Chương 31: Đối mặt với tiểu tam*

*Tiểu tam: kẻ thứ ba (dùng từ "tiểu tam" cho nó ngôn tình xíu nha...)

Sắc trời đã không còn sớm, Ngô Thế Huân hình như vẫn chưa có dấu hiệu trở về.

Trong đầu Lộc Hàm nặng trĩu, hiển nhiên lời nói của Lý Cẩm có tác dụng, trên tay cầm hộp điều khiển ti vi không ngừng đổi kênh, trong đầu không ngừng thoáng qua hình ảnh hai người bọn họ chung sống, có khóc có cười, có bất dắc dĩ. . . . . . Thì ra là không biết từ lúc nào, mọi nơi trong cuộc sống của mình đều có bóng dáng của anh.

"Tổng giám đốc Ngô thị, người tình đêm khuya . . . . . ." Một âm thanh chói tai vang lên, tay ấn điều khiển ti vi rõ ràng dừng lại một chút, hình ảnh xuất hiện trước mắt mơ hồ không rõ, chỉ là người đó nhất định là Ngô Thế Huân, cậu biết quần áo của anh.

Miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, cơ hội gì chứ, cái gì yêu thương, mới xoay mặt đi liền tìm phụ nữ, làm hại mình trăn trở suy nghĩ lâu như vậy, tắt TV, xem ra người đàn ông giống như anh căn bản không thể tin được.

Vô tri vô giác lên lầu, lăn qua lộn lại làm thế nào cũng không ngủ được.

"A. . . . . ." Phiền não ôm đầu, xem ra chính mình thật có khuynh hướng bị ngược, lại có thể lo lắng anh có việc gì không, hình ảnh vừa rồi xem ra Ngô Thế Huân lại uống rượu.

Thật là một người đàn ông phiền toái.

Lộc Hàm không biết mình làm sao tìm được khách sạn kia, chỉ tùy tiện khoác bộ quần áo, trên chân còn mang dép, chận chiếc xe taxi đi ngay.

"Hàm Hàm. . . . . ." Ngô Thế Huân quả thật say không nhẹ, Kim Tư Hàm thật vất vả mới đỡ được anh trở về phòng, nhưng ngoài ý muốn bên miệng anh nghe được tên một cậu trai khác.

Cậu trai hung hăng cắn môi dưới, đôi môi đầy đặn hình như muốn cắn ra máu: "Ngô Thế Huân xem như anh lợi hại, em vì anh làm nhiều việc như vậy, lại không chiếm được một tia yêu thích từ anh, cậu trai kia, cậu coi là cái gì?"

Cánh tay vòng trên cổ của anh thật chặt, môi đỏ mọng nhẹ nhàng vuốt ve nơi cổ họng của anh: "Anh chỉ có thể là của em."

"Hàm Hàm!" Ngô Thế Huân đẩy cậu ra một chút, bởi vì men say nên cặp mắt mông lung, nhất thời nhếch môi, một bàn tay to lau gò má của cậu: "Ha ha, cậu không phải là Hàm Hàm, Hàm Hàm đẹp hơn cậu nhiều." (Anh này say mà cũng ác quá...nói zậy có ai nào chịu nổi chứ...cho tức chết tiểu tam..hehe)

"Không, anh tốt nhất nhìn em cho kỹ, em là, em chính là Hàm Hàm của anh." Nắm lấy bàn tay đang che ở trên mặt mình, không ngừng vuốt ve, dịu dàng nhìn người đàn ông.

"Có thật không?" Gương mặt tuấn tú từ từ đến gần, cậu gái y hệt đà điểu nhắm mắt lại, nghĩ là sẽ hôn, nhưng lại không rơi xuống, không ngờ bị anh đẩy ngã: "Không, cậu không phải, cậu ấy căn bản khinh thường tôi đụng vào cậu ấy, ha ha!" Cuồng vọng cười to, khóe mắt lại trợt xuống một giọt lệ.

"Chính là ở chỗ này sao?" Một đạo âm thanh ngọt ngào truyền đến ngoài cửa.

Lộc Hàm chỉ vào một cánh cửa sang trọng, Cậu nhất thời nhanh chóng quên mất quán rượu này là tài sản của Lộc thị, cho đến khi có người kêu cậu là thiếu gia, như vậy cũng tốt, giảm bớt rất nhiều phiền toái.

"Nơi này mình tôi là được, các người đều đi hết đi." Tâm tình của cậu rất phức tạp, có lẽ bây giờ anh đang cùng người phụ nữ ấy hô mưa gọi gió rồi, bực nhất là chuyện xấu này bị người ngoài nhìn thấy, khẳng định không tốt.

"Thiếu gia, chúng tôi đi trước. . . . . ." Quản lý khách sạn có chút bận tâm nhìn cậu, thiếu gia thật là không dễ dàng, chồng mình cùng với người khác tới khách sạn, còn có thể làm gì.

Lộc Hàm gật đầu một cái, điều chỉnh tốt tâm tình, quét thẻ ra vào, đẩy cửa vào.

'Phòng tổng thống', a, Ngô Thế Huân thật đúng là chịu xuống tay, trang trí siêu cấp xa hoa, đèn thủy tinh chiếu ánh sáng đến chói mắt, cả căn phòng quá lớn, có vẻ trống rỗng.

Bên tai, mơ hồ truyền đến âm thanh rất nhỏ, Lộc Hàm nhíu nhíu mày, theo phương hướng phát ra âm thanh đi tới.

"Thật sự là em, tin tưởng em, em yêu anh như vậy." Kim Tư Hàm ôm cổ Ngô Thế Huân, mặc kệ như thế nào, hôm nay cậu nhất định phải giữ anh lại, nếu có thể mang thai đứa bé của anh, vậy thì càng tốt.

Ngô Thế Huân tham luyến vuốt ve gò má của cậu, hôm nay cậu lạnh nhạt, giống như đẩy anh vào trong hầm băng, trong miệng tự lẩm bẩm: "Hàm Hàm. . . . . . Hàm Hàm. . . . . . Em yêu anh thật sao?"

Kim Tư Hàm vui vẻ ra mặt, còn chưa nói ra miệng, liền dừng lại tại chỗ? Ánh mắt lập tức ổn định ở cửa, nơi đó mơ hồ có một bóng dáng, Ngô Thế Huân không rõ chân tướng nhìn lại, men say lập tức tiêu đi rất nhiều, giống như tất cả đều biến mất, chỉ còn lại bóng dáng kia.

"Hàm Hàm. . . . . ." Chỉ kêu lên một tiếng, thả người xuống phía dưới.

Ở cửa, mắt Lộc Hàm trợn trắng, anh bất tỉnh thật là đúng lúc?

"Cậu là ai?" Kim Tư Hàm cao ngạo nhìn cậu trai trước mắt, đầu tóc rối bời, trên chân cậu trai còn mang dép, chuyện tốt của cậu lại bị cậu ta quấy rối.

"Không thể nào, cậu không phải thích người đàn ông này sao? Sao ngay cả vợ của anh ta cũng không nhận ra sao?" Lộc Hàm thật sự là quá tức giận, không phải là một tiểu tam sao? Sao vẫn có khí thế như vậy: "Xem ra cậu còn chưa hiểu tình huống, tôi tới là muốn dẫn chồng của mình về, làm phiền cậu nhường đường một chút." Đi thẳng đến bên giường, đỡ Ngô Thế Huân say khướt lên, lúc đi vẫn không quên nhắc nhở Kim Tư Hàm: "Mời cậu lần sau muốn tìm chồng người ta thì phải biết rõ đối thủ trước."

"Cậu. . . . . ." Tay thon run rẩy chỉ về phía cậu, trong con ngươi chứa lửa giận hừng hực, bởi vì tức giận, ngực phập phòng kịch liệt.

Lộc Hàm dừng bước lại, sức lực thân thể chống đỡ Ngô Thế Huân, quay đầu lại, nhìn cậu thật gắt gao, lúc này chợt nhẹ nhàng cười một tiếng.

Bên trong phòng lập tức khôi phục an tĩnh.

Ở bên cạnh ngón tay của Kim Tư Hàm nắm chặt, tất cả ngũ quan đều vặn vẹo ở chung một chỗ.

Trong hành lang khách sạn, Lộc Hàm cật lực kéo Ngô Thế Huân, gò má trắng nõn bởi vì dùng sức quá mức mà mồ hôi hột liền rỉ ra, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ: "Anh là heo à, sao lại nặng như vậy, đời trước tôi nhất định là mắc nợ anh rồi, nhưng mà dưới tình huống lần này nhìn anh cũng không tệ nên tha cho anh một lần, lần sau nếu còn như vậy, tôi nhất định vứt anh ở chỗ này."

Trong lòng Lộc Hàm rất vui vì mới vừa rồi cậu đã nghe được cái gì đó? Khi say trong miệng người đàn ông này vẫn kêu tên cậu, cảm giác hạnh phúc thản nhiên dâng lên.

Tốn sức đưa anh đến thang máy, dựa anh ổn định vào tường thang máy, lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh, tôi không phải là quá hẹp hòi, mà là sợ bị tổn thương lần nữa, tôi có phải nên tin tưởng anh? Cho anh một cơ hội? Cũng cho chính mình một lần cơ hội hay không?

"Đinh" một tiếng, thang máy đóng lại, Lộc Hàm chỉ lo nhìn Ngô Thế Huân, không nhìn thấy nụ cười quỷ dị sau lưng, Kim Tư Hàm nhanh chóng ấn xuống một chuỗi số, sau đó bước vào thang máy bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top