MUA MỘT TẶNG NĂM
Ngày hôm sau là một tuần mới.
Hoạt động từ thiện đã kết thúc thành công, làm xong việc tư, Haewon cũng không quên thân phận người thừa kế của mình. Theo kế hoạch, sáng thứ hai cô sẽ đến tập đoàn Quân Đình, tổng công ty của nhà họ Woo.
Tập đoàn Quân Đình là một doanh nghiệp gia đình do ông nội của Haewon sáng lập. Trước đó, ba của Haewon đã từng nắm quyền điều hành, nhưng sau khi tai nạn bất ngờ xảy ra, ông Woo chỉ có thể mặc giáp ra trận lần nữa.
Mấy năm nay, công ty không ngừng phát triển, ở trong môi trường cạnh tranh ngày càng khốc liệt, công ty vẫn là thương hiệu hàng đầu ở trong nước.
Chỉ là ông cụ mỗi ngày một già đi, mặc dù ông chưa bao giờ nhắc đến, nhưng Haewon biết được chuyện ông đã tái phát bệnh cũ nhiều lần vì mệt nhọc từ Yoon Ah.
Cũng chính vì điều này mà Haewon đã chọn ngành tài chính thương mại khi ra nước ngoài du học.
Mặc dù cô rất thích các ngành về thiết kế thời trang và thiết kế trang sức, nhưng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Woo ——
Cô không có lựa chọn nào khác.
Cô cũng hy vọng mình có thể trưởng thành nhanh chóng để chia sẻ áp lực cho Woo Yun Ho đã lớn tuổi.
Trên đường tới công ty, Yoon Ah đưa một số tài liệu đã chuẩn bị từ trước cho Haewon.
Haewon xem vài lần, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền lấy điện thoại từ trong túi ra.
Nói như thế nào thì hôm qua Woo gia đại tiểu thư cô đã tự mình chọn quà đưa tới, chỉ cần Jeno có chút lương tâm cũng nên cảm động rơi nước mắt, gửi cho cô một bài cảm ơn tối thiểu 1000 chữ chứ.
Nhưng Haewon mở WeChat ra——
Đừng nói một bài văn, người này đến một chữ cũng không gửi cho cô.
... Thật thanh cao đó Lee tổng.
Sao vậy, thế này có nghĩa là không thích à?
Yoon Ah thấy Haewon hơi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm cửa sổ trò chuyện của cô và Jeno, thì dè dặt hỏi: "Em lại cãi nhau với Lee tổng à?"
Haewon tắt WeChat, tỏ vẻ thờ ơ: "Ai rảnh mà suốt ngày ba hoa với anh ta."
Yoon Ah lại cười: "Kỳ thật em cũng biết Lee tổng, anh ấy không phải người ba hoa. Trước đây chị có tiếp xúc với anh ấy vài lần vì có dự án hợp tác, anh ấy rất trầm ổn, là người kiệm lời, thầm lặng đạt những thứ mà mình muốn."
Haewon nghe thấy lời của Yoon Ah thì chớp mắt.
Cô hơi khựng lại, nghĩ thầm đúng là như vậy thật.
Jeno từ nhỏ đến lớn đều không nói nhiều, cái dáng vẻ lạnh nhạt như thể bị tiền tài làm chết lặng.
Lúc ấy cô hỏi anh muốn cảm ơn thế nào anh cũng không thèm trả lời, bây giờ không có phản ứng đặc biệt gì cũng rất bình thường.
Lúc này, Yoon Ah lại hỏi Haewon: "Ngày đầu tiên tới công ty, em có lo lắng không?"
Haewon cất lại điện thoại vào túi: "Có gì mà lo lắng chứ."
Cô lúc này có thể nói là tham vọng đầy mình, trong lòng chỉ nghĩ về việc thể hiện bản thân ở công ty.
"Chị nghe nói lúc đầu ba em mới vào công ty cũng đi từ dưới đi lên."
"Không sao cả, bảo em đi dọn WC cũng được." Haewon tự tin nói.
Mới đầu Yoon Ah còn lo lắng đại tiểu thư không chịu được gian khổ, không ngờ quyết tâm của cô ấy lại lớn như vậy, cô liền gật đầu nói: "Vậy chị cùng em dọn WC."
Hai người nhìn nhau cười, ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa kính xe chiếu vào, vạn vật tràn đầy sức sống, người chờ mong tương lai.
–
Tập đoàn Quân Đình tọa lạc tại trung tâm tài chính lớn nhất Seoul ngày trước, CBD, nơi đặt trụ sở chính của nhiều tập đoàn trong nước hoặc đa quốc gia, đồng thời đây cũng là trung tâm tài chính nổi tiếng nhất Seoul.
Vào tám giờ sáng, Quân Đình Office Building, một số nhân viên văn phòng vừa chờ thang máy vừa nói những chuyện phiếm mà không biết họ biết được từ đâu:
"Nghe nói hôm nay cháu gái chủ tịch sẽ tới?"
"Chắc vậy, hôm qua Giám đốc Woo đã sắp xếp lễ chào đón rồi."
"Hả? Khoa trương như vậy? Cũng đâu phải công chúa vi hành..."
"Chứ còn gì, người ta là công chúa danh chính ngôn thuận của Quân Đình chứ không phải Minhye."
"Tôi chỉ nghe nói vị tiểu thư này khó hầu hạ, đợt trước chỉ tìm quản gia thôi còn tìm tới mấy chục người, bây giờ tới công ty làm việc..." Người nói chuyện thở dài, lắc đầu: "Sợ là chúng ta sẽ khổ rồi."
"Cô ấy mới 23 tuổi, chẳng lẽ chủ tịch Woo muốn giao công ty cho một con bé miệng còn hôi sữa như vậy?"
Vừa dứt lời, có người cố ý ho khan một tiếng.
Mọi người nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, một đám người có năng lực nhìn mặt đoán ý rất mạnh lập tức đứng thẳng, do dự một chút, từng người quay đầu lại, cung kính chào: "Chào buổi sáng, cô Woo ."
Yoon Ah nhíu mày nói: "Đều rảnh không có việc gì để làm sao?"
Cả nhóm đều cúi đầu không nói lời nào.
Haewon và Yoon Ah chỉ đi ngang qua, lại không ngờ nghe thấy màn bàn tán này.
Với tình khí bình thường của Haewon ở nhà, câu miệng còn hôi sữa kia đã đủ cho đối phương thu dọn đồ đạc rời đi.
Nhưng cô cũng biết đây không phải nhà.
Chờ vài giây, Haewon vốn định nói gì đó, nhưng lời nói đến miệng lại cảm thấy dư thừa.
Cô là người thế nào, cô có đủ tiêu chuẩn làm việc ở Quân Đình hay không đều có thành tích sau này của cô chứng minh, tranh luận với bọn họ ở chỗ này chẳng có ý nghĩa gì.
Haewon không nói lời nào, đạp giày cao gót, mặt không chút biểu cảm lướt qua mấy nhân viên văn phòng kia, đi đến thang máy chuyên dụng ở phía trước.
Cô đi rồi, đám người mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, rầu rĩ nói:
"Có thấy không, có trợ lý đi cùng còn có vệ sĩ dẫn đường, đây là thanh thế của đại tiểu thư đấy."
"Xong rồi, vừa nãy tôi còn nói cô ấy miệng còn hôi sữa, cô ấy sẽ không sa thải tôi chứ?"
"Tôi còn cười cô ấy không tìm được quản gia kìa..."
"Ha ha, chúc hai người may mắn."
Khi âm thanh xa dần, Haewon và Yoon Ah cũng vào thang máy.
Sau khi cửa đóng lại, Yoon Ah mới an ủi cô: "Nhân viên lúc rảnh rỗi hay tám chuyện linh tinh, em đừng để trong lòng."
Haewon gật đầu.
Mặc dù có chút không vui, nhưng một phần họ nói cũng là sự thật.
Cô thật sự đã tìm mấy chục quản gia, cái này cũng không có gì xấu hổ mà không thừa nhận.
Haewon thấy Yoon Ah ấn tầng 23, liền hỏi: "Không phải đến văn phòng của ông nội em sao?"
Yoon Ah cười khẽ chỉ ra bên ngoài: "Có người muốn tạo bất ngờ cho em."
Vừa dứt lời, thang máy dừng ở tầng 23. Cửa mở ra, Haewon tò mò nhìn ra ngoài. Mới vừa đi đi ra ngoài vài bước, hai bên đột nhiên có tiếng pháo vang lên, ngay sau đó, dải lụa sặc sỡ đủ mọi màu sắc rơi xuống đầu.
Haewon sửng sốt, liền thấy Seo Jun và Minhye đang đi về phía cô.
"Chị!" Minhye đưa bó hoa xinh đẹp trong tay cho Haewon: "Chúc chị ngày đầu tiên đi làm vui vẻ!"
Seo Jun cũng chuẩn bị một chiếc bánh kem nhỏ tinh xảo: "Ăn một miếng đi, về sau mọi việc đều thuận lợi."
Haewon lúc này mới phát hiện văn phòng ở tầng này đã được trang trí, trên tường gắn bóng bay đủ màu, còn treo banner lớn chào đón cô.
Tầng 23 là bộ phận phát triển nước ngoài của Quân Đình, Seo Jun đảm nhiệm chức Giám đốc bộ phận.
Mà lúc này, nhân viên dưới quyền anh ấy cũng đều đứng xếp hàng để bày tỏ sự chào đón Haewon gia nhập công ty.
Ba mẹ của Haewon mất sớm, cô lại là con một, mặc dù Seo Jun, Minhye là cháu của anh trai ông nội, nhưng họ luôn hòa thuận như anh em ruột.
Từ khi ra nước ngoài du học, đã lâu rồi Haewon chưa được cảm nhận bầu không khí ấm áp như vậy, cô rất cảm động: "Cảm ơn anh, cảm ơn Minhye."
Minhye kéo tay cô: "Khách sáo làm gì, chúng ta là người một nhà mà."
Seo Jun cũng mời cô: "Muốn tới bộ phận của anh thực tập không?"
"Em cũng muốn." Haewon nhún vai cười: "Nhưng còn phải xem ông nội sắp xếp như thế nào đã."
Sau lễ chào đón đơn giản của ba anh em, Haewon lại tiếp tục đến tầng 65.
Tầng 65 là văn phòng riêng của ông Woo.
Haewon vừa đến, thư ký liền nói với cô: "Chủ tịch có một cuộc họp đột xuất, khoảng mười phút nữa sẽ kết thúc, cô Woo có thể tới văn phòng chờ trước."
Haewon gật đầu, xoay người lại chào Yoon Ah: "Chị bận thì đi trước đi, em vào một mình là được."
"Được."
Đây không phải là lần đầu Haewon tới với phòng của ông nội, cô quen cửa quen nẻo đẩy cửa ra, không ngờ lại có một người đang ngôi trước bàn làm việc.
Nhìn qua còn có chút quen mắt.
Nghe thấy tiếng mở cửa, người nọ cũng quay đầu lại.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Haewon hơi sững sờ: "Sao anh lại ở đây?"
Jeno mặc âu phục chỉnh tề, vắt chân ngồi, lúc nhìn sang còn có chút hờ hững tự phụ.
Anh chỉ nhìn Haewon một cái liền thu hồi tầm mắt: "Có việc."
Haewon đang nghĩ hết bận thì bớt thời gian hỏi người này xem có phải không thích quà của cô hay không, không ngờ anh lại đưa tới cửa.
Haewon cười khẽ, đi tới ngồi bên cạnh Jeno.
Cô không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn anh.
Jeno tùy ý lật tạp chí trong tay, qua vài giây mới nói chuyện với cô: "Có chuyện thì nói đi."
Haewon tặc lưỡi: "Chẳng lẽ không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Jeno ngẩng đầu: "Nói cái gì?"
"..."
Haewon không ngờ người này lại trì độn đến mức này, cô gõ bàn: "Có phải anh quên ngày hôm qua anh nhận được gì không, sao vậy, mới đó đã quên?"
Quên?
Có lẽ cả đời Jeno cũng không quên được.
Thật may mắn được trở thành người đàn ông đầu tiên được cô tặng quà.
Đúng là được hời lớn.
Vừa nhớ tới chuyện này Jeno liền thấy tức ngực, anh cố gắng đè nén cảm xúc xuống, thản nhiên nói: "Nhận được rồi, cảm ơn."
Cuối cùng cũng chờ được một lời cảm ơn, Haewon cong môi, nhìn qua túi của anh: "Vậy anh có dùng không?"
Jeno còn chưa kịp trả lời, cửa lại bị đẩy ra, Woo Yun Ho ôm văn kiện tiến vào: "Haewon và Jeno tới rồi sao, ngại quá, sáng nay ông đột nhiên có một cuộc họp đột xuất."
Jeno lễ phép đứng dậy nói: "Không sao đâu ông."
Haewon liếc nhìn anh một cái, nghĩ thầm người này đối với ông cụ đúng là khác hẳn, thật là lễ phép.
Cô cũng ngồi thẳng nhìn ông cụ: "Ông nội, cháu cũng tới đi làm."
"Ngoan." Woo Yun Ho bảo Jeno ngồi xuống, đặt văn kiện xuống nhìn Haewon: "Có phải cháu biết hôm nay phải đi làm, cho nên hôm qua mới đưa quà tới hối lộ ông không?"
Haewon cũng quên mất việc mình hào phóng gửi ví đi khắp nơi, chớp mắt hỏi: "Sao ạ?"
Như thể khoe khoang, Woo Yun Ho lấy chiếc ví cháu gái đưa tới ngày hôm qua cho Jeno xem: "Jeno, cháu xem Haewon thật hiếu thảo, cũng không có việc gì mà tặng quà cho ông già này. Trước đó không lâu mới tặng một bức tranh trang trí, hôm qua lại kêu người gửi cái ví này tới."
"..."
Nụ cười của Haewon bỗng chốc cứng lại, còn chưa kịp hoàn hồn để chặn miệng ông cụ, Woo Yun Ho đã trân trọng cất ví tiền đi, nói thêm: "Có điều ông nghe tài xế kia nói cháu mua sáu cái làm quà. Haewon, cháu mua nhiều như vậy làm gì?"
"..."
Nụ cười của Haewon lập tức tắt lịm.
Cô không có tâm trạng trả lời ông cụ, theo bản năng nhìn Jeno, lại thấy sắc mặt người nọ bình tĩnh như thường, giống như không hề nghe thấy, không có chút phản ứng nào.
Nhưng sao có thể nghe không thấy, anh cũng đâu phải người điếc, càng không phải người mù, nhất định vừa nhìn đã nhận ra cùng một loại ví.
Trước đó trăm triệu lần Haewon cũng không ngờ, chuyện mình tặng ví tiền cho sáu người đàn ông cứ như vậy bại lộ ở trước mặt Jeno.
Nhất định anh sẽ cảm thấy cô là tra nữ đi? Không đúng, tra nữ đùa giỡn tình cảm của người khác, cô cũng không chơi Jeno, chỉ là tặng quà như bán sỉ, không có thành ý mà thôi.
Cho dù vậy, cũng không phải thứ gì tốt.
Haewon nuốt nước miếng, muốn thanh minh cho bản thân: "Không phải đâu ông nội, thật ra là —— thật ra."
Thật ra hồi lâu, cô cũng không thể nói được một cái cớ nghe hợp lý.
Ông cụ cũng không hề để bụng: "Nếu cháu đã tặng quà cho ông, hôm nay ông cũng muốn tặng cháu quà đáp lễ."
Jeno vẫn không biểu cảm ngồi đó, một chút thăng trầm cũng không có.
Haewon hiểu anh, trông anh có vẻ bình tĩnh, nhưng có lẽ đã lật tới mấy chục trang sách báo thù.
Haewon đột nhiên như một quả bóng xì hơi xìu xuống, không chút chờ mong hỏi: "Quà gì vậy ạ?"
Nhưng câu kế tiếp của ông cụ trong nháy mắt làm quà bóng bẹp dúm căng ra lần nữa.
"Ông đặc biệt mời Jeno tới để dạy cháu quản lý một công ty như thế nào, cho nên trong hai tháng tới, việc thực tập của cháu do Jeno sắp xếp."
???
Haewon cho rằng mình nghe lầm, khó tin xác nhận lại lần nữa: "Ông đang bảo cháu...tới công ty của Jeno?"
Ông cụ khẳng định: "Không sai."
"Đợi chút đã——" Haewon không thể hiểu nổi: "Vì sao cháu phải đến công ty anh ta thực tập? Quân Đình không chứa chấp cháu sao?"
Woo Yun Ho: "Quân Đình là vùng an toàn của cháu, ông bác và anh họ của cháu sẽ dung túng cháu. Nếu cháu muốn làm thiên kim tiểu thư chơi bời ăn uống, ông nội có thể mặc kệ cháu. Nhưng nếu cháu muốn trở thành người thừa kế của Quân Đình, vậy thì phải đến một nơi lạ, không có ai quan tâm thì cháu mới học được quy tắc của cái giới này."
Haewon há miệng thở dốc, nhất thời không tìm được lý do phản bác.
Vào năm tư, trước khi cô tốt nghiệp, Haewon cũng từng tới Quân Đình thực tập hơn một tháng. Lúc ấy mọi người xung quanh đều nâng đỡ cô, có gặp chuyện cũng có Seo Jun gánh vác. Cho dù là phương án gì, chỉ cần là cô làm, các nhân viên khác cũng đều nhắm mắt ngốc nghếch tâng bốc, tâng bốc đến mức Haewon cũng tin mình là nhân tài kinh doanh, cho đến khi——
Cô vô tình nghe thấy mấy thư ký phàn nàn sau lưng, nói kế hoạch của cô còn không bằng thực tập sinh cùng đợt.
Cũng từ lúc đó, Haewon hạ quyết tâm ra nước ngoài du học, thề phải trở thành một người thừa kế ưu tú, xuất sắc.
"Nhưng." Haewon vẫn không hiểu: "Cháu có thể rèn luyện từ thấp nhất, lần này nếu gặp khó khăn cháu cũng tuyệt đối không tìm anh họ giúp đỡ. Vậy cũng không được sao? Cháu có thể ——"
"Cháu có thể." Woo Yun Ho ngắt lời cô, thay đổi giọng nuông chiều trước đó, sau một lúc lâu mới nghiêm túc nói: "Người khác chưa chắc có thể."
Haewon ngơ ngẩn, không hiểu Woo Yun Ho có ý gì. Ông cụ cũng không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp nói với Jeno: "Cứ như vậy đi, Jeno, Haewon giao cho cháu nhé."
Jeno gật đầu: "Ông yên tâm đi ạ."
–
Haewon không ngờ ngày đầu tiên đi làm lại tan tầm sớm như vậy.
Đừng nói cái gì mà đi lên từ thấp nhất, đến cả việc quét dọn WC ông nội cũng không cho cô làm, trực tiếp ném cô cho Jeno.
Haewon không nghĩ ra lý do ông làm như vậy.
Đầu óc cô rối bời, ra khỏi Quân Đình liền chặn Jeno lại, muốn tìm chỗ đột phá từ anh, thương lượng về việc không đến chỗ anh thực tập.
Nhưng Jeno cũng không nể mặt cô: "Chuyện này do ông của em quyết định, không phải tôi."
Haewon biết người này có lẽ là khó chịu chuyện chiếc ví, lúc này không chừng anh ta đang có suy nghĩ nhận trước tính sổ sau.
Cô cố hết sức để mình bình tĩnh lại: "Chuyện chiếc ví tôi có thể giải thích ——"
Jeno không nói gì, anh nhìn cô như đang chờ đợi một lời giải thích.
Haewon trầm mặc vài giây, ngập ngừng nói: "Tôi nói là tôi mua một tặng năm anh tin không?"
Jeno: "..."
Thật là xem anh như cún con mà lừa gạt.
Anh cũng lười vạch trần, xoay người rời đi, Haewon chỉ có thể đi theo hỏi:
"Chuyện thực tập của tôi anh tính như thế nào?"
"Là một công việc, tôi sẽ trả lương cho em."
"Tôi không cần mặt mũi nữa sao?"
"Đó không phải trọng điểm."
"Không được, anh nhất định phải từ chối ông nội."
"Lý do?"
"Anh nghĩ mà xem." Haewon ngăn Lee Jeno lại nghiêm túc nói: "Nếu tôi đến công ty anh, mỗi ngày chúng ta đều sẽ gặp nhau, ngày nào anh cũng phải nhìn bản mặt này của tôi, lúc anh làm việc tôi sẽ ở bên cạnh anh, anh đi đâu cũng phải đưa tôi đi cùng. Mọi nơi, mọi lúc chúng ta đều ở bên nhau."
Sau khi nói một hơi, Haewon cũng khó có thể tưởng tượng cảnh tượng như vậy lại có thể phát sinh giữa hai người, cô nhắm mắt thở hắt ra —— "Jeno, anh chịu được sao?"
Jeno bình tĩnh mà nhìn Haewon, hai ba giây sau, giọng hơi khàn mà ừ một tiếng.
"Chịu không được."
Sau khi Haewon 13 tuổi, mới "về" lại bên cạnh anh lần nữa.
Cô đã không còn là thiếu nữ ngây thơ lúc trước.
Mà anh, cũng dần dần thoát khỏi giới hạn cuối cùng của sự kiềm chế.
"Anh hiểu là tốt, cho nên ——"
"Cho nên." Jeno nhàn nhạt tiếp lời cô: "Hy vọng em sớm khắc phục, nhanh chóng quen với việc nhìn thấy tôi mỗi ngày."
"?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top