào đột nhiên lại thay đổi chủ ý. cứ như vậy mất công sức để dâng miếng thịt ngon cho Kwon Jiyong. Junhyung khẽ nhíu mày, lãnh đạm đút tay vào túi áo, cuộc chơi này hắn nhất định phải thắng cuối cùng lại trở thành kẻ thua. Hắn bước thật nhanh, Kikwang dừng bước, nhìn đôi nam nữ phía sau, thật sự là đẹp mắt, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, dường như đã hiểu tất cả. 

Jun, như vậy thực sự đáng sao?Kẻ cướp lợi hại nhất của đàn ông là phụ nữ. Một người đàn ông mạnh mẽ cỡ nào khi gặp người phụ nữ anh ta yêu đều trở nên mềm yếu. 

Kikwang vội vàng chạy theo, không có nói gì nữa, hắn cảm thấy thân thể Junhyung đang không ngừng run lên, cho dù ánh mắt trời vẫn đang chiếu rọi, lưng hắn, bờ vai hắn, tay hắn, thậm chí cả người đều đang run lên. 

"Kikwang, xin lỗi..." Giọng nói lãnh lẽo truyền tới, nhiều hay ít, có nghe thấy từ xin lỗi. Mảnh đất này, bọn họ đã ngắm từ lâu rồi, nhất là Kikwang, tâm huyết của hắn đặt vào tuyệt đối không ít hơn Junhyung.Kikwang đặt tay lên bờ vai Junhyung, thờ dài một hơ, "Người cần nhận câu xin lỗi, không phải tôi mà là anh, không nên quên, tập đoàn Pali là của anh, không phải của tôi." Bàn tay đặt trên bả vai dùng sức nắm chặt, hắn... Thật xin lỗi chính mình.Junhyung không nói thêm gì, ánh mắt màu trà càng ngày càng sâu xa.

Đây là hàng triệu doanh nghiệp, nhưng nếu hỏi hắn có hối hận? Vẫn là câu nói kia, chuyện mà Junhyung hắn làm, cho tới bây giờ đều không hối hận, nhưng trong mắt hắn vẫn có nỗi buồn, thực tế thật quá khó.Junhyung quay lại công ty, ngày hôm nay là ngày đầu tiên hắn thất bại, hắn càng trầm mặc, sắc mặt lạnh như băng, người khác nhìn đều cảm thấy đáng sợ, ngay tới vị phó tổng vẫn dễ nói chuyện, lúc này cũng chỉ biết cười khổ.Không ai dám dây vào hai người kia, tập đoàn Pali, bắt đầu từ hôm nay có lẽ đã biến thành cơn bão lớn, trung tâm cơn bão là tầng bốn năm của tòa nhà.Sắc trời tối dần, Junhyung bước ra khỏi công ty, toàn thân tỏa ra khí lạnh, hắn đút tay vào túi áo, đôi mắt lạnh lẽo vô tình, lộ ra vẻ thâm trầm.

Chương 50:

Từng cơn gió thổi bung sợi tóc trước trán hắn, hắn mím môi, bước thẳng về phía trước. Ngồi ở trong xe, hắn không có lái xe, châm một điếu thuốc lá. Bắt đầu hút thuốc, dường như đã rất lâu hắn không như vậy, khóe mắt nheo lại hiện lên tia rét lạnh, còn lạnh hơn cả gió đông. 

Hyunseung ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tường, một bàn đồ ăn đã nguội lạnh, hắn vẫn chưa về, cậu bưng thức ăn đi vào phòng bếp hâm nóng, mỗi lần đi ra đều nhìn về phía cửa, không biết bây giờ hắn đang làm cái gì, cậu đi tới cầm chiếc điện thoại lên, cuối cùng vẫn buông xuống, cậu chỉ biết mỗi số điện thoại ở văn phòng hắn, mà bây giờ đã tan sở, không có ai tăng ca trễ như vậy, cậu lại không biết số điện thoại riêng của hắn. 

Cậu đi lên tầng, lại nhìn nhìn cánh cửa, cánh cửa vẫn đứng yên như cũ, một âm thanh nhỏ cũng không có, bể bơi phía bên ngoài cũng yên lặng không một gợn sóng.Cậu mở cửa phòng, đi vào, thấy căn phòng đã được mình dọn dẹp sạch sẽ, gối chăn được xếp chỉnh tề trên giường, có hai chiếc gối đầu , trong nhà tắm cũng nhiều đồ dùng hơn, trong tủ quần áo của hắn cũng có treo quần áo của cậu, tuy là không nhiều, nhưng những thứ này đã đánh dấu đây là phòng của hai người. Cậu ngồi trên giường, ôm chiếc gối đầu vào trong lòng, nhớ tới người đàn ông luôn lạnh lùng kia mở miệng gọi một tiêng vợ, đôi môi hồng khẽ cong, trái tim như nở ra, thật ấm áp.

 Chiếc đèn ngủ tỏa sáng càng làm gương mặt cậu hồng hơn, trong ánh mắt nồng đậm ôn nhu. Nhắm mắt mơ màng, cậu có cảm giác như có ai đang nhìn mình, cậu mở mắt ra, trong không khí có mùi hương của rượu đỏ, còn có hơi thở mang vị thuốc lá quen thuộc, khiến lông mày cậu nhướng lên, cậu ngồi dậy, nhìn thấy người đàn ông im lặng đang ngồi ở bên giường. 

Hắn quay lưng về phía ánh sáng, ánh sáng như bị chắn sau tấm lưng to lớn đó, hắn giống như một tảng băng lớn ở Bắc Cực, chỉ cần liếc mắt một cái, nhìn thấy ngay sự giá lạnh đến thấu xương, giống như một thiên thần tới từ địa ngục, hắn được sinh ra để hủy diệt.Hyunseung muốn nói gì đó, thấy được bóng ma ngày càng lớn trước măt cậu, rất nhanh, một cơ thể đầy mùi rượu ôm chặt lấy cậu, cậu chỉ biết ngẩn người, không có giãy dụa. Hắn uống rượu, hơn nữa còn uống rất nhiều.

 "Anh...." Cậu muốn hỏi làm sao vậy, môi lại bị đôi môi hắn chặn lại, thậm chí hắn còn dùng răng mình cắn môi cậu, cậu đau, đau đến nhăn mày, nhưng cũng không hề giãy dụa. Cậu khẽ ngẩng đầu lên, thấy được sự đau thương trong mắt hắn, đột nhiên cậu thấy trái tim thật đau, hai tay càng ôm chặt lấy cổ hắn.

 Người này giống như một con thú hoang dã, không ngừng cắn cắn thân thể cậu, linh hồn của hắn, còn có tất cả của cậu. Bàn tay hắn dùng sức xé nát quần áo trên người cậu, sau đó tự xé quần áo mình, cậu còn chưa kịp phản ứng, hắn đã trực tiếp tiến vào thân thể cậu, dùng sức đụng chạm và thân thể gượng gạo của cậu.Một giọt nước mắt từ khóe mắt Hyunseung chảy xuống, môi cậu tái nhợt, đau, đau quá... 

Còn đau hơn cả lần đầu tiên, đây cũng là lần đầu tiên cậu biết, hóa ra, quá khứ hắn có bao nhiêu dịu dàng, cậu đem mặt mình dám chặt vào lồng ngực hắn, chịu đựng sự đau đớn giày xé thân thể, buổi tối này, hắn như một kẻ điên đoạt lấy thân thể cậu, đến hơi thở nóng rực cũng không có, còn cậu đem toàn bộ nước mắt nuốt vào trong. Chồng, nếu anh mệt mỏi, anh còn có em. Chồng, nếu em không thể giúp gì cho anh, chỉ cần anh cần, em đều có thể cho anh. 

Chồng .... Không cần phải tự làm đau mình? 

Thân thể cậu khẽ run lên, mỗi một ánh nhìn đều không oán không hận đến ngốc nghếch, cho dù thân thể đau như vậy, giống như cả người bị xé thành hai, nhưng cậu vẫn cười, cười rất dịu dàng.Bóng đêm buông xuống thật dịu dàng, thỉnh thoảng từng cơn gió lạnh thổi tung một góc rèm cửa, tiếng thở dốc trong phòng cũng ngừng lại, Hyunseung cuộn cả người rúc vào trong lòng Junhyung, chợt cậu ngẩng đầu lên, trong bóng đêm, ánh mắt cậu thật trong trẻo.

 Từ đầu tới cuối, không oán không hận. Chỉ có yêu và yêu. 

Ánh nắng mặt trời ấm áp bị chắn sau cánh cửa sổ dày, bên trong căn phòng tràn ngập ánh sáng, thân thể Junhyung khẽ giật giật, say rượu khiến hắn bị đau đầu, không thoải mái mở mắt ra, thấy được gian phòng của mình, từng hơi thở nhẹ nhàng của một chàng trai, hắn cúi đầu, nhìn cậu ở trong lòng mình.

 Nháy mắt tim hắn như bị bóp chặt, vội vàng lật tấm chăn trên người ra, đôi môi cậu sưng lên đỏ mọng, nhìn rõ dấu vết bị cắn, hàng lông mi dài thỉnh thoảng khẽ rung lên, ngẫu nhiên một giọt nước mắt trong suốt đẹp đẽ chảy xuống, đẹp khiến người khác phải đau lòng.Thân thể cậu co rúm lại, trên làn da trắng nõn đầy vết xanh tím, có cắn, có bóp, còn có nắm chặt. Nhất là ở thắt lưng, có một mảng lớn xanh tím, nhìn rất thê thảm, Junhyung khẽ nheo lại hai mắt, sau đó hắn nhắm mắt lại, đắp lại chiếc chăn. 

Dường như hắn nhớ tới cái gì đó, đêm qua cậu không phản kháng sao, hắn biết ngày hôm qua mình đã thô bạo như thế nào, thậm chí hắn cố tình dùng sức để làm đau cậu, cậu chỉ có thể chấp nhận, hắn không có một chút ôn nhu nào sao?

 Tay hắn đặt lên gương mặt cậu, nhẹ nhàng xoa, sau đó xoa hàng lông mi đẫm nước, vì sao cậu khóc, bởi vì đau sao? Cảm giác như có gì cọ cọ trên mặt, Hyunseung mở mắt ra, cậu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Junhyung, còn có sự tự trách mình, như vậy thôi cậu đã thỏa mãn rồi, cậu biết không phải là hắn cố ý, cái kia là đủ rồi, thật sự đủ rồi. 

"Đau không?" Junhyung đưa tay chạm nhẹ vào môi cậu, dịu dàng xoa, giọng nói lạnh lùng lúc này lại có chút đau lòng.

"Không đau," Hyunseung lắc đầu, ánh mắt lấp lánh ý cười. "Không có vấn đề gì, em không đau, thực sự không đau," cậu nắm chặt Junhyung, miệng nói không đau, nhưng hai chân, cảm giác đau đớn như lửa đốt truyền tới.

 " Ngốc ạ," Junhyung ôm chặt lấy cậu, ánh mắt màu trà âm u sâu thẳm, không còn máu lạnh, không còn vô tình. Có một thứ gì đó nhiều hơn, lại có thứ gì đó được che dấu kĩ hơn. Hyunseung dựa vào lồng ngực Junhyung, nghe tiếng trái tim hắn đập, thân thể có đau, cậu vẫn nở nụ cười, cười thật ngọt ngào, thật đẹp. Ngày hôm nay, Junhyung không đi làm, hắn ở nhà với cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: