SÁU CÁI
Sau khi Jeno nghe những lời Haewon nói thì nhíu mày, anh cho rằng mình nghe lầm, nghiêng người tới hỏi: "Em nói gì?"
Haewon dường như cũng nhận ra lời mình nói còn có nghĩa khác, cô liền giải thích: "Em không có ý kia, em chỉ lo lắng cho anh ——"
Nhưng đổi cách nói khác, có vẻ như vẫn không có sự khác biệt.
Còn không phải là lo lắng anh không thể thỏa mãn chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế muốn 6 lần của cô, cuối cùng rơi vào kết cục nằm trên giường bệnh.
"Không nói, không nói nữa." Haewon càng xóa càng đen, dứt khoát im lặng: "Em không muốn thảo luận về chủ đề ngại ngùng này nữa."
"Ngủ thôi, sáng mai em còn phải đi làm, anh cũng vậy, ngoan, đừng thức khuya."
Nói xong, cô liền tắt đèn bên phía mình, rúc cả người vào trong chăn.
Để lại Jeno ở bên kia một mình tiêu hóa đánh giá "sợ anh không được", "lo lắng cho anh" của Haewon dành cho anh.
Cuối cùng thì anh đã làm cái quái gì khiến bạn gái cảm thấy như vậy về anh?
Đánh giá này của Haewon thật sự làm Jeno không nói nên lời, rất nhiều lần anh muốn kéo cô lên nói cho rõ ràng, nhưng nhìn thời gian đã sắp 12 đêm.
Nghĩ đến việc cô còn phải đi làm vào ngày hôm sau, Jeno không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ, nhưng khi anh nằm xuống lại không thấy buồn ngủ.
Anh dậy mở máy tính, xem qua danh sách mời tham dự hội nghị thường niên của Cảng Duyệt mà Chan Mi gửi tới.
Hội nghị thường niên cuối năm của Cảng Duyệt có ý nghĩa rất quan trọng, nó không chỉ là hoạt động tuyên truyền tài nguyên với toàn bộ thị trường mà còn là bữa tiệc cảm ơn cuối năm dành cho các VIP, khách mời trải dài trên nhiều lĩnh vực và gần như có đủ nhân vật nổi tiếng trong giới này ở Seoul.
Đêm rất yên tĩnh, tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn của Haewon truyền đến.
Jeno nhìn biểu mẫu trên máy tính, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô gái đang ngủ bên cạnh anh, đột nhiên anh cảm thấy cuộc sống mà anh mong đợi vô số lần trong giấc mơ cuối cùng đã trở thành sự thật.
Nghĩ như vậy, dường như anh đã tha thứ cho những lời khó hiểu vừa rồi của cô gái này.
Tóm lại —— đêm rất dài.
Jeno tiếp tục lật xem danh sách, không biết bao lâu trôi qua, một bàn tay vươn qua eo anh trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Là Haewon đã vô thức xoay sang đây, đối mặt với anh, cô ngủ rất sâu.
Sợ công việc ảnh hưởng đến cô, Jeno nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, nhưng mới đặt lại chưa được hai phút, tay cô lại quấn lên.
Lần này, cô trực tiếp vòng qua bụng dưới của anh, mặt cũng ghé sát vào người anh, vẻ mặt trông rất ỷ lại.
Jeno cảm thấy hơi bất đắc dĩ, anh đành phải cất máy tính, nhẹ nhàng nằm xuống, ôm cô vào trong lòng cùng chìm vào giấc ngủ.
Đêm đầu tiên ở chung, mặc dù có vài câu nói lộn xộn, nhưng cuối cùng cũng trôi qua ấm áp yên bình.
Ngày hôm sau.
Haewon bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô nằm trên giường, chợt nhớ ra mình đang ngủ ở nhà Jeno, lại mở mắt ra.
Cô theo bản năng nhìn bên cạnh, lại phát hiện bên cạnh trống không.
Cô biết nhất định là Jeno dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cô nên Haewon an tâm nhắm mắt lại, vốn định nhắm mắt dưỡng thần một hồi, nhưng sau khi tỉnh táo lại, chuyện xảy ra tối hôm qua trước khi hai người ngủ lại hiện lên trong đầu cô.
Haewon thở dài, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Còn có người bạn trai nào đáng thương hơn Jeno sao?
Rất nhiều lần khi hai người đang nồng nàn đầy tình ý đều bị chính cô dập tắt.
Cũng không biết anh có tức giận không.
Haewon có chút chán nản, cô bọc chăn lại đá chân lung tung, đúng lúc bị Jeno đi vào nhìn thấy.
Anh cười tủm tỉm, ngồi xuống mép giường hỏi: "Sao thế, lúc tỉnh dậy không nhìn thấy anh mà cáu kỉnh như vậy sao?"
Haewon giật mình, kéo chăn ra, khuôn mặt Jeno liền lọt vào tầm mắt cô.
Bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao tim Haewon lại đập mạnh.
Cô quay mặt đi, mím môi: "Ai muốn thấy anh, đồ tự luyến."
Giây tiếp theo, cô bị Jeno bế bổng lên: "Mau đi rửa mặt đánh răng nào."
Haewon đột nhiên bị anh ôm kiểu công chúa thì ngơ ngẩn, nhưng ngay sau đó cô liền dựa vào vai anh tận hưởng khoảnh khắc này.
Trong phòng ngủ có phòng tắm riêng, đi vài bước ngắn ngủi đã tới, Haewon dựa trên lồng ngực Jeno, như một con lười đang treo không muốn xuống: "Ôm thêm một lúc đi anh."
Jeno đành phải vươn tay ra bóp kem đánh răng cho cô, sau đó rót đầy nước, làm xong mọi thứ mới đặt Haewon xuống: "Rửa mặt xong thì ra ăn sáng nhé."
Mặc dù ở bên hồ Phỉ Thúy có mười mấy người giúp việc, nhưng Haewon chưa bao giờ được hưởng thụ sự đãi ngộ tận răng sau khi ngủ dậy này. Cô bắt đầu đánh răng trước gương, đánh một hồi, đột nhiên cô nhìn bản thân trong gương rồi bắt đầu tự hỏi ——
Này Haewon, bạn trai mày tốt như vậy, mày tra tấn anh ấy như thế mà coi được sao?
Lề mề đánh răng, rửa mặt xong, Haewon thay quần áo xuống phòng ăn ngồi. Jeno rót nước dừa nóng cho cô rồi trò chuyện: "Hôm qua, nhà họ Park tới Seoul, tối nay ba anh có mời họ ăn uống xã giao. Anh muốn đến một chuyến."
"Ồ." Haewon cắn một miếng bánh mì nướng: "Anh cứ đi đi, nói với em làm gì."
"Chủ động báo cáo lịch trình thì tốt hơn." Jeno dừng một chút: "Tránh đến lúc đó sẽ có người ghen."
"......" Haewon cười thành tiếng: "Thôi đi nhé Jeno. Haewon em không phải người nhỏ mọn như vậy được chứ? Tính cách của em rất cởi mở, ok?"
Jeno nhìn dáng vẻ tự tin của cô, cũng cười nhẹ phối hợp với cô: "Vâng, Woo tổng đúng là rộng lượng."
Sau khi ăn sáng, Jeno đưa Haewon đến công ty, cả hai bắt đầu một ngày làm việc.
Mặc dù chỉ sau một ngày, nhưng khi Haewon đến công ty lại có thể cảm nhận rõ ràng thái độ của mọi người trong công ty với cô thay đổi.
Lúc trước, những nhân viên này đối với cô cũng lễ phép, nhưng hôm nay gặp lại, trong sự lễ độ có thêm một chút tôn trọng, hoặc ngưỡng mộ. Dù gì thì việc cô bình tĩnh dùng thực lực bản thân kéo Seo Jun xuống, lật ngược tình thế ngày hôm qua đã lan truyền khắp công ty.
Mọi người đều nói đại tiểu thư che giấu thực lực, bề ngoài nhìn kiêu căng, không ngờ lại thật sự có tài, không hổ là sinh viên xuất sắc của trường danh giá, đúng là không làm mất mặt nhà họ Woo.
Trong phòng làm việc ở tầng 56, Haewon bước ra khỏi thang máy liền thấy Yoon Ah đứng ở cửa, do dự chỉ bên trong: "Minhye tới, cô ấy đang đợi em ở bên trong."
Haewon sửng sốt, đẩy cửa đi vào.
Minhye đang ngồi ở bàn làm việc, thấy Haewon vào thì đứng lên, gượng cười chào: "Chị......" Sau lại sửa lại xưng hô: "Woo tổng."
Hai chữ ngắn ngủi này không hiểu sao làm tim Haewon thắt lại.
Cô chỉ vào vị trí trước mặt: "Ngồi đi, sao em lại tới đây."
Minhye lại ngồi xuống, cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Em đến đây để tạm biệt chị."
"?"
"Em muốn đi đâu?"
Minhye hỏi Haewon bằng một giọng rất nhỏ: "Em còn có thể gọi chị là chị không?"
Sau vài giây im lặng, Haewon không nói gì.
Nói thật, mặc dù cô không có ác cảm với Minhye, nhưng vì Seo Jun ảnh hưởng, khi lòng tin bị hủy hoại, cô nhất thời không cách nào phân biệt được thiện ác trong lòng người này.
Thấy Haewon không trả lời, Minhye lại cúi đầu: "Rất xin lỗi, em biết chuyện của anh em không đáng được tha thứ." Cô ấy hít sâu một hơi: "Tuần sau cả nhà em sẽ ra nước ngoài, ba em nói nơi này không đáng để lưu luyến, nhưng em rất nhớ chị, chị."
Giọng nói của Minhye có chút nghẹn ngào, Haewon vẫn không nói lời nào, nhưng mắt cay cay nhìn sang nơi khác.
Minhye không nói thêm gì nữa, có lẽ là vì cô biết có những thứ một khi đã tan vỡ sẽ không thể trở lại như cũ. Cô chậm rãi đứng dậy, lấy một quyển tạp chí từ trong túi ra.
"So với tất cả hào quang mà chị mang đến cho em, em muốn trở lại lúc ba người chúng ta còn nhỏ hơn."
"Xin lỗi, hẹn gặp lại."
Haewon chưa kịp nói gì thêm, Minhye nhanh chóng rời khỏi văn phòng, mắt của Haewon dần dần trở lại bình thường, cô nhìn quyển tạp chí Skyzine ở trên bàn.
Cô mở ra, nhìn thấy một bức ảnh chụp cả ba người họ khi còn nhỏ trong trang có bài phỏng vấn độc quyền của Minhye.
Cô nhớ mang máng đó là ngày sinh nhật 6 tuổi của Minhye, cô ấy đội chiếc mũ sinh nhật nhỏ, Haewon và Seo Jun ở bên cạnh hát chúc mừng cô ấy. Tất cả đều đang ở khoảng thời gian ngây thơ, hồn nhiên nhất.
Ai có thể ngờ rằng mười mấy năm sau, tiền tài, lợi ích đã nuốt chửng sự ngây thơ của bọn họ.
Haewon nhìn ba đứa trẻ trên bức ảnh, hồi ức dần dần hiện lên, dường như đang xác nhận lời Jeno ——
Bọn họ cũng từng có những kỉ niệm đẹp, nhưng giờ đây không còn đẹp nữa. Đây chính là bức tranh khắc họa lòng người trong hiện thực.
Còn cô, sẽ không ở lại trong quá khứ.
Haewon hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc dâng trào, nhẹ nhàng đặt quyển tạp chí sang một bên và gửi cho Minhye một tin nhắn.
"Chúc may mắn."
Đây có lẽ là sự dịu dàng và bao dung cuối cùng mà cô có thể làm được.
–
Biết buổi tối Jeno sẽ cùng người nhà đi xã giao, sau khi tan làm Haewon chỉ gửi cho anh một tin nhắn nói cô về hồ Phỉ Thúy, rồi không làm phiền anh nữa.
Thực ra không có nhiều đồ để thu dọn lắm, Haewon cũng không muốn chuyển đi chuyển lại, những thứ có thể mua đều sẽ mua mới, chủ yếu là mang một số bộ đồ ngủ mà cô đã quen mặc sang bên kia.
Cô chọn ngẫu nhiên vài món trong tủ quần áo bỏ vào túi hành lý, tổng cộng có đúng 5 chiếc. Haewon đành phải tìm tiếp, trong lúc đó vô tình cô phát hiện một chiếc váy ngủ còn mới tinh chưa mặc bao giờ.
Là chiếc áo hai dây gợi cảm mà Jeno mua cho cô lần trước. Lúc ấy, cô cảm thấy nó quá hở hang nên cứ để đó không mặc.
Cũng không biết tại sao, Haewon nhìn thoáng qua, ma xui quỷ khiến lại bỏ nó vào túi, vừa vặn 6 bộ đồ ngủ.
Vừa mới tìm quần áo xong, Quản gia Park đã hưng phấn gõ cửa: "Cô chủ, cậu chủ tới đón cô á!"
Sau khi về nhà, Haewon nghe nói chú Park và dì quản gia kia đã trở thành một đôi, gần đây mặt mày chú ấy nở hoa, gió xuân phơi phới, trông còn vui vẻ hơn cả cô.
Người cũng đã có tuổi mà khi nói chuyện lại bắt đầu thêm âm "á" vào câu.
Những người đang yêu đều thích nói chuyện như vậy sao?
Haewon thầm bắt chước ở trong lòng —— "Jeno, em muốn sờ cơ bụng anh á."
...
Haewon rùng mình, lập tức vẽ một cây thánh giá lớn ở trong đầu.
Cô xách túi hành lý ra khỏi phòng, đúng lúc Jeno đi lên: "Thu dọn xong rồi sao?"
Haewon chỉ trên lầu: "Em lên tầng chọn mấy món trang sức hàng ngày nữa."
Nói xong lại hỏi anh: "Anh ăn uống xong sớm vậy sao?"
"Anh tới chào hỏi thôi." Jeno tiếp nhận túi hành lý trong tay cô: "Ở bên em quan trọng hơn."
Haewon: "......"
Bạn trai tốt như vậy đi đâu tìm đây!
Haewon vừa cảm động vừa áy náy, không biết nên nói gì, chỉ có thể bù đắp nắm tay anh: "Chúng ta đi lên chọn, chọn xong liền về nhà."
Về nhà —— hôm nay cô liều chết cũng phải khắc phục được chứng ám ảnh cưỡng chế kia!
Hai người đi lên phòng để quần áo trên tầng ba. Haewon chọn lựa trang sức để đi làm ở tủ trang sức ở chính giữa, Jeno nhìn xung quanh. Lúc anh đang cảm thán cô nàng này quả nhiên sống xa xỉ như trong lời đồn thì tầm mắt chợt dừng ở một chiếc tủ kính riêng biệt.
Anh đi qua, dừng ở trước tủ.
Haewon chọn xong trang sức cũng cùng lại đây, thấy Jeno nhìn chằm chằm vương miện kim cương trong tủ kính thì lấy ra đội cho anh xem:
"Đây là quà ba mẹ anh tặng cho em trong buổi lễ trưởng thành hồi năm 18 tuổi, anh còn nhớ không?"
Jeno nhìn Haewon, dừng một chút, cười nhẹ: "Đương nhiên là nhớ."
Năm ấy, anh 20 tuổi, tự mình chọn kim cương, tự mình tìm người thiết kế, tự xem bản thiết kế, tự tay làm cho công chúa của anh chiếc vương miện cho lễ trưởng thành.
Chỉ là sau đó trong lúc vô tình nghe được câu "bọn tớ không có khả năng", mới chuyển món quà này sang danh nghĩa của ba mẹ.
"Em rất quý trọng cái này, không ai có thể chạm vào." Haewon cẩn thận đặt nó về chỗ cũ, khóa tủ, dường như nhớ ra điều gì, cô đột nhiên hỏi Jeno: "Vương miện này của em là do Maks thiết kế, anh ấy vẫn chưa thiết kế xong cái nắp bút làm từ viên kim cương màu cam kia cho anh sao?"
Jeno ừ một tiếng: "Còn cần thêm một thời gian."
Haewon cũng không để ý: "Đến lúc làm xong cho em xem với." Nói xong lại lầm bầm vài câu, nói Jeno quá lãng phí, tự dưng lấy viên kim cương màu cam đó đi làm nắp bút.
Jeno chỉ mỉm cười, không phản bác.
Sau khi thu dọn đồ đạc, từ hồ Phỉ Thúy về tới căn hộ của Jeno đã là 10h tối.
Hai người lần lượt đi tắm, Haewon thay chiếc áo thun màu đen của mình đi ngủ, là chiếc áo cô mang về từ biệt thự nhà họ Lee lần trước.
Cô mặc xong thì đứng trước gương chụp ảnh, vừa định đi ra ngoài, bỗng nhiên lại lùi về trước gương.
Tại sao chiếc áo thun này lại giống với chiếc áo tối màu mà hôm qua Jeno cho cô mặc tạm như vậy?
Ngày hôm qua sau khi cô mặc vào đã cảm thấy quen quen, chỉ là lúc ấy trong đầu chỉ có chuyện cơ bụng nên không để ý đến. Bây giờ nhìn lại, Haewon mới nhận ra ——
Ngay cả nhãn thêu nhỏ trên ngực cũng giống nhau như đúc.
Haewon có chút thắc mắc, cô quay lại phòng ngủ hỏi Jeno: "Tại sao chiếc áo này của em giống chiếc hôm qua anh đưa cho em vậy?"
Jeno đang ngồi ở trên giường, trong tay cầm một quyển sách, ngẩng đầu lên nhìn, dường như không kinh ngạc chút nào: "Em cảm thấy vì sao?"
Haewon: "......"
Haewon dường như hiểu ra gì đó, cúi đầu nhìn xuống: "Đây là áo của anh?"
Jeno không tỏ ý kiến, Haewon lại hỏi: "Nhưng tại sao đồ của anh lại treo trong tủ quần áo bên phòng em?"
Jeno không chút hoang mang: "Bởi vì lần nào anh về đó cũng ở căn phòng kia."
"......"
Haewon nhất thời nghẹn lời, cô không ngờ mình lại đắc chí mặc đồ của Jeno lâu như vậy.
Người này đã biết từ lâu, còn bình tĩnh nhìn như vậy?!
Haewon nhảy lên giường, ngồi ở trước mặt anh: "Em mặc nhầm đồ của anh thì anh phải nói cho em biết chứ?"
Jeno liếc cô: "Nói cho em biết làm gì?"
"Nếu biết, em nhất định sẽ cởi ra ngay tại chỗ."
Jeno tạm dừng vài giây, nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt sâu xa, sau đó ừ một tiếng: "Vậy đúng là anh nên nói rồi."
Haewon: "?"
Không phải chứ, sao cô lại cảm thấy người này lưu manh như vậy?
Haewon giả vờ tức giận khoanh tay trước ngực, khi cô muốn nói gì đó, nhưng Jeno dường như không có hứng thú với chủ đề này, vì vậy anh đột nhiên kéo cô đến trước mặt hôn cô.
Ban đầu, cô định nghiêm túc từ chối hành vi đánh lén không biết xấu hổ của người này, nhưng rất nhanh, niềm vui được hôn đã khiến Haewon miệng chê nhưng cơ thể lại thành thật, cô cũng ôm lấy Jeno.
Anh hơi mút vào, hôn vừa sâu vừa mạnh, hôn đến khi Haewon lật người nằm xuống, từ từ rơi vào trạng thái mơ màng, thiếu oxy.
Cô cố gắng kiềm chế những suy nghĩ khác của bản thân, toàn tâm toàn ý đón nhận anh. Nhưng khi cơ thể cô dần dần nhũn ra, Jeno đột nhiên dừng lại.
Nó giống như đang tắm hơi đột nhiên bị cúp điện, toàn thân đều đang nóng bừng.
Cả khuôn mặt ửng hồng, Haewon có chút mờ mịt. Cô mở mắt, còn chưa kịp hỏi như vậy là sao, liền nghe thấy Jeno chúc cô ngủ ngon.
Sau đó giúp cô đắp chăn.
"Ngoan, ngủ sớm đi."
"......?"
Haewon nhìn trần nhà tối mịt sau khi đèn đột ngột tắt.
Không.
Ý anh là gì......
Không nghi ngờ gì nữa, Haewon bị những điều xảy ra trước khi ngủ này làm trằn trọc rất lâu.
Cô nghiêm túc suy nghĩ, chẳng lẽ lời thẳng thắn hôm qua của cô làm cho Jeno thấy áp lực, anh biết anh không thể làm tới tận 6 lần, cho nên đến điểm mấu chốt thì dừng, trước khi ngủ lịch sự hôn một cái là được?
Có phải anh bị những lời đói khát của cô dọa sợ rồi?
Nhất định là như vậy.
Dù sao thì trước đây, lần nào anh ấy cũng muốn tiếp tục.
Khi ý nghĩ dần được xác định trong đầu, Haewon đột nhiên không biết nên bày ra vẻ mặt thế nào.
Rõ ràng cô đã quyết định hôm nay cho dù thế nào cũng phải khắc phục chấp niệm 6 lần......
Nhưng một lúc sau, cô lại tự an ủi bản thân. Có lẽ là do cô nghĩ nhiều, hôm nay chỉ là một nụ hôn bình thường trước khi ngủ thôi, dù sao cả ngày làm việc ai cũng mệt mỏi.
Nghĩ như vậy, Haewon lại cảm thấy dễ chịu hơn, cô quyết định chờ đến ngày mai xem sao.
Nhưng cô không ngờ là tới tối hôm sau ——
Gần như là cùng một thủ tục, trước khi ngủ hai người lên giường nằm, nhưng Jeno chỉ ôm cô hôn một hồi, hôn xong thì đắp chăn đi ngủ.
Haewon:............??????
Haewon bắt đầu thấy không bình tĩnh.
Một người trưởng thành bình thường không thể chịu được việc nấu bằng lửa nhỏ mỗi ngày hai lần, dở sống dở chín đã kết thúc rồi đúng không?
Vào đêm thứ ba, quá trình quen thuộc lại bắt đầu, khi Jeno tha thiết hôn Haewon xong, chuẩn bị rời đi thì Haewon đã âm thầm ôm anh không buông tay.
Cô bị anh hôn đến thở dốc, nhìn anh.
Jeno vuốt tóc cô: "Làm sao vậy?"
"Thật ra......" Giọng của Haewon rất nhỏ: "Anh không cần tự tạo quá nhiều áp lực cho mình."
"?"
Haewon cắn môi, khó khăn nói: "Làm một lần trước cũng được."
Jeno nhìn cô vài giây không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Sau đó anh vẫn không làm gì, giúp cô đắp chăn: "Đi ngủ sớm một chút, ngày mai em còn phải đi làm."
Haewon: "......"
Ngày mai cô đi làm thì có liên quan gì đến chuyện họ làm bây giờ?
Một lần cũng đâu tốn nhiều thời gian của anh đâu, đúng không?
Đêm khuya, đối mặt với trần nhà tối đen, đôi mắt của Haewon mở to như chuông đồng, cô lại bắt đầu tự hỏi.
Tự hỏi đến cuối cùng, cô lại bắt đầu hoài nghi ——
Liệu có phải đến một lần Jeno cũng không được?
Bạn trai có 6 múi cơ bụng xinh đẹp của cô, sau khi bị cô dọa thì đến một lần cũng không được.
......
Ôm suy nghĩ như vậy, tới buổi tối ngày thứ năm, Haewon đã quen với chuyện này cũng không ôm bất kỳ chờ mong gì nữa.
Mặc dù là cuối tuần đầu tiên ở chung, nhưng cô hoàn toàn không có chút hào hứng nào. Cô định đến tối sau khi bị Jeno hôn như thường lệ sẽ tìm một bộ phim kinh dị để xem. Tốt nhất là xem phim nào có thể dọa cô ngất xỉu luôn để tránh cho nửa đêm ngủ không được vắt trán nhìn trần nhà tự hỏi nhân sinh.
Đến 9 rưỡi tối, Haewon đang tìm đồ ngủ để đi tắm, cô lục tung tủ quần áo thì tiện tay nhặt được chiếc váy ngủ hai dây gợi cảm làm bằng lụa mà Jeno mua cho cô.
Lúc đầu, cô hơi do dự, sợ rằng mình ăn mặc quá gợi cảm sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng nhớ đến dáng vẻ không chút ham muốn nào của Jeno cả tuần nay, có lẽ cô không mặc gì anh cũng không có phản ứng.
Bởi vậy, Haewon cầm áo hai dây vào phòng tắm.
Tắm rửa xong mặc vào mới phát hiện chiếc váy ngủ này còn gợi cảm hơn nhiều khi cầm xem trên tay. Vải dệt mỏng như cánh ve, ôm sát cơ thể, hai dây váy mỏng manh treo trên vai giống như kéo một cái là có thể đứt đoạn.
Từ phòng tắm đi ra, Haewon hơi khát nước nên đến tủ lạnh lấy nước uống. Khi mở tủ ra lại phát hiện bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi và đồ uống.
Cô đóng tủ lạnh lại, vừa uống nước vừa trở về phòng ngủ, thuận miệng hỏi Jeno: "Anh mua nhiều đồ ăn trữ trong nhà như vậy làm gì?"
Jeno mới trả lời xong một cuộc điện thoại, quay đầu lại.
Liền nhìn thấy Haewon chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh.
Ngực chữ V khoét sâu nửa ẩn nửa hiện, mông lung, sinh động.
Jeno cất điện thoại, lại bình tĩnh đi đóng tất cả cửa sổ: "Ngày mai không ra ngoài, đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ."
Haewon vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường, cô chớp mắt: "Không ra ngoài? Chúng ta ở nhà làm gì, nhìn chằm chằm nhau sao?"
Jeno không trả lời cô, lập tức đi đến trước mặt cô, bế cô đến mép giường ngồi xuống.
Anh hơi cúi người xuống, hai tay chống ở bên giường, cả người vây lấy Haewon, không nói gì, hầu kết khẽ nhúc nhích, hơi thở nóng bỏng liên tục phả trên mặt cô.
Thấy khóe môi cô còn vương vệt nước, anh vươn ngón cái giúp nhẹ nhàng giúp cô lau.
Sau đó là một giọng nói trầm khàn: "Em nói xem."
Hành động của anh dường như đã rút hết hơi nước trong không khí, tim Haewon đập nhanh hơn, đôi môi khô khốc của cô mở ra: "Làm sao em biết ——"
Lời còn chưa dứt, khóe mắt cô chợt nhìn thấy một hộp nhỏ hình vuông, bao bì tinh xảo đặt trên đầu giường.
Bên trên, liếc mắt một cái có thể thấy được hai chữ bắt mắt —— 6 cái.
Haewon: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top