Chap 7
Trong vô thức, Luhan trở về phòng tù ở tầng ba của mình. Sau khi mở cửa, cảnh tượng trước mắt hiện ra nhìn thấy mà giật mình...
DaeBung cuộn tròn trên mặt đất, lưng uốn cong bởi vì lạnh mà run rẩy, trên sàn nhà một vùng máu đục.
Đám người ấy, sao có thể coi anh ta như rác rưởi ném trên mặt đất thế kia, thậm chí ngay cả khiêng lên giường cũng không có hơi sức mà bố thí sao?!
Ngực Luhan phập phồng dữ dội, đây là vì Luhan chưa từng tiếp xúc với những thứ cay độc, lúc Luhan ở trong đội cảnh sát đã thành thói quen, hai mươi mấy người anh em có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, mà tình cảnh thay đổi, cũng là tình huống tương tự nhưng đám người ấy đối với người sắp chết ngay cả thương xót tối thiểu cũng không có! Lẽ nào mạng sống cũng không làm bọn họ có lương tâm chỉ trong chốc lát, hay là đối với bọn họ mà nói, là người thì tính bản ác sao...
Ha ha... Được rồi, bản thân bọn họ vốn là một đám tội phạm giết người bất trị, nếu có lương tâm thì làm sao mà ở chỗ này? Đúng ra chính bản thân mình mới thật sự ngu ngốc, sao lại trông mong vào cái đám người mất trí kia?! Không, nói bọn họ mất trí cũng không đúng, chỉ là một đám linh hồn xấu xa mà thôi...
Luhan tiến lên ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng nâng DaeBung dậy, "DaeBung, thế nào? Có thể cử động không?"
Lông mi DaeBung chớp nhẹ, đôi môi khô khốc khẽ động đậy, nhưng khóe môi đang bị thương, đau đớn nhíu mày một chút.
Luhan không nói gì nữa, lấy chút sức nâng DaeBung lên giường, đem một chậu nước sạch cùng khăn mặt đến lau sạch sẽ máu khô trên người anh ta.
Luhan vừa lau vừa đau lòng, nếu như mình không trở về, biết đâu nhà tù này lại có thêm một vong hồn, hóa ra bất kể là loại xã hội nào, luôn luôn có người mạnh kẻ yếu, bao giờ cũng chia ra người tốt kẻ xấu, chỉ là phân biệt chuẩn mực khác nhau.
Giống như DaeBung, có lẽ đối với thế giới bên ngoài mà nói, anh ta là một kẻ giết người tội đáng chết vạn lần, nhưng ở đây mà nói, anh ta chỉ là một người đáng thương không quyền không thế, bị kẻ khác ức hiếp mà thôi.
Luhan bỗng nhiên căm giận cái nơi này, tường cao một vòng, bên ngoài cho rằng người bên trong sẽ chậm rãi chết bệnh chết già, nhưng không biết được tiết mục trình diễn bên trong cũng giống như kẻ mạnh hiếp kẻ yếu ở bên ngoài?! Lại không biết rõ màn kịch đó khốn khổ dã man, tàn nhẫn, máu tanh và dơ bẩn đến mức nào?!
Luhan lẳng lặng ngồi dưới ánh trăng, nhìn người hô hấp yếu ớt trên giường, chìm sâu vào suy nghĩ, ẩn dấu dưới ánh mặt trời là một xã hội mang bầu không khí u ám, làm người ta hoảng hốt kích động.
Khoảng lúc hai hay ba giờ sáng, Luhan nghe được trên hành lang có tiếng bước chân sột soạt, ước chừng có khoảng trên dưới năm, sáu người, bởi vì chắc là đi vào ban đêm nên bước chân vô cùng nhẹ, cho nên không ai chú ý tới, nhưng không thể giấu diếm đôi tai tinh tường của người xuất thân ở đội đặc công như Luhan.
Không cần một chút công sức, Luhan đột ngột nghe được âm thanh đóng cửa, cậu nhanh chóng đứng dậy, nhưng chớp nhoáng đã bị người đi đến bịt kín miệng, tay chân cũng bị dây thừng to thô chắc chắn quấn quanh vài vòng.
Luhan liếc mắt về giường, thấy hai người đem DaeBung chống lên, DaeBung vẫn còn chìm sâu vào hôn mê, cũng không vì thế mà tỉnh táo lại.
Đột nhiên đôi chân nhẹ bẫng, Luhan cũng bị hai người khác đỡ lên, cậu không hề phản kháng, mà bình tĩnh chờ người mình sẽ gặp là thần thánh phương nào.
Đoàn người vội vã rút khỏi tầng ba, hướng về cầu thang chạy đi, tiếp tục bước lên phía trên.
Ơ? Vậy là muốn đến tầng bốn sao? Nghĩ đến tầng bốn trong đầu Luhan lại hiện lên những hồi ức không tốt, chỉ có điều là, đã quá trễ thế này không phải cửa chính đều bị khóa rồi ư? Luhan âm thầm phỏng đoán.
Đến khi rốt cuộc cũng đứng dưới ánh đèn sáng rực trong nhà tắm, Luhan tin tưởng một câu nói — Không nên tự mình nhúng tay vào, vốn dĩ đã làm một thủ lĩnh xuất sắc, thuộc hạ phải có kỹ thuật mở khóa chuyên nghiệp.
Luhan lạnh lùng nhìn kỹ phía trước Oh Sehun đang ngồi bắt chéo chân lại vểnh đầu ánh mắt thích thú nhìn cậu. Bên tai lần nữa vang lên âm thanh ngạo mạn, "Ôi chao! Ai làm bé cưng của anh thành cái dạng này?! Làn da mịn màng như vậy nếu mà bị thương thì phục vụ anh thế nào đây?"
Giọng nói rất giống thái giám, khiến toàn thân Luhan nổi da gà.
"Hun hyung! Có phải gần đây anh xem tiểu thuyết cung đình quá nhiều không? Thế nào lại bắt chước nói giọng thái giám chứ!" Người phía sau vừa cởi dây trói cho Luhan vừa trêu chọc Oh Sehun, người xung quanh sau khi nghe cũng hùa theo cười đùa.
Bị các anh em trêu ghẹo như thế nhưng Oh Sehun không một chút tức giận, ngược lại chính hắn cũng phát ra tiếng "Ha ha" vui vẻ.
Nhưng trong hoàn cảnh thoải mái như thế Luhan cũng không thể cười nổi, không nghĩ là Oh Sehun đối với đám anh em lại có thái độ như vậy, không hề giống quan hệ của cấp trên cấp dưới mà là bạn bè tốt cùng chung chí hướng, trong khi đó cư xử với mình thì hoàn toàn khác biệt. Xem ra, DaeBung nói quả thật không sai, Oh Sehun đối xử với người tầng hai thực sự rất tốt, tốt đến nỗi vượt xa trí tưởng tượng của Luhan.
"Bịch" Phía sau một âm thanh vang lên, Luhan vội vàng quay đầu nhìn lại, hóa ra là bọn họ đem DaeBung tới rồi ném xuống đất, Luhan thấy vậy nhanh chóng xoải bước đến, nhưng bị bọn người kẹp chặt trở lại.
"Hun hyung, em thấy anh vẫn bị bé cưng của anh làm thiệt hại đó nha! Cậu ta cứ chạy nhảy đông tây sao chúng em có thể trông coi được!"
"Haizz..." Oh Sehun buông tiếng thở dài, "Xem ra bé cưng này không quá ngoan ngoãn..."
Than thở xong Oh Sehun cho người mang đến một cái ghế, lại đem trói chéo tay Luhan ra sau, cuối cùng không quên nhét vào miệng Luhan một nhúm vải trắng.
Oh Sehun giống như một tượng thần bình thản ngồi bên cạnh Luhan. Hắn khẽ cười thỏa mãn, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp đôi má trơn mịn của Luhan, "Bé cưng, hôm nay xem như chúng ta lần đầu tiên hẹn hò được không? Anh dẫn em xem phim, phim đạo đức nha!"
Luhan phẫn nộ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Oh Sehun, ánh mắt rõ ràng đang nói — Nhanh, thả, tôi, ra!
Nhưng Oh Sehun không mảy may để ý đến khiếu nại của Luhan, nhấc tay ra hiệu cho thủ hạ của hắn, sau đó có hai người kéo DaeBung tới dưới một vòi hoa sen gần nhất, tiếng nước "Rào rào" vang lên, đổ xuống đầu DaeBung.
"Đừng đừng..." Luhan ở ghế giãy dụa vùng lên, nhưng bởi vì hai tay hai chân đã bị trói cùng với ghế, khiến cho Luhan vùng vẫy chỉ uổng công vô ích.
"Im lặng xem nào, phim vừa mới bắt đầu mà!" Oh Sehun đem tay bắc trên vai Luhan, cánh tay gắt gao chế ngự nỗ lực thoát khỏi dây thừng của cậu.
Nước lạnh thấu xương xung kích xuống, DaeBung dần dần tỉnh lại, nhìn bốn phía xung quanh một chút, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở khuôn mặt Oh Sehun.
Oh Sehun giống như cười nhạo nhìn DaeBung, "Chúng ta có nên đem chuyện ban ngày chưa nói hết, nói cho xong không?"
Chưa nói hết? Luhan nhìn đôi mắt khí thế tập trung của Oh Sehun, lại nhìn đôi mắt chưa lấy lại thần trí của DaeBung, trong lòng nghi hoặc khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top