8. Phiên ngoại đặc biệt
- Cái thứ gì thế này ??
So Junghwan ngồi trong thư phòng, cau mày nhìn đứa nhỏ đang a a bò vào chỗ mình. Cục bông này phỏng chừng chưa đầy một tuổi, phấn nộn mũm mĩm rất đáng yêu.
Nhưng với So Junghwan , trẻ con là vấn đề nhạy cảm.
Hắn là vương gia, đã trạc tuổi tứ tuần nhưng nhất quyết không lập thiếp. Nhiều lần quan lại nói hắn cần nghĩ cho đại cục, tìm một thế tử sau này hương khói, lại còn duy trì gia thế vương tộc.
So Junghwan cười lạnh, một đời trước khi ta rơi vào thảm cảnh, ngoài Yoshi ra chưa từng có ai nguyện ý ở cạnh ta. Thế nên, So vương đã ngoài bốn mươi vẫn chỉ độc một mình Yoshi là thê thiếp trong phủ. Hễ nghe ai nhắc tới " thế tử ", "trẻ con" là So Junghwan lại điên lên.
Không thèm để tâm đến cục bột đang bò tới, So Junghwan cúi đầu xuống tiếp tục phê duyệt tấu. Từ khi phục chức tới nay đã chục năm, hắn cùng vương phi cứu khổ cứu nạn qua ba bốn đợt rét mới lấy lại được lòng tin của bá tánh. Đâu thể vì một đứa nhỏ chưa biết đi mà sao nhãng công việc.
Đứa nhỏ tới gần Junghwan, ê a đòi hắn bế. Gã đàn ông trừng mắt với nó, xấu tính mà lẩm bẩm " đi đi nhóc con". Cục bột nhỏ bám lên vai hắn, hai cẳng chân bé xíu nhướn nhướn đứng dậy, vì lúc lâu sau Junghwan vẫn không bế đứa trẻ, nó té xuống sàn nhà, cái mông tròn ủm tiếp xúc với mặt sàn không phát ra tiếng kêu, nhưng đứa nhỏ đau tới huhu khóc.
" Oe oe oe ...."
Junghwan thở dài, bế đứa trẻ trên tay. Cục bột nhỏ vẫn như cũ kêu gào, thẳng đến khi nắm được tóc gã đàn ông to lớn. Vương gia đen mặt khi đứa nhỏ nhễ nhại nước dãi lên áo lụa xanh quý giá của hắn.
Đúng là đời này có Yoshi là trẻ con đủ rồi, ít nhất thì tiếng em ấy khóc dễ nghe hơn tiếng cục bột ú nu này kêu gào.
- Con đây rồi cục bột nhỏ ~
Junghwan mỉm cười thả đứa nhỏ ngồi bên mình, bày ra tư thế dang hai tay chờ Yoshi ôm hắn. Yoshi cũng tươi cười tiến sát gần, vươn hai tay ra rồi... Ôm lấy đứa nhỏ.
Vương gia chính thức coi đứa trẻ này là thù địch.
- Nói ta nghe Yoshiie, sao em lại nhặt cái thứ này về ?
Yoshi cười cười nhìn thái độ thù địch mà Junghwan giành cho đứa nhỏ. Nức tiếng là vị vương gia tài ba, tướng quân uy vũ trong quá khứ mà lại không có đích thế tử, điều đó cũng khiến y thấy có lỗi vô cùng .
- Junghwanie, đây là con của thái tử. Năm ngoái phúc tấn vì khó sinh mà mất. Quốc sư nói nó không thể ở trong cung, kiến nghị các vương thần nhận nuôi nó. Ta đã len lén " đi cửa sau " để mang đứa nhỏ về đó nha ~ người phải yêu thương tiểu thế tử của chúng ta chứ ?
Junghwan nghe tới " thế tử của chúng ta" thì hài lòng không ít. Nói Yoshi lương thiện quả không sai, đứa nhỏ có lai lịch thế này, ai dám nhận nuôi nó chứ. Vậy mà vương phi còn nói giảm nói tránh, như thể đứa trẻ này là phúc khí quang lâm lắm.
- Thế em đặt tên cho cái cục này là gì
- Đừng có gọi Jeonhwa là cục này cục nọ, cũng không được chỉ tay vào con như thế !
Yoshi đánh nhẹ vào tay So Junghwan , có lẽ y là vị vương phi " lộng quyền " nhất lịch sử khi dám động tay động chân với vương gia như vậy. Ai bảo hắn ta trẻ con quá làm gì, có đôi lúc Yoshi tự hỏi Junghwan có thật sự đã ngoài bốn mươi không.
Ôm lấy Yoshi và đứa nhỏ trong tay, Junghwan rất mãn nguyện nhìn nụ cười của vương phi nhà mình. Hắn không thật sự vui mừng khi có thêm một đứa nhỏ, nhưng lại rất hạnh phúc nếu điều này làm Yoshi vui.
____
Không vui mừng là đúng.
Vào sanh thần 3 tuổi, đứa nhỏ này cầm ngọc ấn của hắn chơi đùa, kết quả làm vỡ đôi . Đã thế Yoshi còn yêu thương nói rằng đứa trẻ không cố ý, trách cứ Junghwan để ngọc ấn lung tung. Báo hại hắn lúc bê tấu chương phải ấn hai lần ngọc mới ra thành hình vuông hoàn chỉnh. Suốt mấy tuần liền các quan địa phương ôm trong mình thắc mắc sao ấn kí của vương gia lại bị chia làm hai nửa.
Năm bảy tuổi, đứa trẻ sáng dạ biết đọc biết viết, lại còn vẽ rất đẹp. Nhưng cục bột nhỏ lại luôn chỉ họa Yoshi và nó, khiến cho Junghwan điên tiết mấy năm trời.
Mười tuổi, đứa nhỏ lần đầu cầm thương học võ, Junghwan dùng thủ thuật gian lận, xấu xa mà đánh vào mông nó một cái. Đứa nhỏ oa oa khóc với Yoshi. Kết quả vương gia ngủ ở thư phòng tận mấy ngày.
Mười lăm tuổi văn võ song toàn. Yoshi vẫn như cũ quan tâm yêu thương gọi nó " cục bột nhỏ ". Có mấy lần Jeonhwa tỏ thái độ với y, nó chê tên " Bột nhỏ" trẻ con làm cho Yoshi buồn suốt cả ngày. Vương gia tức điên lên mà la mắng nó là nghịch tử. Như bao thanh niên trong độ tuổi, Jeonhwa tức giận bỏ đi khiến Yoshi tìm suốt cả đêm. Vẫn là Junghwan đi gọi nó về nhà.
Đó là lần đầu tiên hắn trừng phạt đứa nhỏ. Jeonhwa quỳ suốt 3 canh giờ trước cửa phòng Yoshi, cuối cùng vẫn là vương phi yêu thương đứa nhỏ nhất. Còn Junghwan lại không thèm nhìn nó suốt vài tháng.
So Jeonhwa luôn nghi hoặc phụ thân có hay không yêu thương nó.
Cho tới ngày nó lần đầu xuất quân, So Junghwan thức nguyên một đêm nói chuyện với con mình. Còn trao nó khảm đao hắn cất giữ mấy chục năm. Ngày Jeonhwa trở về một thân đầy thương tích,có lẽ đó là lần duy nhất hắn thấy phụ thân khóc.
Dù có tới hai phụ thân, nhưng trên dưới Hoàng thành chưa ai từng dị nghị nó. So Jeonhwa năm hai mươi tuổi biết được thân thế của mình, trái lại càng yêu thương hai người trân quý nhất đời mình hơn.
So Junghwan và Kim Yoshi đã đi hết nửa đời người cùng nhau. Hai mái đầu bạc phơ chiều chiều ngồi ở đình đánh cờ, nhìn xa xa về bầu trời phía nam. Không biết xuân này tụi nhỏ có về không.
Mái đầu Jeonhwa lấp ló ở cửa phủ, một thế tử nhưng lại suốt ngày lang bạt, mang theo cả vợ con đóng quân biên cương những mấy năm ròng. So Junghwan giọng đã khàn đi mà hướng Yoshi bày ra vẻ trách cứ :
- Yoshiie, thằng nghịch tử của em về rồi kìa.
Yoshi nhìn cục bột nhỏ ngày nào đang vui vẻ đấm lưng cho Junghwan . Nó như không nghe thấy tiếng càu nhàu của phụ thân, liên tục nói nhớ vương gia và vương phi nhiều lắm. Y mỉm cười, thiếu niên này tuy không giống Junghwan chút nào, nhưng phong thái thì đúng là không sai được.
Trên bàn ăn, Junghwan liên tục hừ lạnh dặn Jeonhwa đừng có nói chuyện, nhưng một tay hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của ái nhân. Yoshi cũng nhìn hắn, nụ cười của cả hai giờ đã kéo theo đầy vết chân chim nhăn nhúm trên làn da già cỗi. Duy chỉ có ánh mắt trước sau chứa đựng bóng hình người kia.
Một đời có người, suốt kiếp an yên.
Ngoại truyện hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top