Chương 21: Một Chút Phiên Ngoại!


Đại Hàn Dân Quốc năm 2015

Giải trẻ vô địch Taekwondo thế giới

Blv A : Nhìn xem nhìn xem, đương kim vô địch Kim Sueng Uhm của đạo quán Bun San cùng á quân vô địch Lộc Hàm của đạo quán Tùng Bách đã chính thức vào sân!

Blv B : Quả nói không ngoa khi tặng cho tuyển thủ Lộc Hàm danh hiệu mỹ nam Taekwondo thế giới, cậu ấy thực quá xinh đẹp!

Blv A : Vẻ ngoài xinh đẹp nhưng ẩn giấu bên trong chính là một ý chí nghị lực tuyệt vời, anh B có thấy không, chức vô địch Taekwondo toàn quốc năm năm qua chính là do một tay tuyển thủ Lộc Hàm nắm giữ, năm ngoái tham gia giải trẻ vô địch thế giới, vòng chung kết vẫn gặp ĐKVĐ Kim Sueng Uhm, tuyển thủ Lộc Hàm đã chiến đấu đến khi ngất đi trên sàn đấu mới thôi, kết quả cách biệt chỉ là một điểm, quả thực có chút thất vọng!

Blv B : Không sao không sao! Không phải bây giờ tuyển thủ Lộc Hàm vẫn còn có cơ hội phục thù sao, nhìn sắc mặt cả hai hôm nay đều rất tốt, chắc chắn mỗi bên đều đã chuẩn bị kĩ lưỡng, chúng ta cùng chờ xem diễn biến trận đấu này thế nào nhé!

Blv A : Nào! Trận đấu đã được bắt đầu, xin mời quý vị hướng mắt lên theo dõi!

Lộc Hàm thoải mái khởi động, kể từ khi rơi xuống sông đến bây giờ, tập luyện một thời gian dài, sức lực của cậu cũng tốt lên không kém, chỉ có điều trong lòng vẫn còn canh cánh một điều gì đó rất khó lí giải. Hằng đêm trước khi đi ngủ cũng cảm thấy trống vắng, thường xuyên gặp ác mộng,Lộc Hàm đều giật mình tỉnh dậy, kết quả chỉ thấy nước mắt chảy ra dàn dụa, cậu khóc sao? Nhưng mà cậu khóc vì cái gì chứ? Cậu có cảm giác chính mình đã quên đi mất một thứ gì đó, thật sự rất quan trọng, nhưng mà nghĩ nát óc cũng không nhớ nổi, chỉ biết cậu rất nhạy cảm với những người rơi xuống nước. Có một lần anh chị em trong đạo quán rủ nhau đi bơi, sư đệ Manh Manh bị chuột rút, rất may đã được mọi người sơ cứu kịp thời, nhưng không hiểu sao sư huynh hằng ngày vẫn rất mạnh mẽ như Lộc Hàm co ro một chỗ, mặt trắng bệch, nhìn về phía Manh Manh đang nằm lắc đầu liên tục, khóc thành tiếng. Từ đó trở đi không ai dám rủ cậu đi bơi nữa, nhưng tại sao cảnh này lại quen thuộc đến vậy, quen thuộc đến mức ám ảnh, như đã từng xảy ra trước mắt cậu vậy, sợ, cậu quả thực rất sợ hãi.

'' Lộc Hàm cố lên,Lộc Hàm cố gắng giành chiến thắng, tớ sẽ dùng hai mươi ngàn tệ làm quà cho cậu!'' Thẩm Tuấn Kiệt đứng đầu hàng cổ vũ cho cậu,vẻ mặt cực kì hớn hở.

'' Câm miệng đi, tôi còn chưa tính sổ với cậu nữa đấy!'' Lộc Hàm thở dài nhìn hắn, như thế nào cũng mò sang tận đây ám quẻ nữa không biết.

'' Mặc kệ! Lộc Hàm cố lên! Lộc Hàm vô địch !'' Thẩm Tuấn Kiệt càng làm tới. Lộc Hàm không thèm để ý đến hắn nữa, ngước mắt sang bên kia, chàng trai người hàn quốc với vẻ ngoài thoạt qua nhìn rất thân thiện dễ gần đang chào hỏi ban giám khảo kia thực nực cười. Kim Sueng Uhm, hôm nay để xem cậu làm thế nào mà chiến thắng nổi tôi? Cậu ta còn quá trẻ để chịu đựng cảm giác thua là như thế nào!

Trận đấu căng thẳng bắt đầu, hai bên đều liên tục ghi điểm, tuy nhiên thế trận thực ra hoàn toàn nghiêng về Lộc Hàm ,cậu đang đùa giỡn với Kim Sueng Uhm?Mỗi lần vùng lên ghi điểm Lộc Hàm đều ra đòn khiến Kim Sueng Uhm nghiêng ngả, ngay sau đó lại cố tình để cậu ta ghi điểm một cách đầy dễ dàng! Đúng!Lộc Hàm chính xác muốn làm cậu ta thua một cách nhục nhã nhất, để cậu ta biết cảm giác thua sát nút một điểm nó tồi tệ đến mức nào. Giữa trận, bên phía ban huấn luyện của đội tuyển Hàn Quốc phát hiện dưới gót giày đấu của Lộc Hàm có một mảnh thiếc, liền thông báo cho trọng tài, hòng phá hỏng tinh thần thi đấu của cậu. Nhưng Lộc Hàm này là ai kia chứ, Kim Sueng Uhm đúng là ngựa quen đường cũ, rất may trọng tài đã kiểm tra, phát hiện đây chỉ là giấy gói thuốc y tế do vô ý mà Lộc Hàm dẫm vào, trận đấu được tiếp tục. Và kết quả không ngoài dự đoán, Lộc Hàm kiên cường giành chức vô địch giải trẻ thế giới, chính thức ghi tên mình vào vòng chung kết thế vận hội mùa đông.

Lúc lên nhận giải, Lộc Hàm nhìn lướt qua khu vực khán đài, liền sững người lại, khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch, hô hấp cũng khó khăn. Người kia, tại sao lại quen thuộc đến như vậy, ánh mặt màu hổ phách kia nhìn cậu đầy thương tâm, cậu đau đầu quá, trong đầu liên tục vang lên âm thanh '' Tiểu Lộc, em hứa sẽ cùng với ta mãi mãi ở cùng một chỗ chứ?'' '' Tiểu Lộc?.. Tiểu Lộc?'' Tiểu Lộc là ai, tại sao đầu cậu lại đau đớn như vậy, nước mắt cứ từ từ chảy ra,Lộc Hàm nhận vội huy chương vàng, chạy thẳng lên ghế khán đài, kết cục không tìm thấy người kia nữa, đám đông phóng viên bắt đầu xúm lại phỏng vấn ĐKVĐ, đông đến nỗi cậu không còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc rốt cuộc đã đi đâu mất rồi.

Một tuần sau.

'' Lộc Hàm, ngày mai trong khoa tổ chức đi tham quan bảo tàng lịch sử đó, đi không?'' Thẩm Tuấn Kiệt mấy ngày nay có vẻ rất quan tâm đến cậu, từ sau giải đấu lần trước, tiền cũng trả không thiếu một xu, nhưng mà không hiểu sao hắn thực sự dính cậu như sam vậy.

'' Không đi! Tôi mệt, mà cậu đứng xích ra một chút!''Lộc Hàm hôm qua thức khuya đọc sách, hôm nay hai mắt như gấu trúc, thoạt nhìn ngốc ngốc đáng yêu vô cùng. Cậu nằm úp trên bàn, tỏ ý không muốn cùng tên khốn này nói chuyện

'' Cậu không đi thì tớ cũng ở nhà, Lộc Hàm , ngày mai sang nhà cậu chơi nhé, tớ cũng muốn gặp Lộc tổng một lát, cậu không ngại chứ?'' Thẩm Tuấn Kiệt lại nhẹ giọng

'' Ừ! Sang mà chơi!'' Lộc Hàm uể oải trả lời, khiến Thẩm Tuấn Kiệt mừng như vớ được vàng.

'' Thật chứ?'' Hắn nhảy cẫng lên vì sung sướng, không ngờ Lộc Hàm lại dễ dụ như vậy, thật là, hắn còn lo cậu sẽ từ chối hắn nữa chứ, xem ra ba cái dự án đấu thầu kia phải nhờ Lộc tổng tài một chút rồi.

'' Ừ! Cậu sang bên đó mà chơi với ông ta, tôi ở kí túc xá của đạo quán, không có rảnh về đó tiếp cậu!''

''...........''

Sáng hôm sau.

Lộc Hàm uể oải vác cặp đi theo đoàn người tuồn vào bảo tàng tham quan, mẹ nó, sáng sớm đã bắt con người ta vác sách vở đến đây ghi ghi chép chép, chán muốn chết. Cậu định bụng tìm một chỗ nào đó kín kín để ngủ, xong xuôi mượn vở ai đó chép lại là được, thông minh!

Nhưng mà mình tính không bằng trời tính, cậu vừa định chuồn đi đã bị túm lại bởi một nhóm sinh viên, ôi trời, ai bảo cậu ngốc ngếch không đăng kí vào trường đại học thể dục lại đi đăng kí vào trường xã hội khoa lịch sử làm gì, cậu không hiểu nổi mình nữa, kết cục sáng sớm đã bị lôi đến đây, còn đi cùng với trường đại học khác trong thành phố nữa chứ.

'' ĐKVĐ giải trẻ Taekwondo thế giới Lộc Hàm , các cậu ơi!'' Một bạn gái tóc vàng kéo kéo đám người đang mải mê nghe diễn thuyết kia.

Đám đông ồ lên nào nhiệt,Lộc Hàm đang khom lưng bỏ trốn cũng đột nhiên bất động, mẹ nó, cậu bị bắt thật rồi. Lộc Hàm lấy vở che mặt, khoát khoát tay, nói vọng ra '' Không phải không phải đâu! Bạn nhầm người rồi!''

'' Các em tập trung nào, Lộc Hàm đứng lên đây cho tôi!'' Vị giáo già đáng kinh đen hết cả mặt,Tiểu tử Lộc Hàm kia ngày thường rất biết quậy phá, hôm nay im ỉm chuồn như vậy đúng là muốn tìm chỗ ngủ đây mà, không biết nó vào cái khoa này làm gì nữa.

Đám đông vẫn nhìn chằm chằm nam nhân đang ngồi xổm che sách dưới đất, tỏ vẻ rất tò mò, không biết quán quân thế giới có phải là cậu ấy không? Lộc Hàm rủa thầm trong miệng, mẹ nó, đang yên đang lành lại bị bắt lại, cậu cất sách xuống, vuốt phẳng phiu, từ từ ngồi dậy, hướng vị giáo già nhoẻn miệng cười duyên '' Có em!''

Đám đông lại được một phen òa lên dữ dội, không thể tin được, không thể tin được, ĐKVĐ thế giới lại xinh đẹp đến như vậy, trên tivi đã rất nổi bật, không ngờ ngoài đời lại xuất chúng hơn rất nhiều.Lộc Hàm khó khăn lắm mới chen lên được hàng đầu, khổ sở bắt tay rất nhiều người, thỉnh thoảng còn bị ôm đến thở không được.

Vị giáo già cười cười, lườm cậu một cái rồi tiếp tục bài giảng,Lộc Hàm lén ngáp một cái, thật may là không ai nhìn thấy, nhưng mà cậu có cảm giác, đám đông phía sau hình như vẫn đang để ý nhất cử nhất động của cậu thì phải, ôi trời!

Giọng vị giáo già vang lên đều đều, tất cả đều chăm chú lắng nghe, mắt nhìn vào một cái trâm ngọc được chạm khắc hình phượng rất tinh xảo đặt trong tủ kính, nghe qua cũng có vẻ cổ cổ

'' Các em ạ, đây là trâm ngọc được làm ra dưới triều vua Tống Thái Tổ, nhìn qua có vẻ rất tầm thường, vị phi tần cung nữ nào cũng có thể đeo được, nhưng câu chuyện của nó lại khác đấy các em ạ!''

Đám đông lao xao '' Khác như thế nào ạ?''

Lộc Hàm lặng người nhìn chiếc trâm ngọc trong tủ kính kia, rất quen thuộc, cái hình phượng khắc trên chiếc trâm thật giống với vết sẹo sau gáy cậu, năm mười tuổi vì xông vào nhà cứu lấy di ảnh của mẹ mà bị bỏng, giống nhau đến kì lạ.

'' Đây là chiếc trâm do chính Tống Thái Tổ đã tự tay ngày đêm chạm khắc để tặng cho vị hoàng hậu mà ông yêu thương nhất,Lộc Hậu!''

'' Các em ạ, có thể nói rằng trong lịch sử Trung Hoa, Tống Thái Tổ chính là vị vua anh minh dũng trí đa mưu nhất, nhưng ông cũng là người si tình nhất ta từng biết, cả đời chỉ độc sủng Lộc Hậu, vì Lộc Hậu mà phế bỏ hậu cung ba ngàn mỹ nữ,người cũng chính là đệ nhất mỹ nam Nguyệt Tường Quốc, có tư liệu còn kể lại rằng, Lộc Hậu võ công không hề tầm thường, chỉ có điều..!'' Vị giáo già ngừng lại, day day trán, ông dường như không hề biết đến sự thay đổi sắc mặt kì lạ của cậu bé đứng gần ông nhất, người cậu như run rẩy đi, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên trắng bệch.

'' Chỉ có điều, Lộc Hậu quá đoản mệnh, năm hai mươi tuổi sinh long phụng thai thái tử là vua Tống Thái Tông sau này cùng công chúa Ngọc Nhi, năm hai mươi hai tuổi vì biến cố triều đình, quân ta cùng Mông Cổ kịch liệt giao tranh, kết cục quân ta dưới sự lãnh đạo của vua Tống Thái Tổ giành chiến thắng, khi trở về.... Lộc Hậu đã bị người ta hãm hại, mất tích dưới sông sâu. Năm năm sau thì Tống Thái Tổ cũng băng hà do quá thương nhớ Lộc Hậu, quả thực người là vị vua chung tình nhất ta từng biết!''

Đám đông lại lao xao '' Vậy tên thật của Tống Thái Tổ là gì vậy thưa thầy?''

Vị giáo già cởi kính, cười vui vẻ '' Ngô..Thế..Huân!''

Lộc Hàm nước mắt cứ chảy mãi không dứt, cậu bước đi trong vô thức, cứ đi mãi, xung quanh như vô hình, tất cả đều nhòe đi, tại sao, tại sao chàng luôn ngốc như vậy, ta chết rồi vẫn còn Duật Nhi và Ngọc Nhi, chàng phải sống thật tốt để nuôi chúng, tại sao chàng lại chết? Thoắt chốc đã đến bên dòng sông lần trước cậu được cứu người, Lộc Hàm nhắm mắt, nhẹ nhàng nhảy xuống. Ngày hạ chí! Xuyên qua trở về.

Bên cầu có rất nhiều người dừng lại, hô hoán '' Bớ người ta! Có người tự tử!!!!''

Bốn năm sau khi Lộc Hậu qua đời.

''Tiểu Lộc, vi phu đã chờ đợi em rất lâu rồi, đã chờ những bốn năm rồi, tại sao em mãi vẫn chưa trở lại, em xem, Duật Nhi và Ngọc Nhi lớn thế này rồi, cũng biết gọi hai tiếng mẫu thân rồi, ta thường nhắc chúng phải luôn nhớ đến em. Nhưng mà em đã hứa cả đời này sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta, cả đời cũng không rời xa, em thất hứa, em không tốt, nhưng mà tại sao tâm ta lại đau đến thế này, ta sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, có đôi lúc ta chỉ muốn gục ngã, nhưng mà nhìn các con, ta lại phải cố gắng đứng dậy, ta biết nhất định sẽ có một lúc nào đó em quay lại, ta sẽ chờ. Nhưng mà nhanh lên nhé, ta sợ ta không kịp mất!''

Sáu năm sau khi Lộc Hậu qua đời:))

'' Tiểu Lộc, xem nào, ôi, các bảo bảo của phụ hoàng ngoan quá đi mất!''Ngô Thế Huân vui vẻ ôm lấy bụng lớn của cậu mà vỗ về.

'' Câm miệng, chàng câm miệng cho ta! Không phải chàng mang lại mệt mỏi cho ta nữa sao! Ta nói chàng nghe, nếu ta không nhớ lại, nhảy sông trở về, không phải chàng lại định chết theo ta sao? Làm vua một nước mà thế đấy à? Không thương dân chúng thì cũng phải thương các con chứ!'' Lộc Hàm bực tức đấm ngực tướng công, hai má cứ đỏ ửng mê người, cậu mang thai mà dáng dấp vẫn thật xinh đẹp, hại người kia một phen kìm nén dữ dội.

'' Được, trẫm biết mình không tốt, em đừng tức giận, ngoan, đừng tức giận!'' Ngô Thế Huân hôn trụ trán nương tử, cuối cùng em cũng trở về, không biết không có em đêm đó một năm trước hắn đã chết đuối dưới sông, nhưng lại đem được nam nhân trở về, kinh hỉ kinh hỉ.

'' Tiểu Lộc, vi phu hôn em một cái nhé!'' Ngô Thế Huân đưa môi chu ra, muốn âu yếm nương tử.

'' Chàng chỉ biết ăn đậu hũ ta thôi ha! Đừng có mơ, Duật nhi với Ngọc nhi sắp thức dậy rồi, đừng có mà ở đây luyên thuyên nữa, lên triều hay đi bắn cung gì đó đi!'' Lộc Hàm một chút cũng không thèm để ý đến hắn, mắt thỉnh thoảng liếc qua bên kia, hai nhóc con dung mạo vô cùng xinh đẹp đang ngủ say sưa, tay tiếp tục may y phục cho hai bé con trong bụng sắp chào đời, gen nhà hắn cũng tốt thật, một lần cứ đẻ sinh đôi, cậu sắp thành con heo nái mất rồi.

'' Tiểu Phúc Tử!'' Ngô Thế Huân cho gọi

'' Có nô tài!'' Tiểu Phúc Tử vui vẻ nhìn hoàng thượng cùng hoàng hậu, ông trời thật có mắt, cuối cùng cũng đem trả người lại cho hoàng thượng.

'' Cho truyền bà vú đến! Còn nữa, về Khang Ninh Điện chuẩn bị đi, hôm nay trẫm cùng hoàng hậu sẽ ở đó!''

'' Này này! Chàng làm cái trò gì vậy?''Lộc Hàm hoảng hốt, cả người cứ thế bị bế về Khang Ninh điện. Kìa, các ngươi không giúp bổn cung phải không, đám nô tì cứ chụm lại bụm miệng cười, đúng là hoàng thượng với hoàng hậu tình cảm như đôi uyên ương, còn vượt qua cả thần tiên cơ mà. Lộc Hàm giãy dụa không được, hai bé con trong bụng lại đạp ầm ầm hưởng ứng, các con à, các con định cùng phụ thân làm loạn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top