Chương 29-30


Chương 29:


"Tôi mặc kệ cậu có mang thai hay không, đứa bé này không thể sinh ra, đứa con của Jun chỉ có thể là đứa bé trong bụng tôi, thứ cậu mang là nghiệp chủng không thể tồn tại," Hara gằn từng tiếng nói, cô nhìn bụng Hyunseung, hận không thể giải quyết quả bom hẹn giờ này ngay bây giờ.Hyunseung đứng thẳng người, ánh mắt lãnh đạm nhìn Hara, "Cho dù không ai muốn nó, tôi cũng cần nó, đây không phải đứa bé của ai khác, nó là con tôi, nó ở trong bụng tôi, nó thuộc về tôi."

Giọng nói cậu thật nhẹ, giống như trời sinh cậu ra để làm ba, cũng khiến một chàng trai yếu đuối như cậu có thêm can đảm, cậu nhất định phải dũng cảm đối mặt, bởi vì đứa bé trong bụng cậu, cậu sẽ kiên trì tới cùng."Hừ," Hara hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhìn về phía bàn tay Hyunseung đang đặt lên vùng bụng, "Cậu tốt nhất là đừng nói với ai về sự tồn tại của nó, không cần tôi phải động tay, sẽ có người khác." Hara nở nụ cười tàn ác, gương mặt xinh đẹp trước mặt Hyunseung bị bóp méo.

"Hara, em ở đây làm gì vậy? " Junhyung từ xa vội bước tới."Không có việc gì," Hara đưa tay, đóng cửa phòng vệ sinh, nhốt Hyunseung ở bên trong."Jun, đột nhiên em nhớ tới một việc," Hara bước lên, kéo tay Junhyung."Chuyện gì?" Junhyung theo thói quen đưa tay vuốt mấy sợi tóc trước trán Hara, tóc Hara rất đẹp, từ trước tới nay cô rất chú ý tới hình tượng của mình, rất ít khi nhìn thấy cô trong bộ dạng không gọn gàng, cô hoàn mĩ khác hẳn với người kia. Cho dù lúc này cô chỉ mặc áo ngủ, cũng phải để ý trang điểm xinh đẹp, tinh tế, mọi thứ rõ ràng là có chủ ý.Ngón tay hắn đưa xuống, ôm lấy eo cô, để cô dựa vào người hắn."Jun, em nói nếu, chỉ là nếu thôi, nếu Hyunseung mang thai, anh phải làm sao đây, có phải anh sẽ không ly hôn với cậu ấy nữa?

"Cậu ấy sẽ không mang thai," Junhyung hết sức tự tin lạnh giọng nói."Nhưng nếu chẳng may như thế, đó cũng là con của anh,"Hara cong môi lên, hất sức bất mãn với đáp án này, trên đời này không có chuyện gì là không thể xảy ra, hắn nói cậu ta sẽ không mang thai nhưng cô biết, cậu ta có thai rồi, giống như cô vậy, chỉ khác là đứa bé trong bụng cô không biết là Jiyong hay Junhyung, còn đứa bé trong bụng cậu ta chắc chắn là của Junhyung."Vậy xóa sạch, cậu ta không xứng đang mang đứa con của anh," Mặt  Junhyung không đổi sắc nói, nhưng đây cũng chỉ là một câu nói, nếu chuyện đó thực sự xảy ra, hắn có làm được như lời hắn nói, nhẫn tâm xóa bỏ đứa con của mình.

Tất cả mọi chuyện xảy ra, không ai có thể đoán trước, chỉ biết bắt đầu, biết quá trình cũng chẳng bao giờ nghĩ tới kết qủa.Hyunseung ở trong nhà vệ sinh, cả người run lên, bàn tay bên người dùng sức nắm chặt lại, cậu cúi đầu, ánh mắt rơi vào trạng thái thất thần, bây giờ cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu chưa nói gì với hắn, cho nên đứa bé còn có thể sống tới ngày hôm nay.Hắn yêu đứa bé, nhưng hắn lại chỉ yêu đứa bé trọng bụng Hara, còn con của cậu, hắn sẽ không bao giờ để ý tới, cậu đã biết, cuối cùng cũng đã biết, căn phòng này bây giờ giống như địa ngục vậy, tối tăm lạnh lẽo.Trong phòng khách, Hyunseung cầm một cốc nước lên, thân thể gầy yếu đến nỗi bất kể lúc nào cũng có thể khụy xuống.

"Hyunseung, động tác cậu sao chậm chạp vậy, cậu muốn tôi khát chết sao?" Hara ngồi trên ghế sa lon, không khách khí vung tay múa chân trước mặt Hyunseung.Hyunseung cầm chiếc cốc trên tay, đôi môi mím chặt, cậu đã nhanh hết sức rồi, cô ấy muốn xem báo, cậu đưa cho cô ấy, cô ấy lại ném đi.Một hồi lại nói muốn ăn cái này, cái kia, cậu làm xong, cô ấy lại nói đồ ăn này giành cho heo sao, vứt đi, bây giờ cô ấy muốn uống nước, cậu cũng rót nước mang lên, còn bản thân cậu, từ sáng tới giờ, còn chưa được ngụm nước nào.Cậu có thai, mà cô ấy cũng có, cậu nhìn xuống dưới, khóe mắt hồng lên, cảm giác khó chịu, cậu cố gắng không khóc, nhưng lại không thể cố nổi.Hyunseung đặt cốc nước xuống trước mặt Hara.

 Đột nhiên Hara nở nụ cười, nụ cười này khiến Hyunseung sợ hãi."Jang Hyunseung, chúng ta chơi một trò chơi đi, một trò chơi nhỏ..."Cả người Hyunseung khẽ run lên, cậu sợ trò chơi của cô ấy, một chút cũng không muốn."Tôi không muốn, cảm ơn." Hyunseung đứng lên, không muốn chơi cái gì với cô ấy cả."Jang Hyunseung, nhưng tôi lại muốn chơi thì phải làm sao đây." Hara đưa tay vuốt mái tóc dài, khóe môi cong lên, thật đẹp cũng thật lạnh.

"Cô Goo, cái gì tôi cũng không tranh với cô, tôi sẽ rời khỏi đây, đi rất xa, cô còn không hài lòng sao?" Hyunseung cúi đầu, nhìn cô gái đang ngồi thoải mái trên ghế sa lon, cô ấy không thể buông tha cậu sao?Cậu đã không còn gì để mất nữa rồi.Cậu mất đi Jiyong, mất đi những gì cậu yêu thích nhất, bây giờ cậu đã mất đi chồng, mất nhà, vẫn chưa đủ hay sao?"Nhưng tôi lại muốn tranh với cậu," Hara vẫn không buông tha cậu, "Trò chơi của chúng ta bắt đầu rồi, đánh cược giữa chúng ta, hắn sẽ chọn ai..."

Hara cầm chiếc cốc trên bàn lên, ngón tay khẽ động, để nước rơi vào lòng bàn tay. Rất nhanh tay cô hồng lên một khoảng lớn, nhìn qua giống như nước trong cốc rất nóng.Cô đặt chiếc cốc trong tay xuống, nắm chặt bàn tay, sau đó hét lên một tiếng.Từ cầu thang rất nhanh truyền tới tiếng bước chân, một người đàn ông vội chạy tới."Hara, em làm sao vậy?" Cả người hắn chen vào, thậm chí suýt nữa đẩy Hyunseung sang một bên.Hyunseung ngơ ngác, nhìn Junhyung cúi người xuống, ánh mắt giống như bị dao đâm, trong mắt hắn, cậu chưa bao giờ từng tồn tại.

"Jun, tay em đau quá," Hara để Junhyung nhìn màu đỏ trong lòng bàn tay, "Em không biết nước lại nóng như vậy," hàng lông mày Hara nhăn chặt lại, không hề giống đóng kịch.Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hyunseung, sau đó lại vùi đầu vào lòng Junhyung, không nói gì nữa, đã khiến Junhyung đoán ra."Jang Hyunseung, cậu làm cái gì vậy? Cậu có cái gì không chịu được thì tìm tôi là được rồi, sao cậu lại có thể làm thế với Hara, cậu quên những lời tôi đã nói sao, nếu Hara thiếu một sợi tóc, cậu cũng không thể gánh nổi hậu quả đâu." 

Chương 30:


Từ khóe mắt Hyunseung, một giọt nước mắt lạnh chảy xuống, cuối cùng cậu cũng biết trò chơi mà Hara nói tới, thật sự cậu không cần gì cả, thật sự, địa vị của Hyunseung với Junhyung, tất cả mọi người đều biết.Căn bản... Cậu cái gì cũng không phải."Jun, bụng em rất khó chịu," Sắc mặt Hara hơi tái đi, vẻ mặt đắc ý vửa rồi lúc này có chút sợ hãi, con của cô, bây giờ không thể xảy ra chuyện, cho dù là với cô hay với hai người đàn ông.Đứa bé này thực sự rất quan trọng, nhất là bây giờ cậu ta cũng có thai.Hara dùng sức nắm chặt tay áo Junhyung, "Jun, đứa bé, con của chúng ta..." Cô cắn môi mình, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.

"Hara," trái tim Junhyung như ngừng đập, hắn hung hăng nhìn Hyunseung, sau đó dùng sức cầm cốc nước trên bàn, hất thẳng vào người Hyunseung.Hắn ôm Hara đang rên rỉ trên ghế đi khỏi, không để ý tiếng thét lên bên tai, tiếng kêu đáng thương đau đớn.Cả người hắn khẽ cứng lại, ôm chặt cô gái trong lòng nhanh chóng rời đi.Tình yêu của hắn chỉ giành cho người phụ nữ đang nằm trong lòng hắn, còn sự tàn nhẫn của hắn giành toàn bộ cho một người khác.

Hyunseung đưa hai tay ôm mặt, cả người ngồi thụp xuống, cả người run lên, cảm giác đau đớn đầy trên mặt, cậu khóc thành tiếng.Tiếng khóc không thể kìm nén, đứt quãng, đau khổ muốn chết.Cậu đưa tay xuống, gương mặt thanh tú đỏ ửng lên, cậu không dám chạm lên mặt, cả người cảm thấy đau đớn.Trong giây lát, bụng của cậu truyền lại từng cơn đau.Cậu dùng sức cắn môi, từ từ đứng lên."Con ngoan, phải kiên cường được không? Ba sẽ đưa con tới bác sĩ, van xin con, đừng rời khỏi ba, đừng rời khỏi ba... Chúng ta còn phải sống với nhau thật lâu nữa, có được không? Con là tất cả của ba." Ngón tay trắng bệch không ngừng nắm chặt, trên gương mặt vốn tái nhớt, bây giờ còn thêm một màu hồng thật đáng thương.

Cậu ôm bụng mình, mỗi bước đi đều rất khó khăn, nơi này không ai có thể giúp đỡ cậu, chỉ có mình cậu mà thôi.Cũng chỉ có mình cậu mới có thể cứu đứa con của mình."Con à, van xin con, đừng rời khỏi..."Trong bệnh viện, Hyunseung nắm cô đơn trên giường bệnh trắng muốt, ánh mắt cậu nhắm nghiền, hơi thở có chút yếu ớt."Cậu phải cẩn thận, cái thai vốn không khỏe, nếu còn như vậy một lần nữa, nhất định sẽ có chuyện đấy." Bác sĩ đứng bên giường nói xong, không biết đây là thương hay tức giận vì cậu nữa."Người nhà của cậu đâu, bọn họ sao không chăm cậu cho tốt chứ, bình thường cậu ăn cái gì, đã như thế này mà dinh dưỡng còn không đủ?"

Hàng lông mi Hyunseung khẽ động, đôi môi khẽ cong lên cười nhẹ, cậu đã thấy yên tâm hơn.Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi..."Con à, cảm ơn con..."Những lời bác sĩ nói, cậu chỉ nghe ra, cậu không có người thân, cậu chỉ có một mình, cha đứa bé không cần nó, cũng không yêu cậu. Tim cậu như bị dao cứa, nước mắt âm thầm rơi đã trở thành lựa chọn của cậu.Bác sĩ khẽ thở dài, sau đó đi ra ngoài, hắn không muốn nói nhiều, nhìn bộ dạng cậu như vậy, coi như hắn đã hiểu không ít.Chỉ là một chàng trai không hạnh phúc, ai có tư cách trách cậu chứ.

Hai tay Hyunseung nắm chặt chăn đắp trên người, mọi thứ xung quanh màu trắng làm nổi lên sắc mặt hồng của cậu, cũng lộ rõ sự suy nhược của cậu.Trong một gian phòng bệnh khác,  Hara nhìn chằm chằm bác sĩ."Bác sĩ, con tôi không có việc gì chứ?" Tay cô đặt trên bụng, chỉ sợ chính mình không cẩn thận làm ảnh hưởng đến cái thai.

Bác sĩ có chút khó xử nhìn cô, "Cô Goo, cô không có chuyện gì," hắn dè dặt nói, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, bởi vì bên ngoài có hai người đàn ông mặt lạnh như băng đứng đó, hắn không dám đắc tôi, cũng đắc tội không nổi.Hình như bọn họ đã phạm phải một sai lầm cực kì lớn rồi."Bác sĩ, ông có gì muốn nói cho tôi biết sao?" Hara không phải đứa ngốc, sự sợ hãi của bác sĩ, chẳng nhẽ cô lại không nhìn ra, lòng cô càng thêm khẩn trương, "Bác sĩ, không phải đứa bé có chuyện gì chứ?" Cô kích động đứng lên, cả người bác sĩ khẽ run.

"Xin lỗi, cô Goo, cô thực sự không có chuyện gì, còn đứa bé..." Bác sĩ bất chấp sống chết cuối cùng lấy túi xét nghiệm trên bàn, rút ra hai tờ giấy."Tôi thực sự phải nói lời xin lỗi với cô, cô Goo, lần đó chúng tôi đã cầm nhầm xét nghiệm, cô với cô gái kia có tên giống nhau, cho nên y tá không nhìn kĩ đã cầm nhầm, cho nên mới phát sinh sai lầm."

"Ý của ông là..." Hara nghe vậy, sắc mặt lạnh lại, đồng thời, lòng cô có một dự cảm chẳng lành, cảm giác này, có thể rất dẽ khiến cô sụp đổ.Bác sĩ nhìn tờ xét nghiêm trọng tay, cầm lên đưa cho cô, "Cô Goo, tôi không thể không nói cho cô biết, thực ra cô không mang thai," Bác sĩ chỉ có thể ăn ngay nói thật, cô căn bản không có thai, hắn phải lấy từ đâu ra đứa bé nhét vào bụng cô bây giờ."Ông gạt tôi, tôi rõ ràng đang mang thai, bụng của tôi gần đây đều đau, đây chính là mang thai," Gương mặt xinh đẹp của Hara méo mó, bác sĩ nhìn cô có chút sợ hãi, thật không ngờ, một cô gái xinh đẹp như thế, lại có thể trở nên đáng sợ như vậy.

"Cô Goo, bụng cô đau, là bởi vì gần đây tử cung cô có bị sưng, hơn nữa..." Bác sĩ không biết có nên nói tiếp hay không, chuyện như vậy, tin rằng không một người phụ nữ nào có thể chấp nhận."Cô Goo, nói thật cho cô biết, tử cung của cô trời sinh vốn đã dị dạng, cơ hội mang thai là cực kì thấp,"Lời bác sĩ nói ra khiến Hara trong nháy mắt như mất đi toàn bộ sức lực, ngồi thụp xuống, hắn nói gì, tử cung của cô trời sinh dị dạng, cả đời này sẽ không thể có con, "Điều nay sao có thể, làm sao có thể...."Cô không ngừng lắc đầu, không thể tin chuyện như vậy lại xảy ra với cô, giống như chưa điều tra đã định tội vậy, một người phụ nữ không thể sinh để, như thế không được tính là một người phụ nữ, cô rất hoàn mĩ, từ nhỏ tới lớn đều như vậy, làm sao có thể xuất hiện sự không trọn vẹn này được.

"Đúng vậy, cô Goo, đây là bệnh án của cô, xin lỗi, đây là lỗi của chúng tôi," bác sĩ khép nép nói, lời thoại này vào tai người phụ nữ vừa nhận được tin tức như vậy, đã chẳng còn giống một lời giải thích, một lời an ủi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

----------------------------------------------------------------

Có ai theo dõi không v, comt cảm nhận đi mờ! kịch tính mà không thấy ai quan tâm hết luôn hà

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: