Chương 13: Tư tưởng không tập trung
Kể từ lần đi bệnh viện đó, không biết vì nguyên nhân gì, Ngô Thế Huân không bao giờ nữa về nhà, Lộc Hàm đã nửa tháng không thấy anh.
Trong một quán cà phê trên phố, âm nhạc chậm rãi vang lên.
Trên bàn cà phê đang bốc hơi nóng, Lộc Hàm cầm muỗng nhỏ, hạ xuống nhẹ nhàng khuấy một cái.
"Hàm Hàm. . . . . ." Ở bên tai vang lên giọng nói ôn hòa của Ngô Diệc Phàm, Lộc Hàm nghi ngờ ngẩng đầu, ngay sau đó trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: "Anh hai ——"
"Mời ngồi!" Lễ phép vươn tay, để Ngô Diệc Phàm ngồi đối diện với mình, sau đó kêu nhân viên phục vụ nói một câu: "Cho thêm một ly cà phê nữa ở đây."
Ngô Diệc Phàm không nhịn được thở dài trong lòng, cậu nhóc tốt như vậy, phải được người khác yêu thương thật nhiều, không nên như vậy, chỉ tiếc anh không có quyền lợi đó.
"Thế nào? Anh hai." Hình như nhìn ra được sự khác thường của Ngô Diệc Phàm, Lộc Hàm lo lắng hỏi.
Ngô Diệc Phàm lắc đầu một cái, con ngươi đen như mực nhìn cậu chăm chú, hình như muốn xuyên thủng mặt cô: "Gần đây em làm sao vậy?" Gần đây lúc làm việc cậu luôn ngẩn người.
Lộc Hàm sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng dâng lên một nụ cười: "Em có thể có chuyện gì chứ?" Sau đó bưng cà phê lên ly, nhẹ nhàng nhấp một hớp, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn anh, sợ bị anh nhìn ra cái gì?
Ngô Diệc Phàm không ngờ cậu có thể nói như vậy, ánh mắt hơi chậm lại, sau đó mở miệng chất vấn: "Tại sao gần đây em liên tiếp phạm sai lầm trong công việc."
"Em. . . . . ." Để ly xuống, rũ mắt: "Anh nhất định nhìn lầm rồi."
"Hàm Hàm. . . . . ." Ngô Diệc Phàm cau mày, có chút gấp gáp nắm cánh tay của cậu: "Em là một cậu bé tốt, anh không biết Thế Huân đối với em như thế nào, nhưng anh luôn hi vọng em có thể hạnh phúc."
"Anh hai, cám ơn anh!" Lộc Hàm có chút cảm động, nhưng cậu còn có hạnh phúc sao?
Nhìn bộ dạng của cậu, Ngô Diệc Phàm không hỏi nữa, buông lỏng một chút, đổi đề tài: "Em uống cà phê vào buổi trưa sao?" Liếc nhìn cái bàn trống không trước mặt cậu.
Lúc này, bụng Lộc Hàm không phối hợp liền kêu lên, làm hại Lộc Hàm hận không tìm được chỗ chui vào, xấu hổ cười cười: "Hình như quên ăn cơm."
"Ha ha, em đó, lại có thể quên chuyện lớn như vậy." Nói xong liền kéo cậu: "Đi, anh mời em ăn cơm?"
Lộc Hàmlắc đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu: "Không cần đâu, tự em đi ăn là được rồi."
Lộc Hàm không muốn anh mời, Ngô Diệc Phàm không đồng ý: "Nếu muốn ăn cơm thì đi cùng nhau, anh cũng chưa ăn đâu, hơn nữa mọi người đều là đồng nghiệp." Vừa lôi cậu đi ra ngoài vừa mở miệng: "Em sẽ không bỏ anh lại đây chứ?"
"Không có." Lộc Hàm vội vàng khoát tay, anh nói như vậy, giống như mình rất không có tình người, nhưng khi cậu nhìn thấy bên đường đối diện có hai bóng dáng quen thuộc thì tròng mắt sáng lên: "Có thể ăn cơm."
Ngô Diệc Phàm cười thoải mái một tiếng, nhưng anh vừa cười xong thì trên mặt liền cứng đờ vì câu nói phía sau của Lộc Hàm: "Họ cũng cùng đi được không, bọn họ cũng là đồng nghiệp?" Ngón tay chỉ hai người bên đường đối diện.
Không ngờ cậu sẽ lấy câu mình mới vừa nói, chống đỡ mình, Ngô Diệc Phàm hận không vả miệng mình một cái.
. . . . . .
"Trư Bát Giới, cô nói xem gần đây Hàm Hàm làm sao vậy, tư tưởng không tập trung." Tiểu Vi thọt cùi chỏ vào Chu Hoan hoan bên cạnh, còn bất ngờ nhét vào miệng cô một ít đồ ăn vặt.
"Tôi làm sao biết." Chu Hoan Hoan tức giận trợn mắt nhìn tiểu Vi một cái: "Sao không tự mình đi hỏi, ở nơi này đoán mò cái gì, còn nữa, cô không có việc gì quan tâm cậu ấy làm gì?"
Tiểu nha đầu này không có việc gì sao cứ giành danh tiếng của cô, làm hại giám đốc Ngô đến bây giờ cũng không có nhìn qua cô một cái.
"Tôi nói Trư Bát Giới, cô là đang ghen tỵ với người ta." Tiểu Vi trợn trắng mắt.
"Thôi đi, người ta có cái gì tốt mà ghen tỵ." Hung hăng vỗ đầu của cô hạ xuống, kịp thời kéo tiểu Vi đang tiếp tục đi, trách móc: "Cô muốn chết hả, không nhìn thấy là đèn đỏ sao?"
Tiểu Vi lúc này mới ngẩng đầu, thấy đối diện đang lóe lên màu đỏ chói mắt, bĩu môi: "Vậy phải cám ơn cô rồi, nhưng mà tôi vẫn phải nói, cô chính là ghen tỵ với Hàm Hàm người ta, người ta đẹp hơn cô, có năng lực hơn so với cô, dịu dàng hơn cô, dáng vẻ cô này, một cọp mẹ." Nói xong nhanh chân mà bỏ chạy, không chạy là ngu ngốc.
Chu Hoan Hoan đen mặt đuổi theo sau lưng tiểu Vi, tưởng nghe được cô cảm ơn mình, không ngờ, vốn muốn hào phóng nói một tiếng không có gì, nhưng liền bị bóp chết ở trong trứng nước, lời nói phía sau của cô là người nói sao?
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đứng lại đó cho ta!" Không có chú ý, đầu liền đụng phải một người.
"Ai dám đụng lão nương?" Ngẩng đầu nhìn lên, mắt đẹp không khỏi trợn to, mặt lúc trắng lúc đỏ, anh. . . . . . tại sao anh ấy lại ở chỗ này, chẳng lẽ chỗ mới vừa đụng là lồng ngực của anh ấy sao?
"Hoan Hoan, tiểu Vi." Một âm thanh ngọt ngào từ sau người vang lên, Chu Hoan Hoan lúc này mới xoay người liền thấy Lộc Hàm, nhìn lại một chút người đàn ông trước mặt, nhụt chí cúi đầu, rất rõ ràng sức hấp dẫn của cô thật sự là không được.
"Hàm Hàm ." Tiểu Vi vui mừng kéo cánh tay Lộc Hàm, thân mật nói: "Tại sao hai người lại ở chỗ này?"
Mặt mày Lộc Hàm liền hớn hở, lộ ra nụ cười vui vẻ: "Tôi tình cờ gặp giám đốc Ngô ở chỗ này, bây giờ thừa dịp có thể hung hăng bắt chẹt giám đốc một bữa."
Bắt chẹt? Ngô Diệc Phàm nhíu nhíu mày, nha đầu này thật đúng là sắp xếp, rõ ràng mình muốn mời cậu, hiện tại. . . . . .
"Có thật không?" Chu Hoan Hoan vui mừng búng lên, cũng không suy nghĩ người ta rốt cuộc có đồng ý hay không, chỉ vì có thể có cơ hội khiến giám đốc biết đến cô mà thôi.
Ngô Diệc Phàm gật đầu một cái coi như là đồng ý.
"A. . . . . . Thật vui." Dọc theo đường đi, Chu Hoan Hoan và tiểu Vi đều là cao giọng kêu to, làm không ít người nhìn qua, Lộc Hàm lơ đãng kéo các cô một cái.
"Các người không nên quá rêu rao."
"Ai da, chúng ta chỉ vui vẻ thôi? Không ngờ giám đốc đại soái ca lại muốn mời chúng ta ăn cơm." Lúc tiểu Vi nói câu nói này, nước miếng cũng đã chảy ra, thật đúng là một sắc nữ.
Chọn phòng ăn hạng A tương đối sang, đối với tiểu Vi và Chu Hoan Hoan hai người này mà nói chưa từng thấy qua, giống như cùng Già Lưu vào thăm đại quan viên, quan sát trái phải, hận không thể đào phòng ăn nhà người ta lên xem có cái gì khác người hay không.
"Phốc." Dù tâm tình Lộc Hàm không tốt thế nào, cũng bị hai người bọn họ làm cho tức cười.
Cậu cười dưới ánh mặt trời, sao mà rực rỡ, đẹp như vậy, Ngô Diệc Phàm nhất thời nhìn ngây người, cho đến khi âm thanh hai người bọn họ kêu ríu rít anh mới tỉnh.
"Hàm Hàm, cậu cười cái gì?" Tiểu Vi bĩu môi, không hài lòng mở miệng.
"Không có, hai người có cần đi xem toilet có cái gì khác hay không?" Lộc Hàm chỉ chỉ hướng toilet, hai người hiểu ý, lập tức chạy đi.
"Toilet?" Ngô Diệc Phàm tò mò, tại sao muốn đi toilet?
Lộc Hàm cười một tiếng: "Theo như lời nói của Chu đại tiểu thư của chúng ta, đẳng cấp của một phòng ăn thể hiện qua cái toilet."
Lúc này, bên đường đối diện, một chiếc xe thể thao lẳng lặng đậu ở chỗ đó, một đôi con ngươi u ám, bắn ra tia lửa tức giận, ngón tay bởi vì dùng sức phát ra âm thanh khiếp người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top