chap 33

Tag nha: 0904749133a , c.ơn bn đã quan tâm fic của mk ak

Ta đi theo chỉ dẫn của Thiên Y lướt qua đường mòn một cách nhanh chóng,thứ chất lỏng ở Lan Đình Các càng ngày xuất hiện dày đặc thông tới tận hoàng cung. Đi khoảng hai mươi phút đồng hồ cuối cùng ta cũng tới được tẩm cung của Mộ Dung Cảnh Phong. Quả nhiên là nơi vua ở, lúc nào cũng được xây dựng cực kì hoành tráng. Bên ngoài là mái ngói lưu ly cổ kính,trên những đường cột khắc hình rồng vàng uốn lượn uy nghiêm mạnh mẽ như chứng tỏ uy quyền của kẻ đứng đầu một nước.

-Chủ nhân,cẩn thận!

-Ách...

......

Ta thật là...lo ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mà quên mất mình đang ở dưới móng vuốt của sài lang hổ báo,cũng may Thiên Y kịp lôi ta nấp vào bụi cây gần đó,nếu không ta sớm đã bị thị vệ tóm cổ rồi .

Tuy bên trong tẩm cung không có ánh sáng nhưng cũng không có nghĩa là nó không có người,bên ngoài lúc nào cũng xuất hiện nhiều thị vệ canh gác nghiêm ngặt chứng tỏ điều gì? Chỉ có thể là có ẩn tình che giấu ở bên trong.

-Thiên Y,làm sao vào được bên trong bây giờ?

-Chỉ có thể chờ tới lúc đổi ca!

-Trời ạ,chờ đổi ca thì tới lúc đó ta và ngươi đã biến thành bộ xương trắng rồi!

-......

Trời ơi,lòng ta đang nóng như lửa đốt,nhẫn nhẫn nhẫn,con bà nó,nhẫn tới bao giờ đây?

-Có kẻ đột nhập!

-Mau đuổi theo!

HaHa...lão thiên gia,ông rất hiển linh nga,cho ta một cơ hội tốt như vậy thì ta phải tận dụng thôi. Ban đầu nghe đám thị vệ hét lên ta cứ tưởng mình bị phát hiện, đang định nhanh chân bỏ trốn thì phát hiện bọn họ rượt đuổi theo hướng ngược lại,ai...không biết kẻ nào tự lao ra làm cái đầu heo chắn đỡ cho ta,nhưng dù sao cũng phải cám ơn "đầu heo" đã tạo cơ hội.

-Chủ nhân,cửa sổ ở phía kia!

-Ân,mau phóng vào đó đi!

Ta và Thiên Y tránh bọn thị vệ bay vào cửa sổ của tẩm cung. Bên trong tuy không có ánh sáng nhưng vẫn có thể nhận ra được nó rộng lớn cỡ nào. Cấu trúc bên trong do trời tối nên không nhìn rõ hết được nhưng nếu là nơi vua ở thì không thể nào xem là tầm thường được.

-Thiên Y,Ngươi chắc Ngô Thế Huân đang ở đây?

-Thuộc hạ không chắc lắm,nhưng rõ ràng Ngô Thế Huân bị đưa vào đây, sau đó thì không thấy trở ra nữa.

-Như vậy thì nhất định là trong này có gài mật thất rồi...mau lên,ta và ngươi chia nhau ra tìm!

Trong TV vẫn thường xuyên chiếu những cảnh như thế này,ta chính là đang đóng vai kẻ trộm đột nhập,còn tên lợn giống Mộ Dung Cảnh Phong lại đang đóng vai "kẻ bị hại" . Ai...TV còn chiếu những gì nữa nhỉ? Mật thất thường được xây dựng dưới lòng đất,có lối thông ra ngoài,cửa mật thất thường được ngụy trang bằng tranh vẽ,kệ sách...tìm tìm tìm,mụ nội nó,tìm suốt nửa canh giờ mà vẫn không thấy một cọng lông chân của cái mật thất kia. Có cần phải giấu kĩ như thế không hả? Tức chết ta!

-Thiên Y,ngươi tìm ra chưa?

-Thuộc hạ vẫn chưa tìm ra!

-Ai...lạy phật tổ,làm ơn cho ta mau tìm ra cái mật thất kia,ta sẽ hậu tạ ngài thật hoành tráng a!

Ta cung kính chắp tay vái tượng phật tổ sừng sững trước mặt,hừ,đúng là hoàng đế có khác,tượng phật to như vậy mà cũng được đúc bằng vàng ròng nguyên chất,sờ vào liền truyền đến cảm giác mát lạnh,rinh nó về đem bán được không? Thử xem...nhưng mà không ngờ ta vừa mới chạm đến tòa sen phía dưới đột nhiên tượng phật chia ra làm hai nửa để lộ một cái động tối om như vực sâu,haha...mật thất là cái này phải không? Hahaha...

-Thiên Y,Thiên Y,ngươi khỏi tìm nữa,ta tìm ra rồi!

-Chủ nhân...sao người có thể...

-Haha...là may mắn thôi! Nhanh vào trong,đem theo viên Dạ minh châu này để nhìn cho rõ!

-Dạ!

Ta và Thiên Y nhanh chóng đi vào bên trong,lúc đầu đường đi quả thật rất tối nhưng tiến thêm một khoảng khá xa,hai bên mật thất bắt đầu có gắn nến,nhờ vậy mà đường đi trở nên sáng lên,nhưng mà...từ nơi có nến lại bắt đầu có thị vệ canh gác.

-Thiên Y,chuẩn bị đi!

-Chủ nhân định tấn công?

-Không,ta phóng mê dược!

Ta cầm cây trúc nhỏ thổi một phát,khói thuốc từ bên trong bắt đầu lan tỏa ra khắp nơi,mê dược của Ma Y có điều kì lạ là khi phóng ra ngoài sẽ không biến thành khói trắng mà biến thành vô hình,vì vậy,muốn tránh chỉ có một cách là che mũi lại. Thổi hết thuốc,tiếng người ngã xuống bắt đầu vang lên...

Có hiệu nghiệm rồi!

Ta cẩn thận bước lên phía trước, cả người đang trong tư thế chuẩn bị chiến đấu,nếu có tên nào không dính thuốc liền "xử" ngay tức khắc. Nhưng rất may là tất cả đã gục hết,hai bên mật thất từ từ mở rộng,nơi giam giữ cuối cùng cũng hiện ra,trong ngục có năm chỗ,tất cả đều có người bị giam ở bên trong,mỗi một chỗ đều có gắn đuốc,ta đi lướt qua từng người,hình như đều là nam nhân. Người ở chỗ cuối cùng...mái tóc trắng kia...Ngô Thế Huân !!! Trong lòng ta bỗng nhiên vô cùng hồi hộp,tim như muốn đập loạn,thân ảnh kia...thân ảnh kia...không phải chính là lão công của ta sao? Không phải là cái tên thối nam nhân lúc nào cũng khiến ta lo lắng,làm ta nhớ nhung sao?

-Thiên Y,tìm tên giữ ngục, lấy chìa khóa!

-Đây ạ !

Ta cố thu hết bình tĩnh,bàn tay run rẩy tìm chìa mở khóa,một khắc khi cửa ngục mở ra,ta không thể nào kềm chế được cảm xúc liền lao tới bên người hắn.

- Ngô Thế Huân ,uy...Ngô Thế Huân...ngươi mau tỉnh!

Máu? Vì sao trên tay ta có...

Không lẽ là từ trên người hắn ? Hắn bị thương sao? Là ai? Là ai? Là kẻ nào không muốn sống nữa ?

-Thiên Y,ta không có thuốc giải mê dược,ngươi có không?

-Có ạ!

-Đưa ta! Ngươi mau quay lại Trữ Nhân Các gọi Ma Y tới,đêm nay chúng ta phải thoát ra khỏi đây!

-Chủ nhân...sao có thể?

-Ta có thể!

-Ngươi không tin? Nếu không tin ngươi có thể rời đi trước,ta không còn là chủ nhân của ngươi nữa,ngươi đi đi,sống hay chết mặc ta!

-Chủ nhân,thuộc hạ không hề có ý đó,nếu chủ nhân không còn coi trọng chúng thuốc hạ nữa...chúng ta liền tự sát để tỏ lòng trung thành!

-...Không cần phải làm vậy!

-Thuộc hạ chỉ lo sợ chủ nhân xảy ra chuyện cho nên mới...

-Ta có cách...ngươi đi gọi Ma Y đi!

-Tuân mệnh!

Nhìn Ngô Thế Huân bị hành hạ như thế này ta không thể nào còn kiên nhẫn ở lại Hoàng cung Bắc Hoàng quốc thêm giây phút nào nữa ,nếu không mau đưa
Ngô Thế Huân ra ngoài,e rằng hắn sẽ chết mất,chỉ cần nghĩ tới Ngô Thế Huân sẽ chết...cổ họng ta như muốn đứt lìa không thể thở nổi,trái tim đột nhiên nổi một trận đau đớn tang thương...đây là cảm giác gì?

Mộ Dung Cảnh Phong đáng chết...ngươi dám làm lão công của ta thành ra cái dạng này ? Biết vậy lúc nãy ta đã cho ngươi uống xuân dược rồi quẳng ngươi vào chung với tên Hắc Dạ kia rồi.

Lo suy nghĩ nhưng ta cũng không quên cho Ngô Thế Huân uống giải dược,nhưng tới bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh,nếu hắn không tỉnh lại thì ta biết làm sao đây? Không...nhất định không có chuyện đó,ta muốn hắn tỉnh,nhất định hắn phải tỉnh.

-Hức...Tiểu Huân Huân,ngươi mau mở mắt ra...!

Ngô Thế Huân tiềm thức mơ hồ nghe thấy tiếng gọi tên quen thuộc ,trong làn sương mỏng manh phảng phất như khói lượn,một thân ảnh mờ ảo nhỏ xinh đang đứng đó chờ hắn,những giọt nước mắt rơi trên mặt cậu như những đóa liên kiều bằng thủy tinh,trong suốt,mỏng manh,hoa lệ...đôi phượng mâu kia ánh lên một màu đỏ hồng,có phải là nằm mơ? Vì sao cậu xuất hiện ở đây? Hay hắn vì nhớ cậu da diết,nhớ đến nổi hoa mắt?

-Ngô Thế Huân,tỉnh lại,nhìn ta!

Rõ ràng là tiếng của cậu,giọng nói lại có phần nức nở,trong trẻo,từ tính,cậu rõ ràng đang khóc? Vì hắn?

Bàn tay của Ngô Thế Huân bất giác vươn lên,chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu,một đóa liên kiều trong suốt vừa mới vỡ tan trong lòng bàn tay hắn. Trong mơ hồ,khuôn mặt của cậu như ẩn như hiện,vì sao hắn không thể nhìn rõ được?

-Tiểu Lộc,là ngươi?

-Ai là Tiểu Lộc?

-Nói vậy ngươi không phải là Lộc Hàm? Ngươi là ai?

Ta thoáng ngỡ ra,hắn...gọi ta là Tiểu Lộc? Tiểu Lộc...Tiểu Lộc...

-Tiểu Huân Huân là ta,ta là Lộc Hàm,Là Tiểu Lộc...ngươi mau tỉnh lại mà nhìn cho rõ!

Ta vừa quệt nước mắt vừa đỡ hắn ngồi dậy,vạt áo của hắn đựa theo cửa động mà lộ ra vết thương,vết máu theo đó mà loang lổ khắp nơi,hình như là do bị chủy thủ đâm vào,tuy không sâu nhưng vẫn đủ sức gây sát thương,là người nào dám đối xử với lão công của ta như vậy? Ta thề sẽ đem hắn hành hạ,làm hắn sống không bằng chết mới thôi.

Ngô Thế Huân khuôn mặt hình như có chút khó coi,là do vết thương bị động? Ta thấy hắn không ổn liền xé một miếng vải trên người nhẹ nhàng lau vết máu của hắn rồi rắc kim sang dược vào,thật may là ta có đem theo bình kim sang dược để đề phòng bất trắc,rắc cái cực phẩm này vào sẽ không sợ để lại sẹo. Còn băng vết thương? Làm sao đây? Ai...ta lại phải hy sinh thêm một mảnh vải dài nữa để tạm sơ cứu cho hắn.

Ngô Thế Huân cuối cùng cũng tỉnh hẳn,đối diện là khuôn mặt nhỏ nhắn mà hắn thầm nhớ mong,ao ước vạn lần được gặp lại.

-Ngươi lúc nãy khóc vì ta?

-Ô~ còn hỏi nữa? Không phải là vì đồ thối nam nhân nhà ngươi làm ta lo lắng sao?

-Ta không sao,không chết được!

-Còn nói nữa? Là ai hại ngươi ra như vầy?

-Là Hắc Dạ!

-Là hắn? Hắn vì cái gì dám làm ngươi bị thương?

-Hôm ta tới khách điếm Cung Tân...

-Ta có nghe Ma Y kể lại rồi,ngươi bị độc nhân Thiên Hồ giả dạng ta công kích ngươi phải không?

-Ân,trên đường đi hắn sợ thuốc của độc nhân kia hết hiệu lực sẽ không đánh lại ta cho nên đâm ta bị thương!

-Hừ...đúng là đồ tiểu nhân,nhưng bất quá ngươi yên tâm,ta cho hắn nếm mùi đau khổ rồi!

-Ngươi...vì sao...?

-Lúc hạ mê dược Mộ Dung Cảnh Phong để đến đây ta đã sai Ma Y xử lý hai tên hộ vệ của hắn rồi.

-Ngươi lại làm gì?

-Hạ xuân dược tên Hắc Dạ rồi nhốt chung với tên Bạch Dạ!

-......

-Ô~...ngươi không biết đâu,Mộ Dung Cảnh Phong bắt ta hầu hạ hắn,lại còn đem ngươi ra hù dọa ta...

-Hầu hạ?

Ngô Thế Huân nghe đến hai chữ hầu hạ liền nảy sinh cảm giác khó chịu bực bội,cậu là nam nhân của hắn,vì sao lại đi hầu hạ tên cẩu hoàng đế kia?

Sự thật đã bị bóp méo hết 5% vô cùng quan trọng. 5% đó chính là hai chữ "thị tẩm" nhưng mà nhìn mặt của Ngô Thế Huân...ách...có cho vàng ta cũng không dám nói.

-Thật ra là hắn uy hiếp ta nên ta mới...

-Hắn dám...khụ khụ...

-Đừng như vậy,ngươi đang bị thương!

-Tiểu Lộc,ngươi nghe đây,ngươi là nam nhân của ta,đời này kiếp này chỉ có thể là 'nương tử ' của ta, hầu hạ một mình ta,không cho phép ngươi đến gần người nhân khác!

-Hả...?

Lúc bị bắt cho đến giờ,hắn lúc nào cũng lo lắng cho an toàn của cậu,không biết cậu có bị tên cẩu hoàng đế kia ức hiếp hay không,lúc nào hắn cũng mong nhớ được nhìn thấy cậu ngày đêm,nếu cậu xảy ra chuyện gì...hắn thật sực là không sống nổi. Nhìn thấy cậu lo lắng cho hắn như vậy làm hắn không kềm lòng được mà ôm cậu vào lòng

Tiểu Huân Huân,ngươi làm gì vậy? Vết thương của ngươi...ưm...

Ngô Thế Huân bá đạo nâng cằm của cậu lên,nhìn bờ môi hoa đào kia đang nhuôm một tầng đỏ ửng làm hắn không tự chủ được mà hôn vào đó. Đầu lưỡi dây dưa quấn lấy lưỡi của cậu nhu muốn lưu hết mật ngọt trong miệng cậu,bá đạo,ôn nhu,dịu dàng...Đợi khi thỏa mãn hắn mới nuối tiếc mà rời khỏi bờ hoa đào kia,nhưng bàn tay vẫn ôm chặt cậu ở trong lòng. Vết thương kia,đối với hắn chẳng là gì,nhưng thấy sắc mặt cậu lúc nào cũng mang theo lo lắng,trong lòng hắn không ngừng dâng lên sự yêu thương sủng nịnh.

-Ngươi làm sao vậy?

-Tiểu Lộc,Lộc Hàm,ta yêu ngươi,ngươi chỉ có thể là của ta!

[Cuối cùng cũng nói ra rồi,khổ cực quá đi mất ,chương sau hãy xem Lộc ca của chúng ta nổi loạn]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: