Chap 5
Giống như có thứ gì đó cướp mất hô hấp của Luhan, dự cảm chẳng lành hiện lên trong óc, Luhan cố gắng tăng nhanh hơn động tác của đôi chân.
"A? Người nào?" Giọng nói lạnh lùng của Park Chanyeol vang lên.
"Người kia."
Luhan đột nhiên cảm thấy vô số ánh mắt bắn về phía mình, người xung quanh tự động lùi về hai bên, làm cho Luhan không có nơi nào để ẩn trốn.
Nhưng dù sao có lẽ do cậu tiếp thu huấn luyện quá chuyên nghiệp, trong lúc quay đầu biến thành bộ dạng kém thông minh lơ ngơ nói, "Tôi, tôi sao?" Khó có thể tin mà lấy tay chỉ vào chính mình.
Khóe môi Oh Sehun hiện ra một nụ cười bí ẩn, quả nhiên đúng là một người thú vị.
"Cậu ta?" Park Chanyeol dường như cũng hơi khó hiểu.
"Đúng, chính là cậu ta." Oh Sehun gật đầu khẳng định.
Một người không quan trọng đổi lại tránh cho mình một trận đánh nhau vô ích, rất có lời, Park Chanyeol không hề nghĩ ngợi liền đáp, "Lấy đi." Lời thốt ra nhanh hơn gió thoảng như e sợ Sehun sẽ thay đổi ý kiến.
Vài người mau lẹ kéo cánh tay Luhan, phớt lờ tiếng kêu la vô tội của cậu, liền túm lấy mà đem cậu chuẩn bị đi ra.
Sau khi bị vứt vào phòng giam của Oh Sehun, Luhan thật sự cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần. Là một trong những thành viên ưu tú nhất của đội đặc công, cậu không hề sợ hãi bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì, cậu cũng chuẩn bị sẵn tinh thần mình có thể hy sinh bất cứ lúc nào, nhưng không biết tại sao, cái người tên Oh Sehun này, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã có loại cảm giác mâu thuẫn vô cùng mãnh liệt.
Bây giờ Luhan nhìn căn phòng giam xa lạ, phía sau lưng một cơn rùng mình.
So với các phòng giam khác, nơi này giống như buồng ngủ của người bình thường, có một chiếc giường đôi rộng rãi nhìn ra bàn viết, thậm chí còn có ánh đèn sáng rực, nếu không phải trên tường không có cửa sổ, Luhan chắc chắn nghĩ mình đang vào nhà ở của người nào đó.
Rốt cuộc Oh Sehun đó có lai lịch như thế nào, Luhan lặng lẽ quan sát tất cả mọi vật xung quanh, trong lòng tràn ngập nghi vấn.
Cho dù nói như thế nào đi nữa, nghĩ biện pháp trốn trở về mới là điều quan trọng nhất, nếu thật sự mắc kẹt ở tầng hai này, toàn bộ công sức chuẩn bị trước kia coi như bỏ đi, bản thân cậu làm sao mà tìm ra những sổ sách gốc ấy!
Giữa lúc Luhan hết sức nghĩ cách đối phó cũng là lúc cửa phòng mở ra "két" một tiếng, người đàn ông đẹp mắt giống như săn hổ báo đi đến, đóng cửa lại. Luhan lúc này mới chú ý, phòng ngục này có hai chiếc cửa, cửa bên ngoài là chiếc vốn có, mặt trên còn có một cánh cửa sổ tiện cho việc theo dõi, chiếc cửa còn lại được lắp đặt ở phía sau nó, cửa gỗ màu nâu đỏ, thật giống với cửa phòng ngủ ở nhà của Luhan, dĩ nhiên, cánh cửa này không có cửa sổ.
Cửa phòng chốt lại, ở đây nhiễm nhiên trở thành một căn phòng bí mật, độ nguy hiểm trong chốc lát tăng cao.
Vẻ mặt Luhan cảnh giác nhìn chằm chằm Oh Sehun, dự tính lời mở đầu nói cái gì cho phải.
Nhìn sơ qua vẻ mặt căng thẳng của Luhan, Oh Sehun cười khe khẽ, nhẹ nhàng đi về phía sau, ngồi xuống bàn viết, lắc lư hai cái chân treo lơ lửng trong không trung, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Luhan, giống như em bé đột nhiên phát hiện ra việc gì đó thú vị.
Uhm? Đầu Luhan trống rỗng, Oh Sehun bỗng nhiên đổi khác khiến Luhan khó xử.
"Em đang sợ?" Chiếc miệng khéo léo vẫn là nói ra những lời châm chọc.
Trong lòng Luhan khó chịu, nhưng một chút không chịu đựng sẽ làm rối loạn mưu kế lớn, vì vậy giả bộ nhát gan sợ phiền phức uất ức nói, "Không, không biết Sehun hyung tìm tôi đến có chuyện gì?" Con mắt quét nhanh qua Oh Sehun, lại lướt xuống nền đất, cuối cùng dứt khoát cúi đầu khép chặt hai mắt.
"A?" Oh Sehun cảm thấy buồn cười, híp đôi mắt bé xíu, "Buổi tối hôm đó thái độ của em quả là rất đúng mực đấy! Làm sao bây giờ ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh?"
"Tôi, tôi..." Bản thân mình lúc đó nào đâu biết rằng hắn chính là Oh Sehun, hơn nữa hắn lại là một kẻ thích cùng đàn ông biến thái, nếu biết trước như vậy, trốn tránh e sợ còn không kịp, làm thế nào có thể chủ động đến chạm mặt chứ!
"Em sao vậy hả người đẹp?" Oh Sehun nâng cằm Luhan lên, nhưng thấy phía sau vẻ mặt dơ bẩn, cậu không hề vui vẻ mà nhíu nhíu mày.
Gương mặt này còn có thể được tôn vinh gọi là "Người đẹp", ngay cả Luhan tự nghĩ cũng buồn cười, vừa không dấu tích đem cằm dịch ra, vừa lùi về phía sau nửa bước, không dự liệu mà cúi đầu.
"Tắc tắc... Khuôn mặt đẹp này làm sao mà luôn bôi trát cho thành hình dạng thế kia!" Có phần trách móc mà chà sát trên khuôn mặt của Luhan.
Ngón tay hơi lạnh vừa chạm vào làn da thì, Luhan giống như bị điện giật chợt né tránh.
"A? Không quen sao?" Oh Sehun mạnh mẽ di chuyển khuôn mặt Luhan, dường như khiêu khích nhìn cậu.
Sau khi bị đùa giỡn rốt cục cũng khơi mào lửa giận của Luhan, cậu đứng thẳng người lên, trợn tròn mắt đối diện Oh Sehun, "Có chuyện thì nói mau, có cái rắm gì nhanh phóng ra đi, tìm tôi qua đây tóm lại là có chuyện gì?! Nếu oán giận vì buổi tối hôm đó vậy nhanh trả thù đi, muốn khoét mắt hay muốn cắt tay cắt chân thì làm nhanh một chút! Nói cho mà biết trả thù rồi tôi còn muốn trở về, không có thời gian cùng anh ở nơi này dây dưa!"
Trong phòng ngục nhỏ hẹp tràn ngập âm thanh tức giận của Luhan, một trận quát nạt xong, ngay cả hơi thở của Luhan cũng không hề loạn lạc.
"Ha ha, giọng điệu không nhỏ, thái độ rất kiêu ngạo nha!" Bàn tay không an phận của Sehun lần thứ hai vươn ra, sờ sờ đầu Luhan, tựa như bậc đàn anh đang sờ đầu người em nhỏ đầy thương yêu.
Bản thân mình đã giận giữ mà lại bị cư xử không nghiêm túc khiến Luhan càng thêm phần bất mãn, giơ tay hung hăng gạt tay của Sehun đi.
Dáng vẻ tươi cười của Oh Sehun ngừng lại, trên khuôn mặt điển trai hiện lên sự hờn giận hiếm thấy, nhưng mà ngay tức khắc thay thế bằng một điệu cười châm biếm, "Vậy một người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết thế này làm sao lúc đó bị người đối đãi như chó, dùng cơm thừa đáng nôn ọe của kẻ khác lấp kín miệng, ngay cả cổ họng cũng không cất tiếng?"
Luhan cứng đờ, lẽ nào từ khi có việc đó, Oh Sehun cũng đã chú ý tới mình rồi ư?
Sehun như là đã đọc hiểu ý nghĩ của Luhan, mở miệng nói, "Đừng hiểu lầm, tuy rằng anh đúng là đã từng đứng giữa vạn khóm hoa, nhưng không có kinh nghiệm nhìn ra em là người đẹp đâu, lúc đó chỉ là tò mò vì sao em cố tình làm xấu mình mà thôi."
Luhan lo nghĩ, trả lời, "Chẳng qua là tôi không thích người khác nói tôi đẹp, những nhục nhã khác đều không hề gì, đại trượng phu biết co biết duỗi."
"Chính xác là rất đẹp."
"Anh!" Luhan chán nản, con mắt lại trợn tròn lên một chút.
Oh Sehun buồn cười, "Thế này nhìn lại càng hấp dẫn."
Luhan cười nhạt, "Hừ... Vậy cho dù tôi nhìn có đen như mặt của Bao Công(2) anh cũng có thể nghĩ đẹp, xem ra anh đúng thật là chưa hề thấy qua người đẹp!" Fuck! Tại sao để chế nhạo hắn còn làm liên lụy mắng chửi chính mình!?
"Tư tưởng triết học nói cho anh biết, phải xuyên thấu qua hiện tượng nhìn bản chất. Nhà điêu khắc vĩ đại Rodin(3) cũng từng nói rằng, trong cuộc sống không hề thiếu cái đẹp, mà là thiếu con mắt phát hiện ra cái đẹp. Park Chanyeol là do thiếu cặp mắt như vậy, nên mới chắp tay đem một người tuyệt đẹp như em cho anh!" Sehun mặt dày trả lời.
Hừ! Anh làm như kiểu ai cũng biến thái như anh không bằng, đứng trước người cùng giới cũng có thể hưng phấn! Con mắt Luhan khẽ đảo, tặng cho Oh Sehun một ánh mắt rõ ràng chân chính.
"Nói đi! Đem tôi đến đây rốt cuộc muốn gì?!" Luhan toàn tâm muốn vứt cái của nợ kia càng sớm càng tốt.
"Ha ha!" Oh Sehun cười nhẹ, "Bây giờ câu hỏi hay mới xuất hiện, không ngờ có người vào phòng anh một lúc lại hỏi anh muốn gì..." Oh Sehun từ trên bàn viết nhảy xuống, bước dài về phía trước từng bước một, môi vô giới hạn kề gần da đầu Luhan, khe khẽ ấp úng ra một câu nói, "Em nghĩ anh muốn?"
Trên da đầu truyền đến một cảm xúc tê dại, trong lòng Luhan chán ghét, nhưng không hề lui bước, chỉ là hơi nghiêng đầu quay đi, "Không biết."
"Giả ngu đối với em mà nói không có cái gì tốt đâu, bé cưng..."
Luhan rùng mình, hai chữ "Bé cưng" cứng rắn nện vào đỉnh đầu Luhan.
Ngục sủng? Kể từ khi vào đây Luhan dồn tâm trí suy nghĩ nên đã quên mất một cái thuật ngữ chân thật khẩn thiết ở hiện tại.
Rõ ràng là sắp gần vào những ngày mùa hè tháng tư, nhưng vì sao cảm thấy lạnh như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top