CHƯƠNG 8:JEONJUNGKOOK BẾ QUAN


Ta là soái ca: Cậu cảm thấythứ dụng cụ này thế nào?

Tình yêu123: Đây là gì?

Ta làsoái ca: Dùng để sưởi ấm chân

Tình yêu123: Ac, nhìn cũng không có gì đặc biệt...

Ta làsoái ca: Gì chứ, là mua trên mạng, cũng mắc lắm đấy

Tình yêu123: Còn không bằng vớ bông dày cùng với dép bông

Ta làsoái ca: Không phải, cậu xem xem, có thể sạc điện đấy

Tình yêu123: Nghe có vẻ không tệ

Ta làsoái ca: Ừ

Tình yêu123: Thế nhưng, 2 chân cùng phải đặt vào bên trong đúng không hả?

Ta làsoái ca: Cái này... Tôi thật không có nghĩ tới a

Tình yêu123: Không ngạc nhiên, cách thức tư duy của cậu xưa nay vẫn như vậy ^_^

Ta làsoái ca: Chết tiệt!

Tình yêu123: Cậu chờ chút, chỗ Tiểu Diệp Tử có động tĩnh

Tình yêu123: Sinh rồi...

Ta làsoái ca:? ?

Tình yêu123: Tiểu Diệp Tử đã sinh một bé cưng

Ta làsoái ca: ...Tôi đang tập thể dục. Chờ tôi, tôi qua ngay

Bé Bảo Bảocủa Tiểu Diệp Tử đột nhiên đến thế giới này, không một dấu hiệu nào. JIMIN cónhiều năm kinh nghiệm chăm dưỡng sóc bông như vậy cũng không thể phát giác.Không có dịch sáp trắng, cũng không rụng bất kỳ cọng lông nào, nó cứ thình lìnhxảy đến. Hay là sinh vào tối hôm qua?

Vừa mởlồng sắt, X-Quân liền phóng tới, bộ dạng như rất muốn rời khỏi nơi này. JIMINôm nó, đem đặt vào lồng sắt thứ hai, đóng chặt đường thông nhau lại. Sóc bôngmẹ vừa sinh con sợ rằng sẽ rất hung hãn, nhìn cũng không cho nhìn, chắc hẳnX-Quân đã chịu nhiều hành hạ.

Tiểu DiệpTử nằm ở một góc lồng sắt, vừa nhìn qua không thấy bóng dáng cục cưng đâu. JIMINcầm vài miếng khoai lang lắc lắc, Tiểu Diệp Tử nhổm thân lên, tốt rồi, bé sócbông đang bị đè ở dưới thân. Đây là một thói quen rất xấu, tuy rằng sóc mẹ rấtmuốn giữ ấm cho con, nhưng đặc biệt dễ đè chết sóc con nếu không chú ý thờigian.

Đem ổnhấc lên, đắp thêm thật nhiều vụn gỗ, JIMIN vừa định sờ sờ cặp mắt chưa mở racủa cục cưng, Tiểu Diệp Tử liền ném ra miếng khoai lang tỏ vẻ không được xâmphạm ==

Khôngphải chủ nhân của ngươi là không được a. Hả.

Chuônggió vang lên, JIMIN quay đầu lại, nhìn thấy kẻ lỗ mãng đang chạy như bay đến.    



"Tiểu Diệp Tử "

Tiểu Diệp Tử thấy JUNGKOOK tới, vừa cảm khái mà cọ cọ, cà cà ngón tay của cậu, JUNGKOOK không phải dạng thông suốt lắm, tiến thẳng đến Tiểu Diệp Tử gạt bỏ bớt vụn gỗ ra, ôm ngửi cục cưng.

"Nó chỉ cho cậu sờ." JIMIN ở một bên cười.

JUNGKOOK mặt mày rạng rỡ a. Tiểu Bảo Bảo nhỏ xíu, đều là lông tơ, đặc biệt ấm áp, nhắm mắt, không hề chuyển động.

"Bao lâu thì trưởng thành?" JUNGKOOK xoay mặt nhìn JIMIN.

"Rất nhanh." JIMIN ôn hòa cười, "Bất quá bây giờ phải chú ý giữ ấm, còn phải bổ sung dinh dưỡng, tốt nhất lâu lâu có thể chụp cho cục cưng một vài tấm ảnh."

"Ừ có cậu chăm sóc chúng nó tôi đặc biệt yên tâm."

"Được rồi, để cục cưng nghỉ ngơi đi, tay cậu cũng lạnh rồi."

"Được." JUNGKOOK rút tay ra.

Ca Ca ở trong lồng sắt dưới chân JIMIN bắt đầu chán ghét biểu tình, JIMIN mở lồng sắt, tiểu tử kia liền nhảy vào lòng bàn tay JIMIN, trên đỉnh đầu bệnh rụng lông vẫn như cũ. Nhảy hai ba phát liền phốc lên vai JIMIN, ngồi sỗm xuống.

"Nhất Hưu với Ca Ca vẫn..." JUNGKOOK. thấyTiểu Diệp Tử vừa nằm xuống, ở cách lồng sắt đang nhìn Nhất Hưu.

"Không hề tiến triển." JIMIN buông tay.

"Có phải nó không vui hay không?"

"Đúng vậy, tôi cũng đã thử đem chúng nó cách xa nhau, định đem Nhất Hưu đi, nhưng..."

"Sao?"

"Cả hai đều không vui."

"Lẽ nào đây là... yêu rượt đuổi tay ba?" JUNGKOOK gãi đầu.

"Không phải thất tình, nhìn giống như là nó bị khi dễ, bị bắt nạt."

"Khổ thân Ca Ca." JUNGKOOK đưa tay tới muốn sờ Ca Ca.

Ca Ca nhảy ra xa một chút, chạy sang vai trái JIMIN.

Nhưng thấy lúc này Nhất Hưu đang ngồi chồm hổm ở trong lồng, nhe răng mặt lộ vẻ hung tướng, chân Ca Ca run lẩy bẩy trên vai JIMIN.

"Đây rõ ràng là sống trong áp bức." JIMIN đưa ra lời bình luận.

"..." JUNGKOOK đen mặt.
Cơm tối là thịt xào cọng tỏi tây, trứng chiên nấm mộc nhĩ, gà xào ớt, bắp cải áp chảo. SEOKJIN ăn trước, ăn xong phải đi vào kho kiểm kê, hôm nay là cuối tháng. JIMIN ăn cùng JUNGKOOK, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Từ sóc bông nói đến thuế thu nhập cá nhân, từ SEOUL đang nhanh vào cuối thu đến nhân loại lần đầu tiên lên mặt trăng, từ việc tưởng niệm ca sĩ Hoàng Gia Câu nói đến đại án cướp bóc đặc biệt, vân vân... Tuy rằng chủ đề câu chuyện có chút tán loạn, nhưng không khí thật rất hòa hợp.

Dùng cơm xong, JUNGKOOK thu rác thải vứt đi, trước khi ra cửa tự nhiên nói: "Soái ca tôi cuối tháng có khả năng không tới được."

JIMIN đang lau bàn, sửng sốt, "Cái gì?"

"Tiểu thuyết mà tôi cùng nhà xuất bản ký kết sắp tới hạn, vẫn còn một phần ba chưa viết xong." JUNGKOOK đem chồng rác ném vào thùng rác.

"À, vậy phải hoàn thành thật tốt." JIMIN siết chặt khăn lau, đột nhiên có cảm giác mất mác, không phải nhất định sẽ trống vắng sao? Nhưng có thể nói gì được? Nghĩ đến, JUNGKOOK cũng không thể cứ như vậy cả đời mỗi ngày đều chạy đến tiệm, đã tận mắt thấy Tiểu Diệp Tử sinh hạ, chờ mẹ con chúng bình an, nếu như Nhất Hưu cùng Ca Ca vẫn là không hòa hợp, có phải là cậu sẽ mang sóc bông của cậu về nhà hay không? Sau đó tất nhiên sẽ không việc gì phải liên lạc nữa...

"Cậu đẹp trai" JUNGKOOK phát hiện JIMIN đang ngẩn người, kêu anh một tiếng.

"Ừ?" JIMIN cũng phát hiện suy nghĩ của mình tựa hồ đã đi quá xa.

"Rất ít khi thấy cậu đờ người như vậy a."

"À... Bỗng nhiên như vậy thôi, ha ha ha..."

"Aizz, mỗi ngày không được gặp cậu đẹp trai, tôi thật không dễ chịu a." JUNGKOOK thở dài.

"Ac..." JIMIN sửng sốt, "Có phải không được thấy Tiểu Diệp Tử cùng Nhất Hưu cậu cảm thấy khó chịu?"

Không hy vọng sẽ không thất vọng, JIMIN tự nói với mình như vậy.

"Không phải" JUNGKOOK nhíu mày, "Tôi dự định mang Nhất Hưu đi, nó cũng gây cho Ca Ca nhiều phiền toái như vậy, Tiểu Diệp Tử thì không được, tôi nhất định chăm sóc không tốt, còn phải nhờ cậu, nhưng mà... Ha ha ha, tôi cũng không biết nói như thế nào, thực sự nghĩ đến không thấy cậu cũng có chút tịch mịch. Cậu xem tôi mỗi ngày đều chạy đến chỗ này của cậu, nhìn cửa hàng cũng có chút cảm giác."

"À, hay ngày hôm nay cậu nhận lại Nhất Hưu luôn đi?" JIMIN cải tà quy chính, hỏi.

"Ừ, có khả năng phải bế quan đến một tháng, chí ít."

JIMIN vốn muốn nói đừng mang đi, để lại ở chỗ của tôi đi, cậu cứ chuyên tâm sáng tác. Nhưng vừa nghĩ lại thấy không được, sóc bông là của cậu,cậu một con đều nhìn không thấy nhất định sẽ...

"Được rồi, một hồi tôi mang Nhất Hưu chuẩn bị một chút, lương thực, đồ ăn vặt đều có chứ hả? Cát để tắm, vụn gỗ và những thứ khác."

"Có "

"Ừ."

JIMIN thu dọn xong cho Nhất Hưu, lúc giao cho JUNGKOOK, JUNGKOOK đột nhiên hỏi anh một câu – soái ca tôi không đến, cậu có nhớ tôi không?

JIMIN nhìn JUNGKOOK, đầu óc đều cảm giác có vấn đề, có hơi xoay vòng không biết nói gì. Cậu là có ý gì? Không phải có chút... mập mờ sao?

    



JUNGKOOK thấy JIMIN không tiếp lời, có chút xấu hổ, gãi đầu một cái, "Ha ha ha... Tôi không đến cậu hẳn là thoải mái, không ai quấy rối cậu."

"Không phải, có nhớ, phí chăm sóc của tôi có hao hụt ít nhiều."

"Ha ha ha... Phải, chuyện đó tôi sẽ mau chóng thanh toán."

Lúc rời đi JUNGKOOK mang theo lồng sắt, cậu xoay người, JIMIN nhìn bóng lưng của cậu, không biết là thực sự nhìn thấy hay là ảo giác, hắn cảm giác Ca Ca trong lồng tre cạnh chân hắn đang náo động một cái, tựa hồ rất không muốn rời xa Nhất Hưu. Đến lúc này... rốt cuộc là Ca Ca không bỏ được Nhất Hưu kia, hay là anh không bỏ được kẻ lỗ mãng?

Bởi vì mang theo Nhất Hưu, JUNGKOOK không giống như ngày thường tản bộ trở về, mà là đón xe. Xe trên đường bình an tự tại, tay JUNGKOOK khoát lên lồng sắt, mắt bị thu hút vào những công trình thấp bé ven đường. Đường phố này quen thuộc như vậy, từ đầu hạ đến cuối thu, hơn nửa năm nay,cậu mỗi ngày đi tới đi lui nơi này. Sinh hoạt mỗi ngày tựa hồ cũng có chút hy vọng, đó chính là - rời giường, quấy rầy JIMIN một chút, sau đó xế chiều đi đến cửa hàng. Đồng hồ sinh học đã trở lại bình thường hơn nửa năm, hơn nửa năm cứ thức dậy là có thể sinh động như vậy, những năm tháng an khang khỏe mạnh. 

JUNGKOOK nói dối, tiến độ viết tiểu thuyết cùa hắn căn bản không phải chỉ còn một phần ba, cậu là... mới chỉ viết được một phần ba. Một tháng, không hơn không kém phải kết thúc công việc. Mỗi ngày từ tiệm thú cưng trở về, vẫn luôn rất buồn ngủ, bởi vì dậy sớm, mười giờ đã bừng tỉnh tinh thần. Thế nhưng buổi chiều căn bản không có tâm tư để viết bất cứ thứ gì, cứ như vậy tuần hoàn càng ngày càng tệ, đợi đến khi nhà xuất bản hối thúc cậu mới hiểu được đại sự không ổn.


Đây là một cơ hội khó có được, là cậu đã cố gắng bao nhiêu năm rồi mới có được, là... đặt nền móng thực hiện mơ ước trở thành nhà văn, cậu sao lại có thể vì ham muốn một chút khoảng thời gian ấm áp mỗi ngày liền bỏ mặc? Thế nhưng, bạn phải biết rằng, nỗi cô độc lâu dài thật không thể chịu được. Không ai muốn suốt ngày phải đi kiếm sống, cho dù có bán sức bên ngoài, nếu như phía trước không có một ai, vẫn là khó có thể nuốt trôi; không ai muốn luôn thức giấc trong một gian phòng vắng vẻ, những bảo vật sưu tầm có nhiều hơn nữa thì chúng nó cũng sẽ không thể nói chuyện với bạn; không ai muốn kết thúc công việc lại mở ti vi chơi một trò chơi nhàm chán hoặc xem những bộ phim tối nghĩa; không ai muốn cuối tuần cô độc, mặc dù bên cạnh là các bằng hữu thờ ơ cùng uống rượu tán dóc; không ai muốn trong cuộc sống trừ mình ra không còn một ai khác.


Nhưng, cuộc sống như thế cuối cùng cũng quay lại.


Thúc giục cũng là một cơ hội mà. JUNGKOOK nghĩ. Cậu vẫn có thể thích ứng với cuộc sống sinh hoạt một mình. Một mình ăn điểm tâm, một mình viết lách, một mình xem ti vi, một mình. A, không đúng, còn có Nhất Hưu cùng Tiểu Diệp Tử.


Thực sự không phải là Ca Ca không thể kết giao với bạn gái, là JUNGKOOK đối với các sinh vật giống cái triệt để thất vọng rồi. Cậu đối với các nàng tốt như vậy, cuối cùng lại...Không ai có thể giúp ai cả đời.


Sự cô đơn này, tựa hồ đã ăn mòn hắn rất nhiều năm rồi.


Bất chợt một luồng hơi ấm áp thổi đến, thật là...


Nói như thế nào đây?


Không bình thường chăng?


JUNGKOOK cho rằng, cậu cùng JIMIN là bạn rất thân, là bằng hữu kết giao sau khi trưởng thành, loại bằng hữu này thật ấm áp và chân thật. Không phải trên bàn rượu tiệc mới xuất hiện bằng hữu, không phải loại bằng hữu không có việc thì không gặp mặt, không phải vì đến vay tiền mà thành bằng hữu, không phải loại bằng hữu tùy tiện biến mất không chào hỏi một tiếng... Mà là, lúc lâm bệnh sẽ tới chăm sóc bạn, lúc đang làm việc bận rộn nhất vẫn cố trấn an bạn, hẹn bạn ra ngoài, lo lắng suy xét cơm tối bạn muốn ăn cái gì, ...


Thế nhưng, với ai cũng vậy, không có cách nào suốt đời ở cùng một bằng hữu đến tuổi già cô đơn. Chung quy tất cả mọi người đều lấy vợ sinh con, có một gia đình, cũng dần dần rời xa cuộc sống của bạn.


Không hề có ngoại lệ.


"Dừng ở đây sao?"


"A, đúng, tiền của anh đây."


Xuống xe, JUNGKOOK mang theo lồng sắt nói với Nhất Hưu, "Hắc, về đến nhà rồi, bạn đồng nghiệp "



Hàng Hàng mười giờ rưỡi đóng cửa tiệm, lên lầu, tắm rửa, ra để lái vừa nghe bia.


Ca Ca nằm trong vòng quay nhỏ*, không cử động, không chơi đùa, chính là nằm úp sấp. Đầu ũ rũ.(* vòng xe quay bé xíu cho thú cưng vận động)


Trong gian phòng trống trải,  có hai tên giống đực nào đó đang rầu rĩ không vui.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: