chap 29

Trời cũng đã gần nửa đêm,ta trằn trọc không sao ngủ nổi,Tiểu Huân Huân đã bị Mộ Dung Cảnh Phong bắt đi,không biết hắn có bị thương không,hắn bây giờ ra sao rồi? Từng đợt lo lắng cứ vô tình kéo đến,ai...vì sao ta lại lo lắng cho hắn như vậy chứ?

Nếu đã không thể bỏ trốn thì trước tiên bồi bổ thân thể rồi tìm cách cứu Ngô Thế Huân. Ta thật hối hận vì đã tò mò quá mức,bây giờ thì hay rồi,cả ta và Ngô Thế Huân đều rơi vào tay giặc,muốn trốn cũng trốn không được

-Chủ nhân!

Ta ngạc nhiên đến độ mở to hai mắt trừng hắc y nhân đang gọi ta là chủ nhân,đây không phải là Ma Y sao? Ta lại quên mất rằng ta có hai hộ vệ vô địch luôn theo sau bảo vệ. Hắn làm dấu bảo ta dùng nội công nói chuyện nhỏ lại,dù sao hắn cũng đã dạy ta cách nói chuyện như muỗi kêu,chỉ có người đang phát nội công mới có thể nghe được,nhưng trình độ của ta chỉ duy trì được mười lăm phút.

-Thiên Y đâu?

-Hắn đuổi theo Ngô Thế Huân rồi,còn thuộc hạ ở lại bảo vệ chủ nhân!

-Ngô Thế Huân thật sự đã bị Mộ Dung Cảnh Phong bắt đi?

-Ân,vì sao chủ nhân biết là Mộ Dung Cảnh Phong?

-Hắn vừa mới hăm dọa ta không được bỏ trốn,nếu không sẽ giết Ngô Thế Huân! Nói đi,vì sao người giỏi võ công như hắn lại có thể bị bắt? Hay là bị Mộ Dung Cảnh Phong mai phục?

-Đúng vậy, Mộ Dung Cảnh Phong sai Độc nhân Thiên Hồ dịch dung thành chủ nhân,Ngô Thế Huân vào trong xem xét tình hình liền bị hắn ta phóng chủy thủ,tuy Ngô Thế Huân tránh được nhưng lại không thoát khỏi kim châm của Thiên Hồ.

-Hắn trúng độc?

-Hình như không phải,lần này Thiên Hồ sử dụng dược trên kim châm giống như là thuốc bất lực của chủ nhân vậy,nhưng liều lượng lại vô cùng cao,e rằng Ngô Thế Huân không thể cử động trong ba ngày hai đêm.

-Sao ngươi rành vậy?

-Thuộc hạ chuyên về độc dược,Thiên Hồ lại là Đồng môn của thuôc hạ!

-Thì ra là vậy! Vì sao lúc đó không cứu hắn?

-E rằng bên trong còn có cái bẫy để thuộc hạ và Thiên Y tự động chui vào. Nếu thuộc hạ đoán không lầm thì Mộ Dung Cảnh Phong định một lưới tóm gọn nhưng rất may là hai người chúng ta không có động thủ!

Mộ Dung Cảnh Phong khốn kiếp,hắn dám làm như vậy sao? Còn sai người dịch dung thành ta,liệu Tiểu Huân Huân có hiểu lầm là ta cấu kết với địch để bắt hắn không? Hừ...Mộ Dung Cảnh Phong,ngươi đã ra tay nặng như vậy thì đừng trách ta sẽ trả thù,ta không tin một cái người hiện đại như ta không đấu trí lại với người cổ đại như ngươi.

-Ma Y,ngươi lại gần đây,chúng ta tương kế tựu kế...

-Sao ạ?

-Ngươi làm theo ta...

......

-Chủ nhân,sao có thể...

-Hiện giờ chỉ còn mỗi mình ngươi, dù không thể cũng phải biến nó thành có thể. Cứ theo kế hoạch mà làm...

-Thuộc hạ rõ rồi!

-Ngươi mau đi đi,kẻo bị phát hiện thì toi!

-Dạ!

Haha...Mộ Dung Cảnh Phong,ta sẽ cho ngươi niềm kinh hỉ bất ngờ như ngươi đã từng cho ta.

Sáng hôm sau,khi ta còn đang gật gù vì thiếu ngủ thì đã bị Mộ Dung Cảnh Phong đạp cửa lôi ra ngoài xe ngựa để chuẩn bị về Bắc Hoàng quốc. Sự việc càng ngày càng trầm trọng,cục diện rối tung rối mù này khiến ta không khỏi đau đầu nhức óc lo tìm giải pháp để cứu Ngô Thế Huân rồi cùng chạy thoát thân. Cái bộ não nhỏ bé của ta như được đặt bom hẹn giờ không ngừng kêu tích tắc. Ai...ta chỉ mới có mười tám tuổi mà đã phải lo việc lớn như thế này,ta muốn được sống an nhàn,muốn được ăn ngon ngủ yên,muốn được tự do thành nam nhân tiếu ngạo giang hồ chứ không phải ngồi đây làm con tin cho người ta,lo lắng cân não,sống dở chết dở,lại còn lão công của ta đang bị bắt...

-Ngươi lại đang tìm cách chạy trốn?

Lúc bình thường nam nhân này cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như ngốc tử làm hắn không rõ nội tâm cậu đang nghĩ cái gì,muốn đối phó với cậu quả thật không dễ,muốn người như cậu thuần phục lại càng khó hơn. Nhưng nếu có cậu trong tay thì sẽ vô cùng có lợi cho hắn.

-Ta đã nói không trốn là không trốn,ngươi lo sợ một nam nhân yếu đuối như ta sẽ không cánh mà bay mất sao?

-Có thể,nhìn ngươi cũng không giống như hạng người yếu đuối!

-Vậy sao? Vậy có nghĩa là ta đã chữa bệnh thành công rồi!

-.........

Muốn moi móc ta để điều tra thêm hả? Đừng có mơ,tuy ta là cô nhi nhưng IQ của ta cũng không tồi đâu,Mộ Dung Cảnh Phong,ngươi xem thường ta rồi.

Đi được khoảng nửa canh giờ ta cảm thấy không gian quanh đây bắt đầu tĩnh lặng,có lẽ đã tới rừng trúc mà Ma Y nói,haha......sắp có kịch hay để xem rồi.

-Xin...làm ơn cứu mạng!

Con ngựa bị người đánh xe giật dây cương liền lồng lên hí vang một tiếng rồi ngừng lại . Một nữ nhân ăn mặc rách rưới đang liều mạng xông ra chặn đầu xe cầu cứu,âm thanh kiều mị trong trẻo như chim Hoành Anh làm người ta không khỏi cảm thán. Tuy y phục đã bị nát vài phần,khuôn mặt lấm lem bụi đất nhưng vẫn không che dấu được vẻ mỹ lệ bên trong,đôi mắt ướt át như nước hồ thu gợn nhẹ trong xanh,mái tóc đen mượt tuy rối tung nhưng vẫn có sức hấp dẫn tự nhiên,đôi môi nhỏ nhắn không ngừng mấp máy...mỹ nhân...mỹ nhân,haha...

Mộ Dung Cảnh Phong không tránh khỏi bực mình vì bị cản đường,nhưng khi bước ra ngoài xe,ta thấy hình như hắn có hơi ngỡ ngàng,chắc là vì sắc đẹp cũa mỹ nhân đó mà,hắc hắc...

-Ngươi là ai?

-Hức...hức...cứu mạng,làm ơn cứu mạng,tiểu nữ bị người ta đuổi giết!

-Ai đuổi giết ngươi?

-Mộ Dung Cảnh Phong,ngươi mất lịch sự quá,mời người ta vào trong rồi hỏi cũng không muộn mà!

-Ai cho ngươi mời nữ nhân này vào? Nàng ta bị gì cũng không liên quan tới ta!

-Ngươi...!!! đồ không có nhân tính!

-Mặc kệ nàng ta,lên đường !

-Khoan đã!

-Ngươi lại muốn giở trò gì nữa?

-Ta đang mang bệnh chưa khỏi,muốn có người hầu hạ,không bằng ngươi cứu nàng một mạng, cho nàng làm nha hoàn của ta đi!

-Nha hoàn?

-Đúng vậy! Có người hầu hạ vẫn hơn,lỡ ta chết giữa đường thì ngươi bị thiệt thòi nga,không có ai để ngươi uy hiếp phụ thân ta đâu!

-Hừ...

-Thế nào? Cho nàng làm nha hoàn của ta không?

-Ngươi khá lắm!

-Đa tạ!

Vì lý do hết sức chính đáng nên mỹ nhân đã được Mộ Dung Cảnh Phong cho lên xe ngựa,qua được ải này mỹ nhân lại phải đối mặt với ải câu hỏi của hắn. Qủa nhiên là những người làm vua chúa luôn luôn đa nghi,lúc nào cũng đề phòng mọi thứ. Ta đoán hắn làm việc ác nhiều quá nên bây giờ sợ người ta trả báo.

-Ngươi là ai? Tên gì? Từ đâu tới?

-Tiểu nữ tên là Giang Ái Mị,là con nuôi của một vị thương nhân ở thành Chi Nhất của Bắc Hoàng quốc, mấy hôm trước phải theo cha lên đường sang Đông Thiên quốc bán vải nhưng...ai ngờ giữa đường bị đạo tặc mai phục,vì đường cùng nên tiểu nữ bị cha đem nộp cho tên đạo tặc kia để làm thiếp,buổi tối khi thành thân,chờ hắn say rượu tiểu nữ liền trốn đi,ai ngờ có người phát hiện nên bị bọn chúng xách đại đao chém giết.

-Ai...mỹ nhân,số ngươi thật là đau khổ nga!

-...Đa tạ công tử đã lo lắng,ân này Ái Mị đời đời xin ghi nhớ!

-Không có gì,không có gì...Mộ Dung Cảnh Phong,ngươi thấy chưa,người ta mệnh khổ như vậy mà ngươi nỡ nhẫn tâm bỏ mặc thì ngươi chính là đồ không có lương tâm,không bằng cầm thú!

-Ngươi nói gì?

-Người ta nói cứu người như xây mười tòa tháp,ngươi nên tích đức chút đi!

-Ngươi câm,chuyện của ta không cần người xen vào!

-Ta chỉ là nhắc nhở ngươi thôi,gieo gió gặt bão,ngươi giết người sẽ có ngày ngươi nhận lấy quả báo đích đáng!

-Ngươi......!!!

Ách...mặt của hắn càng ngày càng đen,hắc mâu tràn ngập sự đe dọa bắn thẳng về phía ta,có lẽ ta lỡ khiêu khích hắn rồi,ai......mạng sống,ta cần giữ lại mạng sống,con người này quá âm lãnh,làm sao để hắn sống có tình người một chút đây?

-Ta đi lấy nước,các ngươi tuyệt đối không được bỏ trốn,nếu không thì đừng trách ta lấy đầu của các ngươi! Bạch Dạ,trông chừng hai người này cho ta!

-Thuộc hạ đã rõ!

Đợi Mộ Dung Cảnh Phong đi khỏi ta liền quay sang phát nội công nói chuyện với mỹ nhân.

-Ai...Ma Y mỹ nhân,ngươi thật là làm ta ghen tị quá đi nha!

-Chủ nhân,xin...xin đừng nói vậy!

-Haha...ngươi dịch dung hoàn hảo quá,có cả ngực nữa đấy,cho ta sờ thử nga?

-Ách...chủ nhân,xin dừng tay...ta...ta...

-Ta đùa ngươi thôi,kế hoạch coi như thành công bước một,việc tiếp theo là phải làm cho Mộ Dung Cảnh Phong phải lòng ngươi,hiểu chưa?

-Việc này...chủ nhân,kế hoạch này có liều quá không? Ta là nam nhân,làm sao quyến rũ hắn được?

-Yên tâm,có ta ở đây!

-Thôi được,nhưng lần sau thuộc hạ không dịch dung thành cái dạng này nữa đâu!

-Ủy khuất cho ngươi rồi,nhưng bây giờ ngươi ở bên cạnh ta cũng làm ta đỡ được phần nào lo âu!

-Thuộc hạ bất tài,xin chủ nhân trách phạt!

-Không có gì,ngươi đừng nói vậy...nhưng bất quá...cho ta sờ thử ngực ngươi đi!

-.........

Không kịp để cho Ma Y phản kháng,ta liền nhào tới bên người hắn^^'

-Các ngươi...đang làm cái gì?

Mộ Dung Cảnh Phong vừa bước vào xe ngựa đã kịp chứng kiến một màng đặc sắc,bộ dạng của Lộc Hàm trông giống như sài lang hổ báo nhìn chằm chằm vào...ngực của nữ nhân kia.

[Áhihi tội Ma Y ghê , mà Lộc Ca cũng cao tay wá ,còn muốn sờ thử nữa chứ ^^]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: