Chap 14 : Tai nạn bất ngờ

Đó là những gì nó nghe được sau khi ngã lăn ra nền sân khấu. DongHae đang ôm nó. Không khí náo loạn cả lên, một trong những chiếc đèn sân khấu được bày trí hai bên rơi xuống, trúng ngay chỗ nó đứng. DongHae đã kịp thời nhảy xuống bảo vệ cho nó, cũng may cả hai đều không bị làm sao. Nó hoảng sợ nhìn gương mặt DongHae...
- Có sao không ? - Những người xung quanh lo lắng hỏi.
DongHae được mọi người đỡ dậy, tay vẫn nắm chặt tay Dara. Hình như anh ta đã bị thương ở tay trong lúc đỡ cho nó...
- Anh không sao chứ ? - Nó chạy đến bên DongHae, mặt đầm đìa mồ hôi.
- Không sao ! Em có bị thương không ?
- Không ! Đưa tay tôi coi ! - Nó cầm lấy cánh tay của DongHae rồi sắn ống tay áo lên, một vết trầy khá dài, máu bắt đầu rỉ ra...
- Đưa cậu ta vào phòng y tế ! - Một thầy giáo lên tiếng.
Nó cùng DongHae vào phòng y tế. Vết thương không nặng nên mọi người cũng yên tâm. Cô y tế của trường hôm nay không đi làm. Vì thế, dù chưa từng một lần băng bó vết thương nhưng nó vẫn lấy thuốc, bông băng rửa vết thương và băng bó cho anh ta. Mọi người dần tản ra ngoài để xem xét dàn đèn, chỉ còn lại nó và DongHae trong phòng y tế.
- Á... - DongHae nhăn mặt, có lẽ nó hơi mạnh tay.
- Xin lỗi ! - Nó nhắm mắt tỏ vẻ trách móc bản thân. - Tôi sẽ nhẹ tay hơn !
- Em không làm y tá được rồi, kiểu này chỉ có hại bệnh nhân thôi ! - Donghae giả vờ trêu.
Nó không để ý đến lời trêu chọc đó mà chỉ chăm chăm nhìn vết thương trên cánh tay của DongHae. Nếu không có anh ta chắc nó sẽ... Nó không dám nghĩ tiếp nữa.
Sau một hồi vật vã, cuối cùng nó cũng hoàn thành nhiệm vụ băng bó. Mặc dù đường băng không được đẹp lắm nhưng đó là cả tấm lòng của nó.
- Cũng không đến nỗi tệ ! - DongHae nhìn cánh tay của mình.
- ...
- Sao em im lặng thế ? Đến giờ vẫn còn sợ hả ? Trời đất ! - Anh chàng tỏ vẻ ngạc nhiên.
- ...
- Có lẽ ông trời thấy thành ý của tôi chưa đủ nên không cho em cầm tay tôi lúc đó, đúng là cái gì cũng phụ thuộc vào ý trời !
- ...
- Em tính cấm khẩu à ? Chẳng lẽ em đang trách tôi đã dẫn em đến đây để gặp phải tai họa này... Tôi đã trả giá rồi này, em có bị sao đâu ! - DongHae trách.
Nó ôm chầm lấy DongHae, một hành động theo phản xạ, khiến DongHae bất ngờ.
- Cảm ơn anh ! Nếu không có anh chắc tôi không còn ngồi ở đây mất ! - Nó thút thít.
- Em không trách tôi là được rồi ! - DongHae mỉm cười.
Sau vài giây, nó mới phát hiện nó đã hành động hơi quá liền thả ngay DongHae ra. Cả hai im lặng một hồi lâu. Cuối cùng Dara phải lên tiếng trước.
- Tối rồi ! Làm sao mà về bây giờ ?
- Thì tôi chở em về ! Có thế mà cũng hỏi ! - DongHae cười.
- Tay anh thế kia sao mà cầm lái ?
- Thì tay kia. Con người có hai tay để làm gì ? - DongHae vặn vẹo.
- Nguy hiểm ! - Nó tỏ vẻ lo lắng.
- Thế em thấy tôi nguy hiểm hơn hay mấy ông xe ôm nguy hiểm hơn ?
- Chả liên quan gì đến nhau cả !
- Sao không ? Nếu tôi không đưa em về thì chỉ còn nhờ xe ôm thôi !
- ...
- Về chưa ?
- Về !
Thế là hai người ra lấy xe. DongHae có vẻ vẫn còn đau tay, nó leo lên xe ngồi mà lòng nóng như có lửa đốt.
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Có lẽ vì đau tay nên DongHae lái xe chậm hơn, nó ngồi sau mà ruột gan cứ lôn tùng phèo.
- Tới nhà tôi rồi !
- Ô la la, em cũng thuộc dạng tiểu thư sao ? - DongHae nhìn căn biệt thự rồi thốt lên.
- Không phải ! Đây là nhà họ hàng của tôi ! - Nó hốt hoảng giải thích.
- Thế sao ? Thôi ! Tôi về đây ! Chúc em ngủ ngon, bắt đầu từ giờ hãy mơ về tôi nhé ! - Anh ta nháy mắt rồi rồ ga phóng đi.

Nó cười một mình rồi tiến đến cổng và bấm chuông. Tiếng chị giúp việc lại oang oang. Cánh cổng mở ra, nó lủi thủi bước vào. Đồng hồ điểm chín giờ tối, cũng không phải là muộn.
- Bác gái đâu rồi chị ? - Nó nhìn chị giúp việc đang lau bếp ga.
- Bà chủ đi ngủ rồi ! Hôm nay đi làm chắc mệt nên ngủ sớm !
- Thế à ! À ! Còn cơm không chị ? - Nó thấy đói.
- Tui biết thế nào cô chủ cũng đói nên có để phần. Cô chủ lên thay đồ rồi xuống đây tui dọn cho mà ăn ! Mà hôm nay sinh nhật ai mà cô chủ ăn mặc đẹp thế ? - Chị giúp việc liến thoắng.
- À... một người bạn thân... Thôi, tôi lên thay quần áo đây !
Lên lầu, nó nhìn sang phòng Jiyong, cửa vẫn đóng im im, không biết cậu nhóc đã ngủ chưa. Nó định đến gõ cửa nhưng lại thôi, không nên gặp cậu ta lúc này.
Nó ngồi ăn cơm một mình. Chị giúp việc chốc chốc lại hỏi đủ thứ chuyện khiến nó trả lời đến mỏi miệng.
- À ! Cậu chủ chưa ăn cơm ! - Chị giúp việc nói như sực nhớ ra.
- Hả ? Chưa ăn cơm ?
- Cậu chủ không thích ăn cơm một mình, mấy hôm nay bà chủ bận việc công ty nhiều nên hay về trễ, thường ngày có cô chủ ngồi ăn cùng, hôm nay cô chủ đi luôn nên cậu bỏ bữa.
- Thật là...
Nó bỏ chén cơm xuống bàn rồi chạy lên lầu gõ cửa phòng Jiyong.
Gõ đến đau tay mới thấy tiếng mở cửa. Jiyong nhìn nó với vẻ phờ phạc.
- Làm gì thế ?
- Xuống ăn cơm ! - Nó nói rành mạch.
- Tôi không rảnh để đùa lúc này ! - Jiyong đóng cửa nhưng nó chặn lại.
- Xuống ăn cơm với tôi, tôi không quen ăn một mình !
- Cậu đi tiệc tùng no nê còn về nhà ăn cơm.làm gì. - Jiyong nói, giọng hờ hững.
- Có xuống ăn không ? - Nó chống nạnh hỏi.
- Không ! - Jiyong trả lời trống không rồi quay mặt vào trong.
- Không ăn cũng phải ăn ! - Nó cầm tay Jiyong lôi đi khiến cậu không kịp phản ứng.
Nó lôi tuột Jiyong xuống cầu thang dẫn đến bàn ăn rồi ấn Jiyong ngồi xuống trên ghế.
- Chị ơi, cho Jiyong một chén cơm ! - Nó nhìn vào bếp gọi lớn.
- Này ! Cậu khùng à ? Đã nói là tôi không ăn ! - Jiyong nhất quyết từ chối.
- Tôi biết cậu chưa ăn tối, tôi cũng chưa ăn, suy ra chúng ta sẽ cùng ăn. Ok ? - Nó nhìn Jiyong cười toe toét lấy cảm tình.
- Cậu đói thì tự đi mà ăn, tôi không... - Chưa nói hết câu Jiyong đã bị nó nhét nguyên một muỗng cơm vào miệng.
- Cậu bắt đầu nói nhiều hơn tôi rồi đấy ! - Nó cho muỗng cơm tiếp theo vài miệng nhai nhồm nhoàm trước vẻ mặt ngơ ngẩn của Jiyong.
- Cậu thật là...
Thế là cả hai đứa cùng ăn cơm. Nó ăn hai chén còn Jiyong ăn đến ba chén.
- Nè ! Không phải cậu không đói sao ? - Nó cười trêu Jiyong.
- Không đói nhưng thấy cách cậu ăn cũng phải đói thôi ! - Jiyong chống chế.
- À à ! Tôi hiểu ! Ăn no rồi cũng hết giận tôi luôn chứ ???
- Giận cái gì chứ ? Buồn cười ! - Jiyong ra vẻ không biết gì cả.
- Vậy là không giận tôi hả ? Thế thì tốt ! - Nó cười tít mắt, chạy lại tủ lạnh lấy hai hộp sữa chua.
- Nè ! Ăn đi ! - Nó chìa một hộp cho Jiyong.
- Làm gì nữa, cậu ăn không biết mỏi miệng à?
- Đừng nói kiểu đó. Hôm nay vì cảm thấy có lỗi với cậu nên tôi cố gắng nín nhịn hết, buổi tối ăn sữa chua sẽ rất tốt cho dạ dày ! - Nó thuyết giản.
- Tôi chưa nghe thấy chuyến đó bao giờ ! - Jiyong nhún vai nhưng cũng cầm lấy hộp sữa.
Nó dùng tay mở hộp nắp hộp sữa chua nhưng không biết thê nào vẫn chẳng lột được vỏ. Thường ngày chỉ cần một lực nhẹ nó đã có thể mở ra rồi, nó bực mình lấy tay giật một cái thật mạnh.
- Đưa đây ! - Jiyong không chịu nổi đành lên tiếng rồi lại gần nó lấy hộp sữa chua.
Đúng lúc đó thì nguyên hộp sữa bay thẳng vào mặt Jiyong khiến cậu nhóc được " dưỡng da " một cách bất đắc dĩ.
- Ôi không ! Xin lỗi ! - Nó thảng thốt.
Jiyong không nói được gì, đứng sững như trời trồng, nó cuống quýt chạy vào bếp lấy khăn lau mặt cho cậu nhóc.
- Cậu yên tâm ! Đây là sữa chua... ít ra nó có lợi cho da... - Nó vớt vát.
- Để tôi lau, cậu lúc nào cũng chỉ biết gây rắc rối cho tôi thôi !
Jiyong tỏ vẻ giận dữ giật lấy cái khăn trên tay nó. Nhưng cậu nhóc không để ý nền nhà đầy sữa chua nên cái kiểu giật mạnh bạo như thế khiến nó mất thăng bằng rồi ngã nhào xuống nền nhà. Tất nhiên Jiyong là người hứng đạn thay cho nó. Mặt nó bây giờ cũng " hưởng " đầy sữa chua theo hướng kinh khủng hơn !
- Trời ơi là trời ! Cô chủ và cậu chủ đang làm cái gì mà lại ngã chồm lên nhau như vậy ? Tui đã nói là nam nữ thọ thọ bất thân rồi mà ! Khổ chưa ! - Chị giúp việc nhảy dựng lên rồi chạy lại đỡ nó dậy.
Jiyong lồm cồm bò dậy với cái mặt đầy sữa chua rồi đi thẳng vào phòng tắm. Nó đứng nhìn lo lắng. Một lúc sau nó thấy Jiyong bước ra rồi lên thẳng phòng, nó vội vàng chạy theo níu vạt áo.
- Nè ! Tha lỗi cho tôi đi mà !
- Không tha ! - Jiyong gằn giọng.
- Đi mà ! Tha lỗi cho tôi đi ! Tôi có cố ý đâu ! - Nó năn nỉ.
- Tôi không thích.
Thế là nó và Jiyong cứ người nói có kẻ nói không cho đến khi vào luôn phòng cậu nhóc.
- Cậu vào phòng tôi làm gì ? - Jiyong nhìn nó tò mò.
- Cậu nói là tha thứ cho tôi đi ! - Nó giật giật tay cậu nhóc.
- Đi về phòng cho tôi ngủ ! - Jiyong hất tay nó ra
- Trời ơi ! Cậu đẹp trai thế kia đừng có giận lên, xấu lắm !
- Tôi đẹp trai sẵn rồi ! Không cần cậu phải khen ! - Jiyong khẳng định.
- Đi mà ! - Nó vẫn nài nỉ.
- Không là không !
- Nếu cậu không tha thứ cho tôi thì tôi sẽ ngồi đây không chịu về đâu ! - Nó ngồi lên giường Jiyong, khoanh tay lại ra vẻ cương quyết.
- Kệ cậu ! Tôi đi ngủ ! - Cậu nhóc tỏ vẻ không quan tâm rồi nhảy lên giường, nằm xuống.
- Ê ! Cậu nói thiệt à ? Ngồi dậy ! Ngồi dậy ! Nói tha thứ cho tôi đi để tôi về ! - Nó tiến lại lôi Jiyong ngồi dậy và lay người cậu.
- Trời ơi là trời ! - Jiyong rên rỉ, không ngừng giật tay nó ra.
Hai đứa giằng co nhau như thế cành lúc càng mạnh hơn khiến cái giường rung lên, quả cầu bằng sắt trên đầu giường của Jiyong dần dần rời khỏi vị trí và lăn xuống gầm giường kêu một cái " cốp " rõ to.
Nó tá hỏa bay ra khỏi giường chui thẳng xuống gầm giường tìm kiếm, Jiyong ngồi trên giường chồm người nhìn xuống.
- Cậu làm cái gì nữa thế ? Chui ra mau !
- Tôi đang tìm ! Cậu ngồi yên đi ! - Tiếng nó vọng lên.
- Thấy chưa ?
- Chưa ! Dưới này tối quá !
- Khổ quá ! Không thấy thì chui ra đi ! Sáng mai tôi lấy cũng được ! - Jiyong nhăn mặt.
- Không được !... Ui da ! - Có lẽ nó vừa đụng đầu vào thành giường.
- Cậu cứng đầu vừa vừa thôi ! - Jiyong la lớn.
- A ! Hình như thấy rồi ! - Nó reo lên.
Jiyong ngồi trên giường chúc đầu xuống gầm giường nhìn nó, nó từ từ bò ra, vừa bò vừa reo " thấy rồi, thấy rồi ".
Nhưng ngay lúc nó ló đầu ra khỏi giường và ngẩng mặt lên thì...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #daragon