Chap 7 : Bị nhốt bất đắc dĩ

- Cậu tới làm gì thế ? Chắc không phải tìm tôi chứ ? Nếu không phải thì xin chào, tôi có việc bận...
Nó cười ngây thơ với Jiyong. Tính nó không giận ai được lâu, nó cho rằng hotboy tới đây không phải là tìm nó bởi cậu nhóc không hề nhìn nó mà cứ đảo mắt tìm ai đó trong lớp. Nhưng vừa mới bước được một bước, nó đã bị Jiyong lôi trở lại. Nó nhíu mày với vẻ nghi ngờ.
- Này... làm cái gì thế ?
Jiyong kề sát mặt nó nói nhỏ. Tình hình lúc đó thì các bạn cũng tưởng tượng ra : hàng trăm cái " tai voi " đang hướng thẳng vào nó và Jiyong.
- Học xong cậu đứng ngoài cổng đợi tôi, mẹ cậu dặn tôi phải đón cậu về nhà !
- Hả ? Về nhà ??? - Nó sửng sốt.
- Đúng ! Về nhà !
- Nhưng tại sao ??? - Nó ngẩn người.
- Tôi không biết, hai đấng phụ mẫu đang có chuyện gì đó, cậu cứ theo như thế mà làm ! Tôi đi đây !
- Này này ... - Nó gọi với theo con người lạnh lùng đang bước xa dần nhưng không có một phản hồi nào cả.
- Thật kỳ cục ! - Nó lầm bầm trong miệng.
Nó lắc đầu một cái rồi bước đi, nhưng có một đống người đang đứng trước mặt đợi nó. Người cầm đầu không ai khác chính là Sohee.
- Tao thật không thể hiểu nổi mày muốn cái gì nữa. Mày muốn chọc tức tao hả ??? - Sohee không giấu nổi vẻ tức giận.
- Tôi cũng thấy mệt với cậu rồi đấy ! Mà Jiyong có công nhận cậu là bạn gái đâu, tôi cũng không làm chuyện gì đụng chạm đến tình yêu lớn lao của cậu, sao cậu cứ muốn gây rắc rối với tôi thế ?
- Mày... Tao không thể chịu đựng thêm được nữa, mày không coi những lời nói của tao ra gì cả, đừng trách tao ác !
- Đang làm cái gì thế ? - Tiếng Top từ phía sau khiến mọi người quay lại.
Lớp trưởng tiến đến cạnh nó, nhìn mặt Sohee và " phán " :
- Sohee, cậu đừng gây sự với Dara nữa, giữa Dara và Jiyong chẳng có gì cả, đừng giở trò trẻ con ra ở đây !
- Tôi không cần cậu dạy dỗ, đây là việc giữa tôi và nó.
- Nhưng Dara là bạn gái của Top này, tôi không cho phép bất kỳ ai gây rắc rối cho bạn ấy !
Nó hoảng hốt nhìn sang Top. Ánh mắt cậu nhóc sáng lên đầy cương quyết. Nó không nói được gì, miệng cấm khẩu, tất cả mọi người xung quanh và nhất là Sohee đều sửng sốt trước lời tuyên bố " hùng hồn " của cậu lớp trưởng.
- Thế nào ? Mọi chuyện thế là xong rồi nhé ! Từ giờ đừng tìm Dara nữa... - Top nói và nắm chặt lấy tay nó.
Sohee không nói thêm được gì đành tức tối bỏ về lớp, tiếng chuông reo lên làm đám đông dần dần tản ra. Top vẫn cầm tay nó và đi vào lớp. Nó cứ ngơ ngẩn như người mất hồn. Trước lúc bước vào nó chợt nhìn về đầu dãy và thấy ai đó đang đứng nhìn rồi quay lưng mất hút sau thành cầu thang. Nó không biết đó là... Jiyong !
Cả lớp vỗ tay hò hét chúc mừng nó và Top, đứa nào cũng trách nó không nói sớm rồi bắt khao này khao nọ. Nhưng nó và Top chẳng nói gì, nó cảm thay thấy không vui, Top đã làm một việc khá tự tiện.

Giờ văn, nó nhận được tin nhắn của Top :
" Xin lỗi, mình không cố ý, nhưng tất cả là vì cậu, cậu không trách mình chứ ? "
Nó tắt máy rồi thả vào cặp, nó không muốn nói gì vào lúc này, nó cần thêm thời gian để suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.
Kiko lại nhìn sang nó với ánh mắt không bình thường và như bao lần khác, cô bạn lại quay lên bảng. Nó nhìn Kiko, nó không hiểu Kiko muốn nói gì với nó... thật kì lạ !

Ra về, nó cố ý đi thật nhanh để không phải gặp Top. Top dường như cũng hiểu nó đang không vui nên cũng không nói năng gì.
Hôm nay mẹ chở nó đi học và bây giờ nó phải đứng chờ hotboy ngoài cổng. Nó không hiểu mẹ muốn làm gì nữa, sự thật là nó không hợp với Jiyong.
- Này ! - Tiếng Jiyong từ đằng sau khiến nó giật mình quay ngoắt lại.
- Xe cậu đâu ? - Nó hỏi khi thấy Jiyong một mình đi ra.
- Chuẩn bị đến ! - Jiyong vừa nói vừa hướng mặt nhìn về phía trước, nó cũng nhìn theo, một chiếc xe màu bạc đang từ từ chạy về phía nó.
- Cái gì ? Đi bằng xe hơi à ? - Nó nhăn mặt
- Sao ? Cả đời chưa được đi à ? - Jiyong nhìn nó, vẻ mặt như đang cười.
- Tôi không về bằng xe hơi đâu ! - Nó nói rồi vùng vằng bỏ đi.
- Này ! Đứng lại ! Không về bằng xe này thì muốn cuốc bộ hả ? Cậu có bị gì không đấy ? - Jiyong gọi nó với giọng bực mình.
Nó quay lại nhìn rồi cũng la lớn :
- Tôi không đi được xe hơi, tôi bị say xe, đồ ngốc !
Jiyong đứng ngây người một lúc rồi bật cười, đó là lần đầu tiên nó được thấy nụ cười của hotboy. Cậu ta cười dễ thương như thế không hiểu tại sao lại ít khi cười. Nó nhìn ngơ ngẩn và thắc mắc, một khuôn mặt cực kỳ dễ thương, một hoàng tử thực sự, đó là tất cả những gì nó có thể nhận xét về Jiyong lúc này.
- Cậu có thôi đi không hả ? Việc tôi không đi được xe hơi khiến cậu vui đến thế à ? - Nó lấy lại tinh thần và nổi khùng.
Jiyong không cười nữa, vẻ mặt nghiêm nghị :
- Thế giờ cậu muốn thế nào ? Không về bằng xe này thì về bằng cái gì ?
- Tôi không biết, về bằng cái gì cũng được miễn sao không phải thứ bốn bánh ! - Nó khoanh tay ra vẻ.
Nói rồi cậu nhóc leo lên xe, bỏ nó đugứ bơ vơ một mình. Nó nhìn theo tức giận nhưng vẫn không thèm gọi lại, thà đi bộ về còn hơn.
Đang lê từng bước trên vỉa hè chợt nó nhớ ra một thứ : hộp quà ! Hộp quà nó để quên trên lớp mất rồi, chần chừ một lúc nó quay đầu lại chạy thật nhanh về phía cổng, đằng nào người ta cũng có nhã ý tặng nó, không thể phũ phàng với hộp quà như vậy được ! Với lại, từ lúc nghe Bom nói, nó cũng đã phần nào bớt đi ác cảm với DongHae.

Lúc đó đã hơn sáu giờ tối.
Nó chạy nhanh vào phòng học. Trong trường lúc này vắng vẻ vô cùng. Nó đến chỗ ngồi và nhìn xuống ngăn bàn. Nó thở phào nhẹ nhõm khi thấy hộp quà vẫn còn đó. Có lẽ tối quá nên cô lao công không nhìn thấy. Nó lôi hộp quà ra rồi nhét vào cặp. Bỗng nghe thấy có tiếng bước chân, nó nín thở...
- Cậu chạy vào trường làm gì thế ??? - Jiyong thở hồng hộc hỏi nó.
- Hơ... Sao cậu biết tôi ở đây mà tìm ??? - Nó ngạc nhiên hỏi.
- Tôi lấy xe quay lại đón cậu nhưng thấy cậu chạy như bay vào trường, không hiểu nên mới đi theo thôi ! - Jiyong phân bua.
- Không phải cậu về rồi sao ?
- Tôi không phải loại người vô tình đến thế ! - Jiyong nhìn sang một bên đáp với vẻ hơi ngượng.
- À... - Nó cười tủm tỉm, hotboy cũng có lúc biết ngượng cơ đấy.
- Về thôi ! - Jiyong giục.
Thế là hai đứa lục đục đi ra cổng. Nó đi trước, Jiyong đi sau. Cả hai chưa bao giờ đi song song với nhau. Sự khác biệt về tính cách và gia cảnh cùng những mâu thuẫn không ra gì là nguyên nhân cua sự phân cách đó.

Nhưng cổng đã đóng. Cả cổng trước lẫn cổng sau !
Nó cuống quýt nhìn sang Jiyong.
- Làm sao đây ???
- ...
- Sao cứ im lặng thế ? - Nó gắt lên.
- Tôi đang nghĩ đây, đừng có gắt gỏng nữa ! - Jiyong nhăn mặt.
Nó bực mình kiếm ghế đá ngồi, mặt xị xuống.
Đèn trường tắt phụt !
Sân trường lúc này tối om. Hôm nay trời mau tối. Nó sợ hãi chạy đến đứng sát bên Jiyong. Dù gì cũng là con gái, bóng tối luôn là nỗi ám ảnh với nó.
Jiyong nhìn nó rồi thoáng cười, cậu nhóc lấy di động ra gọi nhưng không may điện thoại lại hết pin.
- Điện thoại tôi hết pin rồi, cậu có mang điện thoại không ?
- Máy tôi cũng hết pin rồi ! - Nó nói, giọng đau khổ.
- Đúng là... - Jiyong thở dài.
Nó và Jiyong đành vào hành lang phía trong ngồi. Nơi đó dù sao cũng là nơi sáng nhất lúc này.
- Làm sao bây giờ ? - Nó thút thít.
- Leo cổng ! - Jiyong nói với giọng hiển nhiên.
- Hả ??? - Nó giật mình.
- Chẳng phải cậu đã một lần leo rồi sao, chuyện đó có gì là khó ! - Jiyong trêu.
- Này ! Đừng có chọc người ta.
- Đúng là con nít ! - Cậu nhóc nhìn nó lắc đầu.
Nó hứ lên một tiếng rõ dài rồi xịu mặt. Đang tính tự mình bỏ về thì đột ngột lùm cây trước mặt nó rung rung, nó tá hoả la lên, quay lại ôm chầm lấy Jiyong.
- Cái gì thế ? - Jiyong cũng hốt hoảng hỏi.
- Cái cây... cái cây... - Nó run run.
Jiyong nhìn sang rồi cười phá lên :
- Nhát gan vừa vừa thôi ! Cái gì cũng sợ được. Khâm phục cậu thật ! Chỉ là gió thôi mà !
Jiyong nhìn xuống thấy tay nó bấu chặt vạt áo cậu, đầu áp sát vào ngực cậu, nhắm mắt bịt tai. Bất giác Jiyong thấy lòng mình có cái gì đó rất lạ.
Sau một phút trấn tĩnh, nó bỗng nhận ra mình đang làm một chuyện cực kỳ vô ý vô tứ. Nó vội ngẩng đầu và vô tình đánh một cái cốp vào cằm Jiyong.
- Ơ ! Xin lỗi ! Tôi không cố ý... - Nó rối rít.
- Tôi không chịu nổi cậu nữa rồi ! Đứng lên, ra leo cổng mà về ! - Jiyong có vẻ bực mình vì cú đau vừa rồi.
- Leo thì leo, sợ gì ! - Nó khẳng khái.
Thế là nó chạy lon ton ta phía cổng.
Đứng trước cánh cổng cao gần 3 mét mà nó đã từng " chinh phục ", nó hít một hơi thật sâu rồi dùng tay níu chặt lấy song sắt, sau đó trèo lên. Nhưng trèo lên lại phải tụt xuống. Giày nó không có đọ nhám nên không tạo được ma sát, với lại cổng lại có quá nhiều rêu. Thế là nó cứ trèo lên rồi tụt xuống. Jiyong không chịu nổi đành phải lên tiếng :
- Thôi ! Cậu có trèo đến mai cũng không ra được đâu !
- Kệ tôi !
- Đúng là đồ cứng như cua !
- Không có cứng như cua, chỉ ngang như cua thôi !
- Cậu... - Jiyong chịu thua.
Nó bỗng thấy người mình như được nhấc bổng. Jiyong đã chạy đến bế nó lên.
- Nhanh lên cho tôi nhờ, nắm chặt cái song sắt phía trên rồi trèo qua ! - Jiyong giục.
- Tôi đang cố đây nè ! Cậu có biết là tôi đang mặc váy không hả ??? - Nó nói với vẻ bực dọc.
- Xong chưa ?
- Đang cố ! Sắp được rồi !
Hai đứa, đứa giục đứa leo làm náo loạn một góc sân.
Cuối cùng nó cũng " vượt lên chính mình ", lọt được qua cổng. Đến lượt Jiyong.
- Cầm giày cho tôi ! - Jiyong ném đôi giày qua cho nó.
- Đồ bẩn thỉu ! - Nó nhăn mặt khi hứng phải một chiếc vào mặt.
Là con trai nên Jiyomg leo cổng " điêu luyện " hơn nó, chỉ mất một phút là xong !

Lúc đó là tám giờ tối.
Hai đứa cuốc bộ trên vỉa hè, ông tài xế không biết đã đi đâu mất, cũng phải thôi, tụi nó tự dưng biến mất trong gần hai tiếng đầu hồ thì chẳng ai đủ kiên nhẫn đứng chờ.
May là có một bưu điện gần trường. Jiyong chạy vào rồi dặn nó đứng ngoài chờ. Nó đứng ngoài đợi. Nó đứng ngoài nhìn vào, hình như chủ quán là sinh viên, cứ nhìn Jiyong chằm chằm khiến nó thấy không được bình thường cho lắm.
Và sự băn khoăn của nó quả không sai. Lúc Jiyong từ phòng gọi điện bước ra thì cô gái đó nhanh chóng nắm tay Jiyong để hỏi số điện thoại làm quen khiến nó giật bắn người. Con gái thời nay kì cục quá, mấy chị hai này đúng là hết chỗ nói !
Jiyong tỏ vẻ bối rối ra mặt. Chị chủ quán cứ trơ mặt ra cười toét miệng lấy cảm tình. Nó thấy bực mình. Không thể để yên được !

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #daragon