C66:

"Ngồi ngự linh xa thấy thế nào?"

Ngô Thế Huân cầm tay Trí Nghiên đứng ở bên ngoài cửa cung điện, hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhu hòa nhìn tiểu công tử tuấn tú một thân nam trang màu xanh nhạt bên cạnh.

Tiểu công tử tuấn tú kia chính là Trí Nghiên, nàng cười nhìn Ngô Thế Huân, hôm nay hắn ăn mặc thật khiêm tốn, đôi mắt đẹp chuyển một cái, sau đó cười xảo quyệt đề nghị:

"Huân, hôm nay chúng ta đi dạo phố một lát được không?"

Hôm nay Ngô Thế Huân mặc một thân trường bào màu bạc, đai lưng bằng ngọc, mái tóc đen tùy tiện cột lên, thiếu một phần mị hoặc nhưng lại nhiều hơn một phần anh khí, hắn có thể chưa cùng suy nghĩ với Trí Nghiên nên đối với đề nghị này của nàng thì đột nhiên ngẩn ra.

Trí Nghiên hiếm khi nhìn thấy Ngô Thế Huân vốn luôn vân đạm phong khinh lại làm ra vẻ mặt như vậy, nàng chậc chậc hai tiếng, mắt cũng cười cong cong, sau đó chỉ chỉ đường phố náo nhiệt bên ngoài cung, nói:

"Chúng ta cởi ngựa xem cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài kia nhé?"

Chẳng qua là Trí Nghiên muốn cùng Ngô Thế Huân đi dạo phố, hình như bọn họ chưa từng cùng nhau nhàn tản dạo phố một lần nào, lần trước có được cơ hội thì bị trưởng công chúa làm hỏng.

Lần này đi Mê Vụ sâm lâm, tiền đồ chưa biết, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, lại nói sau khi trở lại, cả Yêu giới trăm việc đợi làm, bọn họ cũng không biết còn có thời gian rảnh đến nơi này đi dạo không nữa, cho nên cũng không tính là Trí Nghiên tùy hứng.

"Được không?"

Trong giọng nói của Trí Nghiên chứa đựng sự chờ mong, âm lượng cũng ép tới thấp hơn, nghe rất ôn nhu, Ngô Thế Huân cảm thấy như có một cái tay nhỏ trực tiếp bắt lấy trái tim mình.

Hắn bất đắc dĩ cười yếu ớt một tiếng, bây giờ mặc dù muốn nói với Trí Nghiên việc quan trọng trước mắt là tìm được Ngự Linh Châu, giải được tác dụng phụ của ngân xà trong cơ thể nàng, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của nàng thì câu cự tuyệt đến miệng rồi cũng không thể phát ra.

Ngô Thế Huân xoay người, khẽ quát một tiếng, Huyết Long đang ngủ trong Dị Không Gian cảm giác được liền mở con mắt đỏ ngầu, ở trong dị không gian chỉ thuộc Ngô Thế Huân khẽ kêu một tiếng, còn chưa gào xong nghe thấy giọng nói trầm ổn của Ngô Thế Huân:

"Biến thành ngựa!"

Huyết Long đã ngủ trong Dị Không Gian một thời gian hơi dài, lần Ngô Thế Huân cho gọi, nó còn tưởng rằng có chiến dịch lớn gì nên đang cảm thấy hưng phấn không thôi, cái âm thanh rống lên vốn đang rất khí thế hào hùng, nhưng khi nghe thấy yêu cầu của Ngô Thế Huân thì lập tức tiếng rống bị nghẹn lại trong cổ, suýt nữa thì nghẹn chết.

Nhưng mệnh lệnh của Ngô Thế Huân nó không dám không nghe, hắn muốn nó biến thành ngựa tức là chủ nhân này muốn khiêm tốn, nhưng trong lòng nó rất rối rắm, nên biến thành một con ngựa trắng đầy phong cách hay là Hãn Huyết bảo mã? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy bạch mã đẹp mắt hơn.

Ngô Thế Huân mất kiên nhẫn, hắn khẽ cau mày, âm thầm cảnh cáo Huyết Long một cái, Huyết Long run lên, vội vàng ảo não hiện thân, nhưng trong lúc gấp gáp lại biến thành một con ngựa cao to màu đỏ rất bình thường.

Trong lòng nó nhất thời lệ rơi đầy mặt, nó vốn định biến thành một con ngựa trắng tao nhã xinh đẹp, nhưng bây giờ nhìn lại bản thân, chẳng biết nên gọi là giống ngựa gì khiến nó cực kỳ ưu thương.

Trí Nghiên đâu có biết nhiều như vậy, thấy đột nhiên xuất hiện một con ngựa thì thấy thật hưng phấn, vây quanh nó đông xem một chút tây xem một chút, Huyết Long thấy sự kinh ngạc trong mắt nàng, hiển nhiên thấy mình rất được tán thưởng liền ngước đầu lên, bày ra tư thế rất chi là chảnh chọe nhìn Trí Nghiên.

Huyết Long vốn cũng có quan hệ với thần thú thượng cổ Thanh Long, có huyết thống tiên tộc thuần chính, so với Thanh Long địa vị càng thêm tôn quý, trừ Ngô Thế Huân tất nhiên không để những kẻ khác vào mắt.

Vì vậy dù biết Trí Nghiên là Yêu Hoàng, nhưng vẫn xem thường nàng, từ đầu đến cuối vẫn ngước cao đầu, thần thái ngạo mạn, bộ dạng này vậy nhưng lại có chút tương tự với Ngô Thế Huân.

Trí Nghiên biết đây là chiến kỵ của Ngô Thế Huân -- Huyết Long, nhưng thân phận tiên tộc của nó khiến nàng có chút mâu thuẫn, nhìn bộ dạng ngạo mạn của nó nàng liền hừ lạnh một tiếng.

Trí Nghiên đứng chắp tay, không thèm nhìn Huyết Long thêm cái nào nữa, sau đó quay đầu lại hơi bất mãn nhìn Ngô Thế Huân đứng đối diện, nàng lạnh nhạt nói:

"Huân, chàng nói xem thịt của Huyết Long chắc chắn rất thơm ngon đúng không?"

". . . . . ."

Huyết Long trong lòng run lên, lập tức khiếp sợ cúi đầu nhìn về phía Yêu Hoàng chẳng có chút yêu lực đứng trước mặt, chợt có cảm giác một cỗ gió lạnh thổi qua, sống lưng lạnh ngắt.

Ngô Thế Huân nhìn Trí Nghiên, thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng, liền hùa theo nàng nói:

"Nếu tiểu Trí Nghiên thích, vậy trước tiên đem hầm nó, bồi bổ thân thể rồi chúng ta lên đường."

"!"

Huyết Long lúc này thật khóc không ra nước mắt, vội vàng nhìn về phía Trí Nghiên, thấy nàng thật sự nghiêm túc suy nghĩ, lúc này nó đã hoàn toàn tin rằng chủ tử nhà mình đối với tiểu Yêu Hoàng là nói gì nghe nấy rồi, vội vàng thay đổi thái độ, lập tức cung kính ngã quỵ trên đất.

"Ờ. . . . . . Yêu Hoàng Điện hạ, thịt của thuộc hạ chua lắm, không ngon gì đâu, người tốt nhất đừng nên ăn!"

Huyết Long mở mồm ngựa, cười hết sức, khụ. . . . . . Hết sức bỉ ổi.
Trí Nghiên hừ lạnh một tiếng, coi như hài lòng với thái độ cung kính của nó ;úc này, Ngô Thế Huân thấy bên này Trí Nghiên đã hết giận, nhanh chóng ôm chầm lấy eo thon của nàng, phóng người lên Huyết Long.

Huyết Long vừa thấy mình vẫn được sống, vội vàng ngây ngất đứng dậy, cái đầu ngựa run lẩy bẩy, vui sướng chạy về phía phố xá sầm uất.

"Nhưng, nếu như ngươi biểu hiện không tốt, sau khi trở lại vẫn có thể đem ngươi làm thịt ăn, chàng nói có đúng hay không, Huân!"

Trí Nghiên không muốn bỏ qua cho Huyết Long dễ như vậy, ai kêu vừa rồi nó làm ra vẻ mắt cao hơn đầu làm chi, trừng phạt nho nhỏ này là không thể thiếu.

"Nàng vui là được!"

Ngô Thế Huân biết Trí Nghiên đang chỉnh Huyết Long nên không chút nghĩ ngợi đáp ứng.
Huyết Long vừa nghe, trong nháy mắt lên tinh thần, chân chó nói:

"Yêu Hoàng Điện hạ xin cứ việc phân phó, dù lên núi đao hay xuống biển lửa thuộc hạ đều không từ nan!"

Trong lòng lại yên lặng chảy máu, hai vị đang ngồi trên lưng nó khiến nó liên tưởng ngay đến hôn quân cùng sủng phi.

"Ừm!"

Trí Nghiên miễn cưỡng đáp một tiếng, hiển nhiên lực chú ý đã đặt hết lên những món đồ chơi kỳ lạ xung quanh, không còn hứng thú trêu chọc Huyết Long nữa.

Có kinh nghiệm từ lần trước, lúc này Ngô Thế Huân sẽ không cho Trí Nghiên rời khỏi hắn nửa bước, hắn ôm chặt Trí Nghiên trong lòng, để cho nàng tựa vào bên trong lồng ngực của mình, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.

Đoạn đường này, coi như cũng khá yên tĩnh, nhìn cảnh tượng phồn hoa trên phố, Trí Nghiên chợt cảm thấy con đường phía trước hình như không phải khó khăn lắm, nhưng nàng cũng biết rõ, cảnh tượng phồn vinh này cả Yêu Giới e là chỉ có ở đế đô, còn những nơi khác nàng thật sự không muốn đi đến.

Ra đến ngoại ô, Ngô Thế Huân nhìn cảnh tượng vắng lặng chung quanh, ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, cưng chiều hỏi:

"Mau mau đi Mê Vụ sâm lâm không phải tốt hơn sao?"

Trí Nghiên cảm thấy chơi cũng đủ rồi liền gật đầu, nàng thấy hơi mệt mỏi, cảnh tượng này khác xa với Hoàng Thành, quả thật đúng như nàng suy nghĩ, thật hoang vu đau khổ, nhất thời có chút phiền muộn.

"Đợi chúng ta quay về sẽ từ từ cải tạo lại!"

Ngô Thế Huân đương nhiên nhìn ra vẻ u sầu của nàng, vì vậy càng phải đẩy nhanh hành trình, vì muốn che giấu tung tích nên Ngô Thế Huân triệu hồi ngự linh xa, chỉ một cái chớp mắt đã đứng bên ngoài Mê Vụ sâm lâm.

Trí Nghiên nhìn bản đồ, biết Mê Vụ sâm lâm là nơi cấm kỵ của tứ giới, nó có dạng hình tròn, Ngự Linh Châu đang ở tâm của hình tròn này.

Từ xưa tới nay không có người nào còn sống từ trong Mê Vụ sâm lâm đi ra ngoài, dĩ nhiên cũng có rất ít người đi vào, vì vậy bản đồ cũng chỉ được vẽ rất sơ sài.

Bên ngoài Mê Vụ sâm lâm là một mảnh rừng rậm nối tiếp rừng rậm, qua điều tra của ám vệ thì bên trong là yêu thú cấp thấp, thỉnh thoảng có thần thú thượng cổ, còn lại không ai biết là gì.

Xa hơn bên trong là mặt đất bằng phẳng, không có một ngọn cỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy khắp nơi đều là độc vật, chướng khí tràn ngập, cho dù là thân thể bách độc bất xâm, vạn độc bất xâm mà ở lại lâu, chỉ sợ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Ở chính giữa là vị trí của Ngự Linh Châu, cũng là nơi mà ám vệ không dò xét được cái gì, bất quá trong lòng Mê Vụ sâm lâm bị một cỗ sương mù màu đen bao phủ, cho dù là yêu lực mạnh mẽ cũng nhìn không thấu tình cảnh bên trong.

Mê Vụ sâm lâm chính là như vậy, Ngô Thế Huân muốn cùng Trí Nghiên một người một ngựa đi vào, lúc này hắn nắm thật chặt tay Trí Nghiên, hai người dừng bước ở lối vào.

"Sao vậy, Huân?"

Trí Nghiên nhìn lên rừng rậm hoàn toàn tĩnh mịch trước mặt, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, nhưng nàng lại thấy hơi hưng phấn, không biết vì sao, có lẽ nguyên nhân trong máu nàng có một khao khát mãnh liệt.

Ngô Thế Huân đột nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Trí Nghiên, tay còn lại giữ chặt gáy của nàng, sau đó cúi đầu hôn xuống, theo nụ hôn của hắn, một dòng nước ấm chậm rãi chảy vào thân thể Trí Nghiên.

Trí Nghiên cả kinh trợn to hai mắt, biết Ngô Thế Huân đang độ linh khí cho nàng, nhưng linh khí đối với người tu luyện trong tứ giới mà nói hết sức quan trọng, hắn lại nhiều lần truyền cho nàng làm linh khí nguyên bản bị tổn thương.

Mà nàng lại không có căn cơ để tu yêu, chỉ là một cái động không đáy, cho dù đưa vào nhiều linh khí hơn nữa cũng vô ích, chỉ có thể phát huy hiệu quả nhất thời, tựa như đá chìm xuống đáy biển, không có tác dụng.

Cứ một luồng linh khí độ vào trong thân thể Trí Nghiên, sắc mặt Ngô Thế Huân lại trắng thêm một phần, hắn buông Trí Nghiên ra, dựa vào thân cây sau lưng, vẫn như cũ lười biếng nở nụ cười nhìn vẻ mặt khẩn trương của Trí Nghiên.

Còn chưa chờ Trí Nghiên trách cứ hắn, Ngô Thế Huân đã mở miệng trước:

"Tiểu Trí Nghiên, vào trong đó rồi, vô luận gặp cái gì, tất cả phái lấy an toàn của bản thân làm chủ, nàng là Yêu Hoàng, chắc hẳn sẽ không bị làm khó nhiều!"

Ngô Thế Huân chỉ sợ tính khí kiên cường của Trí Nghiên, đến lúc đó không biết bảo vệ bản thân nên độ cho nàng linh khí thuần khiết của hắn, ít nhất có thể dùng tới một hai lần, coi như là một lợi thế để bảo vệ tính mạng của nàng lúc nguy cấp.

Trí Nghiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Thế Huân, tự biết nàng lúc này không có yêu lực gì hữu dụng, không thể giúp gì được cho hắn, cho dù có Dạ Lượng ở bên nhưng tình huống bên trong ai cũng không biết, nàng có linh lực hộ thân, có thể tự vệ cũng là tốt.

Ngay sau đó có chút nặng nề mà gật đầu, thấy nàng gật đầu, Ngô Thế Huân mói khôi phục dáng vẻ bất cần đời, xem thường mọi thứ.

"Huân, về sau chàng đừng có không yêu quý bản thân mình như vậy nữa!"

Trí Nghiên cúi đầu nhỏ giọng nói, khuôn mặt trắng bệch của hắn ngày hôm đó vẫn khắc sâu trong đầu của nàng, nàng không muốn gặp lại Ngô Thế Huân yếu đuối như vậy, vì vậy nàng âm thầm thề, nhất định phải trở nên mạnh mẽ!
Ngô Thế Huân đưa mắt nhìn Trí Nghiên thật lâu, dường như có một thứ tình cảm ấm áp dây dưa, tinh tế trực tiếp chảy vào trong lòng của hắn.

Khóe miệng hắn nở một nụ cười thản nhiên, trong lòng đã quyết định, đợi lấy được Ngự Linh Châu, hắn sẽ cùng nàng xác nhận tâm ý của mình, hắn muốn thành thân với nàng!

"Đi thôi!"

Ngô Thế Huân bình ổn linh khí rối loạn trong cơ thể xong liền đứng dậy, lôi kéo Trí Nghiên đi vào.

"Chờ một chút!"

Một khắc trước khi bước vào, Trí Nghiên kéo Ngô Thế Huân lại, như đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng từ trong túi áo móc ra một bình thuốc nhỏ.

Nàng cẩn thận mở nút bình rồi rắc ở mỗi chỗ trên người Ngô Thế Huân một chút, một tư vị ngọt ngấy tản ra, Ngô Thế Huân cả kinh, sau đó nở nụ cười nhìn Trí Nghiên nói:

"Tiểu Trí Nghiên, bảo bối của Dạ Mị đều cho nàng hết rồi à?"

Loại bột này tên là "Cự tuyệt ngàn dặm" , Dạ Mị luyện năm mươi năm mới ra được, bởi vì quá trình phức tạp, dược vật phong phú, cho nên chỉ được một chai nhỏ này.

Nhưng thật ra do lúc Dạ Mị chế thuốc không cẩn thận làm vỡ mấy cái chai lọ, tự nhiên lại ra được loại thuốc này, chính hắn cũng không biết làm sao luyện ra được "Cự tuyệt ngàn dặm".

Cho nên Dạ Mị xem nó như bảo bối, mùi hương "Cự tuyệt ngàn dặm" có thể khiến cho yêu khí tà ác ngửi vào liền lùi bước, nhất là ở nơi âm trầm khí tà ác nồng đậm như trong Mê Vụ sâm lâm, có thể để cho độc vật cách xa, thật đúng là đã chuẩn bị một vũ khí sắc bén.

"Hì --"

Trí Nghiên ngượng ngùng cười, sau đó kéo Ngô Thế Huân đi vào bên trong:

"Chỉ mượn dùng một chút thôi, còn phải mang về trả hắn!"

Ngô Thế Huân mới đầu còn khó hiểu rồi chợt bừng tỉnh, xem ra tiểu nha đầu này đi trộm về, ngay sau đó bất đắc dĩ mà lắc đầu, nếu Dạ Mị phát hiện được chắc chắn sẽ gào khóc rất thảm thiết, sau khi trở về lỗ tai hắn nhất định không được thanh tịnh rồi.

Đáng tiếc bọn họ không biết, lúc này Dạ Mị đã phát hiện bảo bối của hắn đã bị Yêu Hoàng thuận tiện "cầm" đi, đang bi thương không dứt lôi kéo Dạ Quỷ than vãn, Dạ Quỷ tuy chững chạc cũng không chịu nổi ra tay đánh ngất hắn, lúc này thế giới mới yên tĩnh trở lại.

Quả thật "Cự tuyệt ngàn dặm" tạo ra tác dụng, hai người đi vào, bốn phía liền có tiếng xào xạc rời đi của độc trùng, coi như là tạm thời thanh tịnh, nếu bị bọn chúng quấn chân cũng mệt.

Mới đi hai bước, Trí Nghiên chợt cảm thấy áo ngoài bị cái gì lôi kéo, quay đầu lại vừa muốn sử dụng bạc băng thì thấy một con thỏ tinh.

Trong rừng rậm khắp nơi là sương mù, cho nên tầm nhìn rất hạn chế, lại có "Cự tuyệt ngàn dặm" ở đây, nên hai người căn bản không quá để ý, không phát hiện được tiểu thỏ yêu ngã ở trong bụi cỏ.

Có thể do nơi này Mê Vụ sâm lâm vốn dĩ không có thứ gì tốt đẹp, Trí Nghiên không muốn làm nó bị thương, cũng không cứu nó ra, nàng dùng lực làm rách áo khoác của mình liền thoát khỏi cánh tay của nó.

Ngô Thế Huân cũng chú ý tới nó, hơi nhíu mày, sau khi suy tính kỹ, lại nhớ tới lúc trước đến đây thăm dò đã từng gặp qua con thỏ này đang tu luyện liền nói:

"Là công chúa của Thỏ tộc."

Trí Nghiên nghe nói là công chúa Thỏ tộc liền cẩn thận quan sát, thấy nằm trên mặt đất là một tiểu nữ hài khoảng mười hai tuổi, trên đầu có hai cái tai thỏ rất dài, hiển nhiên là yêu lực chưa hoàn thiện nên chưa hoàn toàn tu thành hình người.

Bởi vì ở Mê Vụ sâm lâm nên hút phải chướng khí, đang hỗn loạn thì nghe động tĩnh, nó cố ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi màu đỏ hấp dẫn sự chú ý của Trí Nghiên, nó cũng có đôi mắt màu đỏ.

"Cứu ta với!"

Tiểu thỏ tinh dáng dấp hết sức đáng yêu, hai mắt thật to, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, trên mặt dính chút bụi bặm nên trông có vẻ hết sức nhếch nhác.

Giọng nói còn rất non nớt, nghe rất êm tai, cũng rất đáng yêu, nhìn thỏ tinh còn nhỏ như vậy khiến Trí Nghiên không hạ quyết tâm được.

Lại nghĩ, quyền lợi và nền tảng của Thỏ tộc cũng rất lớn, là thế lực lớn thứ hai trong các lộ hầu vương, công chúa Thỏ tộc sao, có lẽ về sau sẽ có chỗ cần dùng.
Trí Nghiên quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, cẩn thận hỏi:

"Thật sự là công chúa Thỏ tộc?"

Ngô Thế Huân đương nhiên biết Trí Nghiên đang muốn nói gì, không phải nàng hoài nghi trí nhớ của hắn, mà là sợ ở nơi này nguy cơ tứ phía dày đặc, nhỡ có thứ gì đó giả mạo công chúa Thỏ tộc, đến lúc đó có thể nói là dẫn sói vào nhà.

"Hơi thở là Thỏ Tộc."

Để cẩn thận hơn, Ngô Thế Huân nhìn vào nội đan của thỏ yêu, quả thật là huyết thống thuần chính của Thỏ tộc.

"Huyết thống Yêu Đan cũng thế."

Vậy xem ra là đúng, hơn nữa nó cũng không sợ "Cự tuyệt ngàn dặm" nên Trí Nghiên có thể khẳng định nó vô hại, ít nhất không phải độc vật trong Mê Vụ sâm lâm.

Sau đó nàng cúi đầu đỡ nó lên rồi đút cho nó một viên linh đan trị chướng khí thâm nhập, lại rắc chút "Cự tuyệt ngàn dặm" lên người nó, lúc này tiểu thỏ tinh coi như sống lại rồi.

Tiểu thỏ tinh nháy mắt mấy cái, nhìn tiểu công tử dáng dấp như thiên tiên trước mặt, hiển nhiên còn chưa phản ứng kịp:

"Ngươi thật là đẹp!"

Trí Nghiên có thể nhìn ra, đây là lời khen ngợi thuần khiết, đôi mắt của tiểu thỏ hồng hồng, long lanh đơn thuần, ành mắt như vậy không thể ngụy trang được, trong lòng đối với tiểu thỏ tinh đơn thuần này tăng thêm một chút yêu thích.

"Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"

Công chúa Thỏ tộc ở đây, đương nhiên có thể đưa tới chút hoài nghi, nàng nhớ nàng đã từng mơ hồ nghe qua, công chúa Thỏ tộc là nữ nhi phu nhân quá cố của trưởng tộc, nói cách khác tộc trưởng Thỏ tộc đã tái giá.

Vậy tiểu thỏ tinh này ở đây xem ra là. . . . . . Trí Nghiên âm thầm suy đoán.

"Kế mẫu gọi ta đến chỗ bà ấy, kết quả lúc ta tỉnh lại thấy mình đang ở đây, tỷ tỷ, đây là nơi nào? Thật là dọa người!"

Tiểu thỏ tinh cuối cùng cũng từ trong sắc đẹp của Trí Nghiên hồi phục, yếu ớt nói, hai mắt to long lanh.

Trí Nghiên ngẩn ra, không ngờ nó có thể nhìn ra nàng là một nữ tử, bất quá cánh tay sờ đến chiếc cổ bóng loáng của mình liền nhận ra, nàng không có hầu kết, liếc mắt một cái là nhận ra được.

"Đây là Mê Vụ sâm lâm!"

"A!"

Tiểu thỏ tinh cả kinh trợn to hai mắt, lỗ tai trên đầu vì sợ hãi mà run run lên, đôi tay nhỏ bé muốn vươn ra kéo vạt áo Trí Nghiên, nhưng vừa thấy trên tay mình dính đầy bùn đất lại nhìn vạt áo trắng tinh của Trí Nghiên, có chút do dự.

Trí Nghiên lại khẽ cúi người xuống kéo nó lên, tiểu thỏ tinh này còn thấp hơn nàng cả cái đầu, hai cái tai dài cụp xuống, mái tóc dài cũng rối bời.

"Ta sẽ cho người đưa ngươi trở về tộc nhé?"

Trí Nghiên hỏi, trong lòng cũng có suy tính, bộ tộc Thỏ này, nàng muốn thu ình dùng.

Ngô Thế Huân đứng ở một bên, nhìn Trí Nghiên làm hết thảy, thấy người luôn luôn lạnh nhạt với người khác như nàng đột nhiên làm ra chuyện như vậy, mắt xếch nhíu lại, trong nháy mắt sáng tỏ dụng ý của nàng, coi như là trá hình thu mua lòng người, bất quá một tiểu thỏ tinh không quyền không thế, có thể có tác dụng gì?

"Ta!"

Tiểu thỏ tinh hơi do dự, sau đó bắt được ống quần Trí Nghiên, ngẩng đầu lên, lắp bắp nói:

"Tỷ tỷ, ngươi có thể đừng đưa ta trở về được không? Kế mẫu rất hung dữ, ta sợ ta lại bị đưa đến đây.."

Trí Nghiên khẽ cười, xem ra tiểu thỏ tinh này cũng không ngốc, chỉ hơi đơn thuần, nếu nó thật sự muốn trở về, không thấy được âm mưu của kế mẫu muốn hại mình, công chúa ngu ngốc như vậy đối với nàng mà nói chẳng được tác dụng gì.

"Đi theo ta, ngươi không hối hận chứ?"

Trí Nghiên nghiêm túc hỏi, có sủng vật như vậy cũng không tệ, xem ra sau khi từ Mê Vụ sâm lâm trở về, thật là có nhiều chuyện để làm, một là A Đại, hai là nó.

"Ừm! Ta sẽ không hối hận, tỷ tỷ, cho Tiểu Bạch đi cùng người nhé."

Tiểu Bạch thỏ ngẩng đầu lên, dáng vẻ hết sức nghiêm túc, nó thấy tiểu tỷ tỷ mặc nam trang này nhất định không phải người phàm, nó không muốn ở trong tộc ngây ngô nữa, nếu không có đường lui, vậy nó tình nguyện đánh cuộc một keo!

"Tốt! Dạ Lượng! Ngươi đưa nó về cung, kêu Dạ Qủy chăm sóc nó, đợi chúng ta trở về sẽ thương nghị lại!"

Trí Nghiên vừa nói xong thì Dạ Lượng lập tức hiện thân, nhưng trên mặt vẫn còn do dự, hắn rời đi, vậy không phải chỉ còn lại Ngô Thế Huân và Trí Nghiên thôi sao?
Ngô Thế Huân nhìn nhìn Tiểu Bạch thỏ dưới đất, lại nhìn dáng vẻ chỉ vì tình thế bắt buộc của Trí Nghiên, cũng không muốn ngăn trở nàng, nhìn Dạ Lượng gật đầu một cái, y bảo hắn rời đi.

"Bổn vương sẽ lưu lại ký hiệu, đến lúc đó ngươi cứ đi theo là được!"

Dạ Lượng được lệnh, cúi đầu hành lễ với Trí Nghiên sau đó lôi kéo thỏ Tiểu Bạch phi thân ra ngoài, vì còn phải quay lại đây nên hắn muốn tiết kiệm thực lực nên không dùng thuật di chuyển trong nháy mắt, hắn nhanh chóng chạy như bay.

Ngô Thế Huân nắm tay Trí Nghiên tiếp tục đi về phía trước, cước bộ rất vững vàng, đối với chuyện vừa rồi một chút nghi vấn cũng không có, Trí Nghiên đi theo sau lưng Ngô Thế Huân, nhìn bờ vai dày rộng cùng gò má lạnh lùng của hắn bất giác cười thầm.

Có được tình cảm của một nam tử khuynh tâm như vậy, trong thiên hạ làm gì có nữ tử nào không động lòng, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, nam nhân này bình thường rất thông minh, sao lại nhì không tháu tâm ý của nàng như vậy nhỉ.

Càng đi về trước, càng nghe thấy tiếng kêu kỳ quái liên tiếp vang lên, những tiếng kia hét rất thảm, thê lương chói tai, căn bản không phải là tiếng hét của yêu vật Yêu giới. Trí Nghiên không khỏi nhíu mày, không biết chờ đợi bọn họ là yêu thú cấp bậc nào?

Ngô Thế Huân bước chân hơi chậm lại, chú ý động tĩnh bốn phía, mặc dù trên người bọn họ có "Cự tuyệt ngàn dặm", nhưng nơi này là Mê Vụ sâm lâm, có thể trừ đi tiểu độc vật, nhưng những thứ lớn hơn thì nàng cũng không dám bảo đảm, dù sao Dạ Mị cũng chưa từng thí nghiệm qua.

Như vậy, đối với yêu quái yêu lực thâm hậu thì mùi hương này ngược lại làm bại lộ hành tung của bọn họ, nhưng chuyện tới lúc này cũng chỉ có thể thần cản sát thần, phật chắn sát phật thôi.
Chính lúc đang đi, đột nhiên trước mặt tối sầm lại, Ngô Thế Huân lập tức bảo hộ Trí Nghiên ở sau lưng, nhìn lên giữa không trung rừng rậm, thấy một con quái điểu đầu người bay qua, quay một vòng lại một vòng vây quanh bọn họ.

Quái điểu kia hình thể cũng không phải rất lớn, vóc người như hai nam tử trưởng thành một nhỏ một lớn, nhờ vậy mà trong rừng rậm vẫn có thể hành động tự nhiên, thân là chim, đầu là một nữ tử, hiển nhiên là chưa được hoàn chỉnh, vẫn chưa hoàn toàn hóa thành hình người, mà cũng có thể nó lớn lên chính là như vậy.

Trên cánh tay nó là móng vuốt sắc nhọn, lúc này nó đang bay vòng vòng trên đầu hai người, gương mặt nó có hơi dữ tợn, đôi mắt nhỏ, miệng rộng, mũi hếch.

Lúc này trong đôi mắt nó hiện lên ánh sáng quắc, tham lam nhìn hai người, miệng mở to như chậu máu khiến nước miếng chảy trào ra rơi xuống đất, những cây cỏ và mặt đất vừa dính nước miếng của nó lập tức trở nên đen kịt.

Trí Nghiên nhìn quái vật này, chân mày nhăn chặt, trong tay biến ra Ngân Vũ, phía trên đó là kỳ độc, mặc dù lúc này trên người nàng không có yêu lực uy lực cực lớn, nhưng loại độc này cũng nhất tuyệt rồi.

Ngô Thế Huân bày kết giới bảo hộ Trí Nghiên ở bên trong, kết giới nhỏ này chỉ có thể ra không thể vào, coi như hết sức an toàn, đột nhiên, quái điểu kia vọt mạnh xuống, trực tiếp đánh úp về phía Trí Nghiên.

Trí Nghiên không chút do dự, rồi lập tức huơ Ngân Vũ trong tay, Ngân Vũ vẫn luôn được Trí Nghiên cất giấu trong tay nên quái điểu kia cũng không chú ý tới, một roi này trực tiếp đánh thẳng vào mặt nó.

Quái điểu kia kêu lên một tiếng, tuy nhiên nó không hề có dấu hiệu bị trúng độc.
----oOo----

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top