Chương 30: Đến đồn cảnh sát

"Lần này phải cám ơn cậu, tên trộm này là một kẻ tái phạm." Người đàn ông mỉm cười đưa giỏ xách cho cậu: "Lần này có thể bắt được hắn, coi như đã giúp chúng tôi giải quyết được một vấn đề lớn."

Người đàn ông nói không sai, mới mấy tháng ngắn ngủi mà đã nhiều lần nhận được rất nhiều tin báo cảnh sát, chỉ là mỗi lần đều không giải quyết được.

"Các người đang nói cái gì vậy?" Ngô Diệc Phàm đứng ở một bên có chút nghi ngờ, không biết bọn họ đang nói cái gì, cái gì ăn trộm? Cái gì kẻ tái phạm? Chẳng lẽ không phải cậu trai này muốn giết người đàn ông vừa rồi sao?

Trương Nghệ Hưng thiếu chút nữa đã quên, bên cạnh còn có một ôn thần* như vậy ở đây, quay đầu, rất dịu dàng nhìn anh.

*ôn thần: bệnh dịch, bệnh truyền nhiễm (ý chỉ sự xui xẻo)

Khóe miệng của cậu nở nụ cười, giống như một luồng gió xuân thổi vào trong lòng, làm Ngô Diệc Phàm ngẩn ngơ một lúc, đây là cậu trai mới vừa rất hung hãn với mình đây sao? Nụ cười của cậu làm cho ánh sáng xung quanh đều biến mất.

Đáng tiếc anh không nhìn thấy, trong mắt cậu ấy lóe lên một tia giảo hoạt: "Ngài cảnh sát, mới vừa rồi người này đã ngăn cản tôi đuổi theo tên ăn trộm, tôi nghi ngờ anh ta cùng với người nọ là đồng bọn, nếu không làm sao mỗi lần ăn trộm đều có thể trốn thoát?" Giọng nói nhàn nhạt vang lên giống như vốn không hề liên quan đến mình, chẳng qua bây giờ khóe miệng nhếch lên châm chọc đã chứng tỏ cậu đáng ghét biết bao.

"Cậu nói cái gì, ngài cảnh sát vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi!" Ngô Diệc Phàm hiện tại coi như đã hiểu ra chuyện gì, cậu trai này tự nhiên vu khống anh là đồng bọn của ăn trộm, mới vừa rồi không nên bị ma xui quỷ khiến mà ngăn cậu lại, tự rước lấy nhiều phiền phức như vậy.

"Thật sao?" Người cảnh sát nửa tin nửa ngờ liếc nhìn anh, nhìn anh quần tây giày da, còn đi xe thể thao Porsche loại hạn chế, chắc không phải là đồng bọn rồi.

"Ngài cảnh sát, ngài ngàn vạn lần không nên bị anh ta lừa gạt, ai biết chiếc xe này của anh ta có phải cũng trộm được hay không?" Thật vất vả mới có cơ hội giáo huấn anh ta một chút, sao có thể dễ dàng nhìn anh ta chạy đi.

"Cậu..." Ngô Diệc Phàm trợn to mắt, cậu trai này mở miệng nói thật lợi hại, đoán chừng đã chết cũng có thể nói thành còn sống.

Cậu rõ ràng chính là mượn việc công báo thù riêng.

"Thật xin lỗi vị tiên sinh này, dựa vào lời nói của thiếu gia đây, tôi hi vọng anh có thể theo chúng tôi trở về làm điều tra, tin chắc rằng đến lúc đó chúng tôi nhất định cho anh câu trả lời thỏa đáng nhất, hơn nữa chúng tôi sẽ không oan uổng một người tốt." Lúc này người cảnh sát vô cùng tin tưởng vào lời nói của Trương Nghệ Hưng, nói gì cũng muốn Ngô Diệc Phàm cùng anh ta đến đồn cảnh sát.

Bất đắc dĩ đành phải cùng cảnh sát trở về, trước khi đi còn không quên trừng mắt với Trương Nghệ Hưng, cậu trai này quyết tâm gây khó dễ cho anh.

Trương Nghệ Hưng bĩu môi, ra vẻ thông minh cái gì kia chứ, anh dám đấu với tôi, dầu gì mình cũng là học viên xuất sắc của đại học Havard, Ngô Diệc Phàm đâu biết rằng, vốn là ra ngoài giải sầu, không nghĩ tới sẽ gặp phải một ôn thần.

"Bái bai, không tiễn nhé!" Trương Nghệ Hưng cao hứng nhìn phía xe cảnh sát đã đi xa phất tay một cái, mới xoay người cầm túi xách mình yêu mến, dang hai cánh tay ra, "Đúng là đã rất lâu không vận động như vậy rồi."

Tay phải làm như muốn bắt cái gì, lại bắt hụt, nghi ngờ nhìn lại bên chân, không có, valy hành lý của Cậu đâu? Sao lại không thấy, vì vậy nhớ lại một loạt chuyện vừa mới xảy ra, gặp phải ăn trộm, bắt kẻ trộm, đợi chút, má ơi, valy hành lý bị cậu bỏ rơi ở sân bay rồi.

Thời điểm Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm trở lại biệt thự, không biết có phải đã thương lượng trước hay không mà Lý Cẩm cùng mẹ Ngô đều không ở đây, cả nhà cũng chỉ có hai người bọn họ.

"Anh thả tôi xuống. . . . . ." Cúi đầu mở miệng, mặt của cậu đã sớm đỏ không ra hình dáng gì rồi, vừa rồi ở trên đường, anh vẫn nhìn mình chằm chằm, giống như trong nháy mắt mình sẽ biến mất, ngay cả điện thoại di động vang lên cũng không cho phép nhận, cuối cùng dứt khoát ném điện thoại di động ra ngoài, hôm nay đến cùng là anh đã xảy ra chuyện gì, làm cho cậu có chút hoảng hốt.

Anh dịu dàng khiến cho mình cảm giác không thật, có lẽ là anh nhất thời suy nghĩ nông nỗi, nói không chừng sẽ có chuyện nhục nhã gì đó xảy ra mà mình không nghĩ tới.

"Em không tin tôi?" Mặt Ngô Thế Huân bởi vì sự lạnh lùng và xa cách của Cậu mà trở nên xám xịt, mày kiếm nhíu lên, môi mỏng mím chặt, anh hiện tại cũng không biết cậu trai này có ảnh hưởng lớn đến mình như vậy, đột nhiên giật cổ tay của cậu một cái, hung hăng nhét cậu vào trong ngực của mình, môi mỏng dính vào, nhàn nhạt, dịu dàng nói: "Anh yêu em!"

Mắt đẹp của Lộc Hàm trợn to, có chút không xác định mở miệng: "Anh xác định anh không phải muốn trêu chọc tôi chứ?" Cậu không muốn đến lúc đó lại là công dã tràng*, không muốn mình phải hối hận về chuyện tình cảm.

*Công dã tràng: những gì đã làm đều là vô ích, không có kết quả.

"Đúng vậy, xin em cho anh một cơ hội để yêu em thật tốt, được không?" Con ngươi Ngô Thế Huân mang theo hi vọng nhìn Lộc Hàm, không còn là vẻ lạnh lùng trước kia, đôi tay nắm vai của cậu thật chặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ lóe ra nỗi sợ nhàn nhạt, môi mỏng khẽ nhúc nhích, giọng nói đầy từ tính mang theo âm thanh van xin vang lên trong không trung.

Thấy cậu không trả lời, đôi tay hơi thả ra, trên mặt hiện rõ thất vọng, bi thương xoay người, thì ra làm thương tổn chính là làm tổn thương, căn bản không cách nào quay đầu lại.

Bên tai là tiếng mở cửa và tiếng động cơ xe hơi, Lộc Hàm chán chường ngồi trên ghế sa lon.

Ngô Thế Huân, không phải là tôi vô tình, chỉ là anh hiểu rõ tình cảm của bản thân anh sao? Thật ra thì kể từ sau khi gả cho anh, tôi đã yêu anh...anh có biết khi tôi nhìn anh và người phụ nữ khác đi chung với nhau, tôi đã đau lòng biết bao nhiêu.

"Hàm Hàm!" Là tiếng mở cửa, chỉ là âm thanh lần này là của Lý Cẩm phát ra: "Mới vừa rồi là xe của Tử Hiên sao?" Ngón tay chỉ bên ngoài.

Lộc Hàm cả kinh, khi thấy Lý Cẩm và mẹ Ngô đứng ở cửa trước .

"Mẹ?"

"Thế nào, con và Huân cãi nhau sao?" Lý Cẩm nhìn sắc mặt Lộc Hàm không tốt, ân cần nói.

Lộc Hàm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Mẹ, chúng con không có việc gì."

"Hàm Hàm, đứa bé Thế Huân này cũng không dễ dàng gì, con nhất định phải thương nó thật nhiều có được không?" Lời than thở của Lý Cẩm vang lên bên tai Lộc Hàm, hình như lời nói chứa đầy hàm ý.

Lộc Hàm không nói gì, chỉ là kiên nhẫn lẳng lặng nghe bà nói.

"Trước kia Thế Huân không phải như vậy, kể từ sau khi Tô Mạt đi, nó liền biến thành như vậy, đối với nó mà nói thì phụ nữ không là gì cả. . . . . . Vốn mẹ cho là cả đời này của nó có lẽ cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đối với bất kỳ người nào nữa, nhưng kể từ khi gặp được con...khi lần đầu tiên con tới Ngô gia, bắt gặp con và Diệc Phàm ở chung một chỗ, đó là lần đầu tiên ở trong mắt của nó mẹ thấy được sự ghen tỵ, còn lần đi công tác này, mẹ cảm thấy rất kỳ quái khi nó lại có thể gọi điện thoại muốn mẹ tới giám sát con, nhưng nó đâu có nghĩ là giám sát con, nó căn bản là quan tâm con. . . . . . con gái, là người thì sẽ thay đổi. . . . . ."

Lộc Hàm hơi sửng sốt khi nghe bà nói xong, lông mày tinh tế bất giác nhíu lại, môi hồng khẽ nhúc nhích, nhưng lời gì cũng không nói ra được?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top