Chương 25-26


Chương 25:


Hara muốn tránh khỏi tay Jiyong, cuối cùng lại chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo, sắc mặt Juhyung ngày một trầm xuống, khiến cô có dự cảm không tốt, mấy hôm trước cô mới từ chối yêu cầu làm bạn gái của Junhyung trong ngày hôm nay, mà hôm nay lại gặp hắn ở đây.Đứng giữa hai người đàn ông, lần đầu tiên cô có cảm giác luống cuống.Cô không biết mình phải làm gì bây giờ, cũng không biết phải làm sao cho đúng.Cô chỉ biết cúi đầu, nụ cười ngày càng cứng ngắc, mọi người xung quanh đã bắt đầu chú ý tới bọn họ.

"Đúng vậy, đã lâu không gặp, ngài Kwon," Junhyung còn tự nhiên hơn so với trong tưởng tượng của họ, cũng rất bình tĩnh, chỉ là không ai biết, chiếc ly trong tay hắn bị dùng sức nắm chặt, dường như muốn vỡ ra.Không người đàn ông nào có thể chịu được người phụ nữ mình yêu bị người đàn ông khác ôm, hắn cũng thế."Sao hôm nay lại chỉ có mình ngài Yong thế này, phu nhân đâu?" Jiyong biết rõ còn cố ý hỏi, ý tứ châm chọc ai cũng có thể nghe ra."Cậu ấy không được khỏe cần nghỉ ngơi," Junhyung lãnh đạm nhìn thoáng qua Jiyong, khi lời nói ra, hắn cũng nhìn ra sự mệt mỏi trong mắt Hara, viền mắt cô hơi thâm xanh, gần đây cô đã không được nghỉ ngơi tốt.Cuộc chiên giữa hai người họ, không cần phải... 

Để một cô gái xen vào."Hara, hình như, ngài Yong rất quan tâm tới em, so với người là chồng là anh đây còn quan tâm hơn, em không cảm ơn ngài ấy sao?" Jiyong cố ý tới gần Hara, tay đặt ở eo dùng sức ôm chặt lấy cô, không liên quan tới yêu hay không yêu, chỉ là cuộc chiến giữa hai người đàn ông, hắn cũng không có hào phóng nhìn vợ mình cùng một người đàn ông khác yêu đương vụng trộm, liếc mắt đưa tình ngay trước mặt hắn, hắn không nói, không có nghĩa hắn không biết."Đúng vậy, trước đây bọn em là bạn tốt mà," Hara gượng gạo cười, lần đầu tiên cô hiểu được, bị kẹp giữa hai người đàn ông sẽ khó khăn đến mức nào.

"Hai người từ từ nói chuyện, tôi ra hỏi thăm chủ bữa tiệc một chút." Jiyong liếc mắt nhìn Junhyung, sau đó buông eo Hara ra, bước nhanh sang một bên.Hara chỉ biết cười ngượng ngùng, cũng không biết bản thân đã lộ quá nhiều phản ứng, những người bên cạnh đều nhìn họ với ánh mắt khác thường, không phải ai cũng là kẻ ngu, chuyện giữa ba người họ, không nói, không có nghĩa là không ai biết.Hara cảm giác có rất nhiều ánh mắt đâm vào người cô, đứng ở đây thật khó chịu."Chúng ta đi thôi," hắn thấy được vẻ mất tự nhiên của cô, liền xoay người hướng về nơi vắng người đi tới, trên mặt hắn không lộ rõ cảm xúc, nhưng tim hắn lúc này lại giống như bị một tảng đá lớn đè xuống, nặng nề và ngột ngạt.Ở cách đó không xa, Jiyong cầm một ly rượu, lặng lẽ đứng nhìn, nhẹ nhàng đung đưa ly rượu trong tay, chiếc ly trong suốt phản chiếu đôi mắt lạnh híp lại, đột nhiên mở mắt ra, một chút ánh mắt đã bị ngăn lại bởi ánh sáng, sự ôn nhu sớm đã không còn, cũng chỉ còn lại sự thâm trầ mưu tính, không biết hắn thay đổi, hay hắn vốn là như thế.

"Jun, xin lỗi, em không có cách nào từ chối, dù sao bây giờ thân phận của em ..." khi bên cạnh không còn người ngoài, Hara vội vàng kéo tay áo Junhyung, giải thích sự bất dắc dĩ của mình.Junhyung lãnh đạm đẩy tay cô ra, xoay người nhìn cô, "Hava," Hắn gọi tên cô, sắc mặt thâm trầm."Hara, em nhất định phải đưa ra lựa chọn, giữa anh và hắn, em chỉ có thể chọn một người," Junhyung là người kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên hắn nói như vậy, nhưng họ cũng biết, đây không phải nói chơi, Junhyung là ai, hắn là tổng tài của tập đoàn Pali, hắn không muốn cô khó xử, giống như hắn cũng không cho phép hắn và cô cả đời phải lén lút như vậy.

Bọn họ đều là những người đàn ông có ham muốn giữ lấy rất mạnh, vì những thứ mình muốn có mà không từ bất kì thủ đoạn nào, hắn biết, và hắn rất rõ, Jiyong cũng chính là như thế.Bọn hắn đều là những kẻ vô tình."Hara, em biết không, anh đã chờ lâu lắm rồi," hắn xoay người, đưa lưng về phía Hara, híp mắt nhìn người đàn ông đang đi về phía họ. Sự kiên nhẫn của hắn có giới hạn, nếu không, hậu quả, không phải là cô và hắn có thể chịu đựng được."Em..." Hara cắn cắn môi dưới, không biết phải trả lời như thế nào, cô biết, cái gì cô cũng biết.Nhưng cô thực sự không thể đưa ra lựa chọn, hai người đàn ông, cô cũng nên chọn một người, trong đầu cô không thể nghĩ được gì.Cô lắc đầu, cán cân trong lòng cô vẫn thăng bằng, không có nghiêng về phía ai.

Ly hôn, mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy sao?Cô đưa tay đặt lên trán, tiếng nhạc không ngừng truyền đến, tiếng nhac rõ ràng rất dễ nghe, khi rơi vào tai cô, lại thành một loại tập âm, cô chán ghét mình như vậy, chán ghét phải đưa ra lựa chọn.Junhyung đứng thẳng người, một làn gió lướt qua, Jiyong đi qua hắn.

"Sao vậy, ngài Yong muốn nói gì sao?" đột nhiên Jiyong dừng lại, quay người lại, cười lạnh đứng trước mặt Junhyung." Yong Junhyung, trước kia thì tôi không bằng anh, nhưng khi chúng ta đứng trên một chiếc thuyền, tôi sẽ không bị bại dưới tay anh nữa, những gì anh thiếu của tôi, thiếu Seungie, tôi sẽ khiến anh phải trả lại hết, trả không xót một chút nào.'

"Anh cố ý?" Junhyung đút tay vào túi quần, giọng nói hờ hững, ánh mắt lại có một tia lạnh như băng, tất cả đều là cố ý."Tôi không rõ ý của ngài?" Jiyong cười nhạt đưa mắt về phía junhyung, từ tốn nói, bọn họ, một người ôn hòa, một người lãnh khốc, đứng chung một chỗ, đúng là kẻ địch trời sinh.Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự hận thù cùng không chấp nhận thua cuộc,"Việc đi công tác, rồi việc anh trở về, còn cả những gì anh làm với Hara, tất cả, đều là cố ý, cố ý trả thù." Junhyung hất cằm lên, ánh mắt màu trà u ám, hóa ra, tất cả đều là âm mưu tính toán từ trước, bàn tay đặt trong túi quần dùng sức nắm chặt.

"A... Ngài Yong, trí tưởng tượng của ngài thật phong phú, đi công tác là đi làm việc, xong việc thì phải quay về, chẳng nhẽ bởi vì tôi trở về lại ảnh hưởng tới Hara, Hara có chân, cô ấy muốn đi đâu, tôi sao có thể quản được chứ, hơn nữa, gần đây, không phải ngài cũng rất thoải mái sao?" Hắn nghiêng người, ý cười trên mặt càng nhiều.Chiếm đoạt bạn gái của người khác rồi ngủ với vợ người khác, tất nhiên là phải thoải mái rồi, Yong Junhyung, vẫn khí của hắn không có khả năng đều tốt cả đời, bây giờ hắn cũng nên chịu những gì hắn gây ra rồi, Jiyong chỉ là thuận nước đưa thuyền mà thôi.

Chương 26:


Sự tàn nhẫn của hắn, những tính toán của hắn đã biến Jiyong thành người đàn ông thực thụ.Hắn cười rất khiêm tốn, ánh mắt lạnh giống như trái tim đã lạnh giá của mình."Hai người đang nói gì vậy, âm mưu gì? Hara không ngừng xoay đầu hết nhìn Junhyung rồi nhìn Jiyong, cảm giác trước mắt có chút mơ hồ, cái gì cũng không thể nhìn rõ, cô chỉ cảm giác hai người đàn ông trước mặt như sắp đánh nhau, tuy rằng hai người đứng ở hai bên, nhưng cảm giác giữa họ giống như sắp lao vào đánh nhau, áp lực không ai dám tới gần.

"Hai người đừng ầm ĩ nữa được không?" Cô bước lên từng bước, thật sự không muốn hai người họ xảy ra chuyện ở đây, người gặp khó khăn nhất sẽ là cô.Bọn họ không cảm thấy như vậy là sẽ có hại cho cô sao, còn chưa ngại phóng viên thiếu bài viết về cô sao?Jiyong và Junhyung, hai người mặt đối mặt, không ai nhường ai, bọn họ không phải không nghe thấy Hara nói gì, nhưng trong cuộc chiến hai người đàn ông, chuyện đó không còn quan trong, ai cũng không muốn thua."Jiyong... Junhyung..." Cả người Hara khẽ run lên, cảm giác đau đớn từ bụng truyền tới, mồ hôi trên trán chảy xuống.Cô đau quá...Cô đưa tay ra, muốn nói gì đó, nhưng lời nói bị kìm lại ở cổ họng, nữa chữ cũng không cách nào nói ra.

"Em..." Môi cô khẽ hé... Thân ảnh hai người đàn ông trước mắt càng ngày càng mờ.Phịch một tiếng, may mắn đây là nơi yên tĩnh, ngoài trừ ba người bọn họ cũng không có ai, nếu có người thứ tư ở đây, âm thanh như vậy sẽ khiến cả hội trường bắt đầu hỗn loạn.

"Hara..."Junhyung vội vàng quay đầu, nhìn cô gái nằm dưới đất, như bị điện giật, vội vàng bước lên phía trước, ánh mắt luôn trầm tĩnh lúc này lại có chút hốt hoảng. Cô ấy bị làm sao vậy?Có một người so với động tác của hắn còn nhanh hơn, khi ngón tay hắn vừa mới đụng vàoHara đã bị Jiyong dùng sức hất ra."Ngài Yong, vợ của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, hình như đây là chuyện nhà của tôi?"

 Jiyong không chút hoang mang ôm lấy Hara, hàng lông mày khẽ nhăn lại, mới đầu hắn nghĩ cô đang đóng kịch, cô gái này rất có thể sẽ lầm chuyện như vậy, ngăn cản sự căng thẳng giữa họ, chính là khi vừa ôm lấy cô, hắn biết hắn sai lầm ồi, cô thật sự bị ngất.Hắn nhanh chóng rời khỏi, nói không khẩn trương chính là giả, dù sao, một thời gian dài chung sống, Jiyong cũng không phải một kẻ lãnh khốc vô tình.Bên trong bệnh viện, hai người đàn ông đứng trước cửa phòng cấp cứu, sắc mặt căng thẳng, ánh đèn cấp cứu vẫn luôn sáng."Kwon Jiyong, nếu Hara có việc gì, tôi nhất định sẽ làm cho tập đoàn G.D biến mất trên trái đất này." Giọng nói Junhyung lạnh đến đáng sợ, hắn nói được thì làm được, tuyệt đối không nương tay.

"Vậy còn phải xem bản lĩnh của anh, tôi tin tưởng anh có năng lực đó, chỉ sợ là anh cũng phải mất một nửa gia sản," Jiyong cũng lạnh giống nói, xin lỗi, uy hiếp như vậy đã không còn khiến hắn phải sợ hãi nữa rồi.Khóe môi Junhyung nhếch lên, lãnh khốc vô tình, "Nếu cả Hyunseung nữa thì phải sao đây?" Hắn sẽ để cho Jiyong sống không bằng chết, hắn muốn đâm vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim Jiyong.Ánh mắt Jiyong khẽ híp lại."Tự nhiên, cậu ấy giờ là vợ anh, cũng không liên quan tới tôi, anh muốn giết cậu ấy hay bán cậu ấy, đó là việc của anh, không quan hệ tới  tôi," hắn xoay người, không để cho Junhyung nhìn thấy sự tức giận trên mặt, Junhyung lại dám lấy Hyunseung ra uy hiếp hắn, Junhyung , tim hắn quả nhiên là lãnh khốc.

Từ trước tới nay, Jiyong không có nghĩ qua Hara đối với hắn là như thế nào, nhưng Junhyung lại coi Hyunseung là một quân cờ, sử dụng cậu.Lãnh khốc vô tình, một kẻ bạc tình đáng sợ, quả không hổ danh Junhyung.Khóe môi Junhyung vẫn nhếch lên,Kwon Jiyong vẫn là Kwon Jiyong, một chút giãy rụa trong mắt hắn đã bán đứng hắn, quả nhiên, người đó vẫn rất đặc biệt đối với hắn,Junhyung chưa từng quên.Bản thân hắn lại không phát hiện, ánh mắt hắn lúc này lại có một tia ghen tị, còn có một sự thất vọng nói không lên lời.Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá đi tới, hai người đàn ông cùng bước lên."Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?"

"Tôi..."

"Tôi..."

Cả hai người cùng trả lời, Jiyong liếc mắt nhìn qua, ý hắn là sao?"Y tá, bệnh nhân là vợ tôi, xin hỏi vợ tôi thế nào rồi?" Hắn cố ý nói chữ vợ, khiến bàn tay Junhyung nắm chặt lại. Đầu ngón tay trắng bệch đáng sợ, cho tới bây giờ Junhyung muốn gì mà không làm được, ở trong này, lền đầu tiên hắn phải đứng sau Jiyong, bởi vì hắn không có thân phận, cũng không có tư cách."Là như này," Y tá cười cười an ủi Jiyong, "Anh yên tâm đi, không có chuyện gì, cô ấy đang mang thai, hiện tại mới chừng một tháng, thân thể vẫn chưa thích ứng, sau này chú ý đừng để cô ấy quá mệt là được."

Y tá nhìn sắc mặt Jiyong lập tức thay đổi, lại cười một chút, "Người trẻ tuổi, lần đầu tiên làm cha đều như vậy, nhất định là vừa mừng vừa sợ."Hai tay Jiyong buông thõng xuống, ánh mắt phức tạp nhìn sắc mặt Junhyung. Junhyung cũng kinh ngạc như hắn, khó mà chấp nhận tin này."Junhyung, đứa con là của tôi," Trán Jiyong nhăn chặt lại, giống hệt  Junhyung."Cũng có thể là của tôi," Junhyung nhìn cô gái đang nằm bên trong phòng, quả thật nghe được tin Hara mang thai hắn kinh hãi nhiều hơn là vui, hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ có con, nhưng nếu có, hắn cũng sẽ rất hoan nghênh, dù sao, hắn sắp ba mươi tuổi, cũng nên có người thừa kế, chỉ là đứa bé này tới quá đột ngột, hơn một tháng, có thể là của Jiyong cũng có thể là của hắn.

"Trước khi thân phận của đứa bé được xác định, tôi không muốn nói gì cả." Junhyung lãnh đạm nói một câu, đi vào phòng bệnh,Jiyong không nói gì, hiển nhiên, hắn đã chấp nhận ý nghĩ như vậy.Thật kì quái, trong bụng một cô gái, có một đứa bé, bọn họ cũng không biết đứa bé này là của ai, có thể ngay cả mẹ đứa bé cũng không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: