Chương 80 Ngoại Truyện

Kiếp trước của Trương Nghệ Hưng 2

Tuyên Nguyên mười năm tháng tám, Tiểu Quận chúa phủ Địch Vương gả cho đương gia Trương gia. Ôm lòng tràn đầy nhảy nhót vui sướng, Trương Nghệ Hưng phụng chỉ cưới Địch Lệ Nhiệt Ba. Đêm động phòng hoa chúc, hắn nói với nàng: “Nương tử đã gả vào Trương gia, vi phu nhất định lấy tâm đối đãi, quyết không thất hứa!”

Bất ngờ, dưới khăn voan lại là một dung nhan tuyệt mĩ nhưng đầy lạnh lẽo. Rượu hợp cẩn chưa ấm bụng, nàng đã lạnh lời mời hắn dời bước sang thư phòng. Một khắc này, nụ cười ôn hòa của Trương Nghệ Hưng ứ đọng. Sự tình, dường như không tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn.

Khi Ám Nhất cầm tư liệu điều tra trở về giao cho hắn, có một thoáng, hắn muốn thiêu hủy tất cả giấy Tuyên Thành chưa mở ra trong tay. Nếu không xem, nếu không nhìn, có phải sự tình sẽ đơn giản hơn rất nhiều? Đáng tiếc, Trương Nghệ Hưng cũng không làm kẻ chết thay, cũng sẽ không làm đồ ngốc mặc người khác tính kế. Hít sâu một hơi, Trương Nghệ Hưng rốt cuộc mở tập giấy Tuyên Thành đầy chữ ra.

Hóa ra trong lòng nàng sớm có phu quân, trách không được nàng sẽ lạnh lời với hắn. Bị Thái tử ca ca nàng một lòng yêu thương coi như lợi thế gả vào Trương gia để mượn sức, chẳng trách nàng sẽ không cam lòng. Nàng nhất định là lòng đầy oán hận đi? Lại không biết nàng hận là Trương Bân Bân buông tha nàng, hay trách Trương gia phá hủy niệm tưởng của nàng?

Trương Nghệ Hưng lần đầu tiên có chút không biết làm sao, khó có thể tự xử. Cho dù bị sư phụ lừa đến Hàn Tinh các, một mình trong hắc ám và máu tanh giãy dụa ba năm, hắn cũng chưa từng mờ mịt như vậy. Tiến hoặc không tiến, với hắn mà nói, là một lựa chọn khó khăn.

Địch Lệ Nhiệt Ba đã gả vào Trương gia, là chính thê hắn cưới hỏi đàng hoàng. Hắn không thể làm được việc ném nàng sang một bên, bỏ mặc. Cũng không thể tưởng tượng rõ ràng là phu thê nhưng lại đối xử lạnh lùng, thù hận nhau. Địch Lệ Nhiệt Ba đã suy nghĩ cẩn thận hay chưa, có lẽ Trương Bân Bân là một vị hoàng đế tốt, nhưng không phải một vị phu quân tốt. Hắn và Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba và Trương Bân Bân, Trương Bân Bân và hắn, gút mắc lẫn lộn chung một chỗ.

Không thể phủ nhận, lòng của hắn có chút khó chịu. Hai lần gặp mặt ngoài ý muốn, hắn động tâm, nàng lại không hề hay biết vẫn cứ đắm chìm trong tình cảm của mình. Vốn tưởng rằng sau khi thành thân, hắn sẽ làm nàng chậm rãi yêu hắn, lại không nghĩ rằng trong lòng nàng sớm đã có người. Đoạt yêu thích của người không phải hành vi của quân tử, cường giả tâm ý cũng không phải phong thái của quân tử. Nhìn giấy Tuyên Thành trong tay, ngồi im thật lâu sau đó Trương Nghệ Hưng sinh ra ý lùi bước. Tất cả chân tướng bày ở trước mắt hắn, hắn không thể làm như không thấy. Thành toàn ước muốn của nàng, có lẽ cho nàng một nơi quy túc ổn định mới là tốt cho nàng.

Trương Nghệ Hưng và Địch Lệ Nhiệt Ba thành thân ngày thứ ba, Trương Bân Bân lại xuất hiện trước mặt Trương Nghệ Hưng. Không đợi Trương Bân Bân nói rõ ý đồ đến, Trương Nghệ Hưng đã mở miệng trước: “Trái tim Quận chúa điện hạ cũng không ở Trương gia.”

Trương Bân Bân sửng sốt, lập tức cười nhạt: “ Nhiệt Ba còn nhỏ không hiểu chuyện, mong Trương đương gia khoan dung nhiều hơn.”

“Tâm ý của nàng Thái tử điện hạ cần phải rõ ràng hơn ai khác.” Nhìn Trương Bân Bân thản nhiên lạnh nhạt, trên mặt Trương Nghệ Hưng mang theo ý mỉa mai.

“Bây giờ Nhiệt Ba đã cùng Trương đương gia kết làm duyên Tần Tấn, trái tim tự nhiên sẽ gắn liền với Trương đương gia.” Ý tứ trong lời nói của Trương Nghệ Hưng trong lòng Trương Bân Bân hiểu rõ, nhưng cũng không cho là đúng.

Bộ dáng đương nhiên của Trương Bân Bân làm Trương Nghệ Hưng rất phản cảm: “Tiểu Quận chúa dụng tình sâu, Thái tử điện hạ không có khả năng không cảm giác được. Đối đãi với nàng như vậy, không khỏi quá mức tuyệt tình.”

Trương Bân Bân trầm mặc một hồi, mở miệng nói: “Việc này đã thành kết cục đã định, không thể thay đổi.”

Không thể thay đổi? Đúng, quả thật là không thể thay đổi. Trương Nghệ Hưng bỗng nhiên phát giác hắn phẫn nộ chính là uổng công. Trương Bân Bân đã có thể tuyệt tình thượng bẩm Hoàng thượng gả Nhiệt Ba cho Trương gia, sao có thể quan tâm Địch Lệ Nhiệt Ba tình nguyện hay không? Nghe nói Tiểu Vương gia cực kỳ phẫn nộ về chuyện này, còn bởi vì vậy mà tâm sinh khoảng cách với Thái tử điện hạ. Nói vậy việc này Địch Vương phủ cũng là cực không đồng ý? Đoạn hôn nhân này, thành toàn tâm nguyện của ai? Lại hủy đi tâm nguyện của ai?

Bởi vì đề cập đến Địch Lệ Nhiệt Ba, Trương Bân Bân cuối cùng cũng không tỏ rõ ý đồ đến. Chưa đề cập đến việc mượn sức, đã làm cho Trương Nghệ Hưng phản cảm. Với Trương Bân Bân là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn. Việc trong lòng Nhiệt Ba có một người khác, bản thân Nhiệt Ba sẽ không nói ra miệng. Lấy tính tình của Tư Nguyệt, càng không thể đi mật báo cho Trương Nghệ Hưng. Trương Nghệ Hưng biết, tất nhiên là bởi vì hắn cảm giác không thích hợp, thậm chí phái người điều tra Nhiệt Ba. Tuy rằng chuyện giữa hắn và Nhiệt Ba cũng không che giấu, nhưng cũng chưa ầm ĩ đến nông nỗi tất cả mọi người trong Tuyên thành đều biết. Hắn thật không ngờ chỉ là một thương nhân bình thường lại có thể tra ra việc nhà quan. Trương Nghệ Hưng, quả nhiên có thủ đoạn của hắn. Xem ra, hắn không thể coi thường bản lĩnh của Trương Nghệ Hưng.

Sau khi cùng Trương Bân Bân gặp mặt, Trương Nghệ Hưng lại làm ra được lựa chọn. Trương Bân Bân bỏ qua Địch Lệ Nhiệt Ba là Trương Bân Bân có mắt không tròng. Nếu Địch Lệ Nhiệt Ba đã là người Trương gia, cần gì phải để ý quá khứ của nàng? Không thể thành toàn tâm nguyện của nàng, vậy thì tận lực làm những gì hắn có thể làm cho nàng. Yêu thương nàng, không để nàng chịu ủy khuất, hắn tự nhiên căn cứ theo ước nguyện ban đầu tiếp tục lấy tâm tương đãi nàng. Chung quy có một ngày, hắn sẽ làm nàng không lại thương tâm vì người khác. Sau này, Trương Nghệ Hưng bắt đầu hao tổn tâm cơ đối tốt với Địch Lệ Nhiệt Ba. Hắn sẽ hẹn nàng đến Bích Ba Đình, chỉ để giải sầu. Hắn sẽ tự tay bện châu chấu cỏ đưa cho nàng, vì vì muốn nàng vui. Hắn sẽ hẹn nàng đến Khách Duyệt lâu, chỉ để nàng dung nhập vào cuộc sống của hắn. Hắn sẽ cầu xin nãi nãi và nương đừng làm khó dễ nàng, mọi chuyện theo ý nàng. Hắn nhờ Mộng Văn đừng sợ nàng mặt lạnh, đi đến bồi nàng giết thời gian...

Chỉ tiếc, mọi chuyện không như ý hắn. Nàng không thích ra cửa, không thích tiểu ngoạn ý, lại càng không dung nhập vào cuộc sống của hắn. Nãi nãi và nương sau mấy lần đụng phải đinh, bắt đầu buông tha. Mộng Văn còn hơn thế, nhìn thấy nàng liền sợ đến mức không dám đến gần. Liền ngay cả Trương Thất, đều ngầm oán trách nàng cao ngạo không hợp tình hợp lý...

Nhưng là, Trương Nghệ Hưng lại cảm thấy nàng cũng không khó tiếp tận như mặt ngoài. Mỗi khi hắn mềm giọng gọi nàng ‘ Tiểu Địch’, nàng sẽ đỏ mặt trừng hắn; rõ ràng là nàng kiêu ngạo đuổi hắn ra khỏi phòng, nhưng mỗi lần vụng trộm trở về đều có thể nhìn thấy nàng vẻ mặt áy náy; rất nhiều khi, nửa đêm lén vào phòng nàng, sẽ nhìn thấy trong lúc ngủ mơ nàng ủy khuất nỉ non...

Trương Nghệ Hưng thủy chung tin tưởng theo thời gian trôi qua, miệng vết thương trong lòng Tiểu Địch sẽ chậm rãi khép lại, nàng sẽ từ từ quên đi Thái tử ca ca người tổn thương nàng sâu sắc. Nhưng mà, tất cả kiên trì ầm ầm sụp đổ sau khi biết nàng tự mình giúp hắn nạp thiếp. Vì không muốn gặp hắn, cho dù giúp hắn nạp thiếp cũng không tiếc sao? Hành vi này của Địch Lệ Nhiệt Ba triệt để đánh vỡ kiêu ngạo của Trương Nghệ Hưng, tự tin của Trương Nghệ Hưng, bình tĩnh của Trương Nghệ Hưng..

Ngay cả khí lực giáp mặt chất vấn nàng cũng không có, chính là vào lúc nửa đêm đứng trước giường nàng, nhìn chằm chằm vào gương mặt khi ngủ vẫn còn mang nước mắt của nàng đến hừng đông. Hạ gia đã đáp ứng chuyện cưới xin, Trương Nghệ Hưng tự mình tới cửa cự tuyệt cũng không thay đổi được quyết tâm gả nữ nhi của Hạ gia. Ngày Hạ Nguyệt vào cửa, Trương Nghệ Hưng đã sớm tránh đi ra ngoài. Trái tim đã dừng trên người nữ tử không chịu quay đầu nhìn hắn, sao có thể cùng nữ tử khác có quá nhiều thân cận? Là hắn quá mức ích kỉ, chỉ có thể thiệt thòi Hạ Nguyệt...

Có lẽ là không quan tâm, có lẽ là thích yên tĩnh, Địch Lệ Nhiệt Ba chưa bao giờ từng bước chân ra viện cùng người Trương gia dùng bữa. Chính thê không ở, Hạ Nguyệt thân là thiếp thất tự nhiên cũng không thể lên mặt bàn, chỉ phải ở lại trong phòng ăn cơm một mình. Trương nãi nãi và Trương phu nhân nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp miễn thỉnh an mỗi ngày. Trương Nghệ Hưng đi sớm về trễ, căn bản là không thấy được người. Hạ Nguyệt không có chỗ dựa không thể không dè dặt cẩn trọng, cẩn thủ bổn phận. Vì thế, Trương gia vẫn là Trương gia, Hạ Nguyệt đến vẫn chưa tạo thành thay đổi nào.

Thời gian bình tĩnh duy trì đến khi biểu muội Tiền gia đến thăm người thân bước vào cửa lớn Trương gia. Biểu muội Tiền gia tính tình uyển chuyển hàm xúc, lại cực kì am hiểu nói ngọt, rất nhanh đã bắt được niềm vui của người trong Trương gia làm tù binh. Đương nhiên, không bao gồm Trương Nghệ Hưng đặc biệt bận rộn ở bên trong. Từ sau khi Hạ Nguyệt vào cửa, Trương Nghệ Hưng liền rất ít xuất hiện trước mặt người Trương gia. Cả ngày ở bên ngoài bôn ba, làm Trương nãi nãi và Trương phu nhân đau lòng không thôi. Biểu muội Tiền gia đến, tuy rằng không lấy được niềm vui của Trương Nghệ Hưng, nhưng cũng làm Trương nãi nãi và Trương phu nhân thư thái không ít. Nếu không phải Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên nói muốn thu Tiền Viên Viên vào phòng, Trương Nghệ Hưng căn bản sẽ không để ý đến sự tồn tại của người đó.

Vô cùng phẫn nộ vọt vào viện của Địch Lệ Nhiệt Ba, nhìn bóng dáng gầy yếu, thẳng lưng, quật cường đó, trong lòng Trương Nghệ Hưng nổi lên tia đau thương. Vẫn là làm không tốt sao? Vì sao ánh mắt nàng mãi dừng trên người mà vĩnh viễn sẽ không thuộc về nàng? Nhớ đến vị Thái tử điện hạ lúc trước đến tìm hắn đàm phán tranh giành ngôi vị Hoàng đế, lại nhìn vị Quận chúa điện hạ khăng khăng giữ lấy này, Trương Nghệ Hưng ảm đạm rời đi. Rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể làm nàng hiểu rõ, đi qua sớm đã trở thành quá khứ? Có tiền lệ Hạ Nguyệt, lúc này đây Trương Nghệ Hưng không đến Tiền gia, mà trực tiếp đi tìm bản thân Tiền Viên Viên. Mắt lạnh nhìn nữ tử vẻ mặt thẹn thùng, Trương Nghệ Hưng thản nhiên nói sẽ không nạp nàng làm thiếp. Ai biết nữ tử nhìn như uyển chuyển hàm xúc này hừ nhẹ một tiếng: “Đại biểu tẩu nói, việc này nàng ấy làm chủ là được.”

Trương Nghệ Hưng nghẹn lời, nội tâm cười khổ không thôi: Tiểu Địch, nàng rốt cuộc là muốn làm cái gì? Lại là một nữ tử bị mất hạnh phúc sao? Vì sao cứ phải khăng khăng một mực như vậy? Trương gia nhiều bạc, thật sự chính là hạnh phúc các nàng muốn sao? Trương Nghệ Hưng rơi vào đường cùng, quyết định đi tìm nãi nãi và nương làm thuyết khách. Ai biết hai người này thế nhưng nhất trí đồng ý quyết định lần này của Địch Lệ Nhiệt Ba. Nãi nãi nói: “Hưng tiểu tử, lần này cháu phải cho ta mặt mũi. Biểu muội Tiền gia cũng không phải người ngoài, không thể đánh mất mặt mũi của nàng.”

Nương nói: “Hưng nhi, con hãy đáp ứng đi! Thành thân hơn hai năm vẫn chưa động phòng. Chẳng lẽ con đã quên, bất hiếu có ba tội, không có hậu là tội lớn nhất?”

Nhìn ánh mắt chờ đợi của nãi nãi và nương, Trương Nghệ Hưng không tiếp tục kiên trì, xoay người ra khỏi phủ. Đứng ở trong nhà nơi hắn được sinh ra, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác hít thở không thông. Ngày Tiền Viên Viên vào cửa, Trương Nghệ Hưng vẫn không trình diện như trước. Mặc cho Trương nãi nãi và Trương phu nhân sắc mặt đen như đáy nỗi, Địch Lệ Nhiệt Ba giúp Trương Nghệ Hưng nạp người thiếp thứ hai vẫn cùng một số phận như Hạ Nguyệt. Sau khi Tiền Viên Viên vào phủ, Hạ Nguyệt chậm rãi sinh động lên. Chỗ nào có người là chỗ đó có thị phi, nơi có nữ nhân luôn không thể thiếp gập ghềnh. Càng miễn bàn, hai nữ nhân này còn chung một phu quân. Đã không được sủng ái, lại cố tình thích làm mặt bơ ngầm đấu đá nhau. Tranh không được khẩu khí này, muốn chỉ là cái mặt mũi kia. Hai người dường như đều đã quên Trương gia còn có một vị Quận chúa chính thê ở đây, ngươi tới ta đi càng đấu càng quên cả trời đất.

Mắt thấy Hạ Nguyệt và Tiền Viên Viên đều có việc làm, Trương Nghệ Hưng lại lấy được một cái thanh nhàn. Chỉ cầu Tiểu Địch đừng ép buộc nữa, nhẫn nại và bao dung của hắn thật sự còn thừa không nhiều lắm. Ông trời không nghe thấy Trương Nghệ Hưng thỉnh cầu, Địch Lệ Nhiệt Ba càng không biết thỉnh cầu của Trương Nghệ Hưng. Vì thế, Thành Tây Bạch gia Bạch Tuyết Lan tiểu thư được kiệu tám người khiêng mang tới Trương gia. Lúc đó, Trương Nghệ Hưng đang ở nơi khác thị sát cửa hàn. Nghe thấy tin tức này, Trương Nghệ Hưng lại lạnh nhạt. Tiểu Địch, nếu như đây là kết quả nàng muốn nhìn thấy, ta thỏa mãn nguyện vọng của nàng thì có làm sao? Lại lần nữa trở lại Trương gia, Trương Nghệ Hưng rốt cuộc đi vào phòng Bạch Tuyết Lan.

“Từ ngày mai bắt đầu, ngươi sẽ là Bạch di nương được sủng ái nhất Trương gia. Cứ việc phô trương, cứ việc ương ngạnh. Có việc ta chịu trách nhiệm.” Nhìn thấy Bạch Tuyết Lan xinh đẹp như hoa, Trương Nghệ Hưng không chút nhúc nhích, sắc mặt trầm thấp.

“Vậy thiếp thân cần vì phu quân làm chút gì?” Bạch Tuyết Lan phong tình vạn chủng dựa vào trên giường, chân ngọc trắng noãn duỗi đến mép giường, câu được câu không nhẹ nhàng lắc lư. Mị nhãn như tơ, cái lưỡi như vô ý liếm qua cánh môi.

“Cách ta xa một chút.” Trương Nghệ Hưng cau mày, chán ghét nói xong liền đẩy cửa ra ngoài. Tiểu Địch, nàng xem nàng đây là cái ánh mắt gì? Nữ nhân như vậy nàng cũng tiếp vào phủ, rốt cuộc nàng còn muốn ầm ĩ đến loại tình trạng nào? Mị ý xinh đẹp trên mặt Bạch Tuyết Lan lập tức tiêu tán, ánh mắt hứng thú nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa, cười nham nhở. Nam nhân này, nàng ta muốn định rồi!

Ngày ấy về sau, cuộc sống của Bạch di nương ở Trương gia có thể nói là phong sinh thủy khởi, ngàn vạn ân sủng tập trên một người. Hạ Nguyệt và Tiền Viên Viên đấu nhau ngươi sống ta chết, bởi vì nhiều hơn một Bạch Tuyết Lan mà thay đổi trong nháy mắt. Sau này, Tiền Viên Viên và Hạ Nguyệt cư nhiên bắt tay giảng hòa, cả ngày cùng nhau dính ở một chỗ thì thầm, nói chuyện cẩn thận không cho người biết, sử dụng không biết bao nhiêu ám chiêu. Nhưng mà, hai người xuất thân nhà nghèo sao có thể là đối thủ của Bạch Tuyết Lan xuất thân thương gia? Sáng tối giở trò xấu, ngầm đùa giỡn tiểu chiêu. Bạch Tuyết Lan như mèo vờn chuột, tâm tình tốt thì trêu chọc hai người, tâm tình không tốt thì một cước đá văng...

Trương Nghệ Hưng thủy chung chưa từng hỏi đến ba người này, cũng không lại đi xem Địch Lệ Nhiệt Ba. Việc đã đến nước này, xem hoặc không xem, đã không khác nhau nhiều lắm. Thời gian bốn năm, thoáng một cái đã qua. Quan hệ của Trương Nghệ Hưng và Trương Bân Bân trước khi Trương Bân Bân đăng cơ đã bắt đầu chuyển biến xấu, từ khi Trương Bân Bân đăng cơ lại càng thêm như bước trên tấm băng mỏng. Đối với chuyện này, Trương Bân Bân sinh lòng tức giận, Trương Nghệ Hưng vẫn như cũ. Trương gia Nhị công tử Trương Diệp Triển học thức rất tốt, vốn nên khảo thủ công danh lại bỗng nhiên khăn gói về nhà. Trương Nghệ Hưng hỏi nguyên nhân, chỉ đổi được một câu: “Đại ca cảm thấy có tất yếu sao?”

Nhìn Nhị đệ ánh mắt hiểu rõ tất cả, Trương Nghệ Hưng kiên cường trong nháy mắt biến thành hư ảnh. Gió thổi qua, toàn bộ tan tác. Bốn năm nay, nãi nãi vẻ mặt u sầu, mẫu thân ai thán, phụ thân bất đắc dĩ... Bây giờ, đến phiên Nhị đệ sao? Nhị đệ buông tha cho tiền đồ của mình, buông tha cho chấp nhất của hắn, buông tha cho theo đuổi của hắn, đơn giản là nhìn thấu lợi hại giữa quan hệ của Trương gia và Trương Bân Bân. Cả đời không qua lại với nhau, mới đúng hình dung quan hệ của Trương gia và Trương Bân Bân. Nguyên nhân trong đó, không vượt qua một chữ tình. Bốn chữ Địch Lệ Nhiệt Ba như một cái đinh, mắc kẹt trong yết hầu Trương Bân Bân, lại đâm vào trong lòng Trương Nghệ Hưng. Như vậy, kế tiếp sẽ là ai? Tam đệ Kinh Triết? Hay là tiểu muội Mộng Văn? Một lần cuối cùng chăm chú nhìn gương mặt khi ngủ của Địch Lệ Nhiệt Ba, Trương Nghệ Hưng thì thầm ra tiếng: “ Tiểu Địch, như nàng mong muốn.”

Dưới trời đêm yên tĩnh, bước chân rời đi của Trương Nghệ Hưng thong thả mà kiên định, bóng lưng tiêu điều lộ ra nồng đậm bi thương. Hắn cũng là người, hắn cũng sẽ mệt. Địch Lệ Nhiệt Ba, trái tim của hắn rốt cuộc không kiên trì nổi nữa.

Một năm sau, Trương gia bên cạnh hồ Bích Thủy, nữ tử trong lòng thân thể đã lạnh như băng, Trương Nghệ Hưng bi thương hét to. Rõ ràng biết nàng không kiên cường như mặt ngoài, sao có thể mặc nàng một mình vùng vẫy bên trong thiếp thất tranh đấu? Rõ ràng biết nàng không phải người dối trá, sao có thể hoài nghi nàng bỗng nhiên thay đổi là có toan tính khác? Rõ ràng biết nàng đã vết thương chồng chất, sao có thể buông tha cho đã từng hứa hẹn? Hồ nước dập dờn , trong gió mơ hồ truyền đến giọng nói thâm tình trầm thấp của Trương Nghệ Hưng: “Nương tử đã gả vào Trương gia, vi phu nhất định lấy tâm đối đãi, quyết không thất hứa!”

Hồ nước dập dờn, trong gió mơ hồ truyền đến tiếng khóc réo rắt thảm thiết của Địch Lệ Nhiệt Ba: “Phu quân, thiếp biết sai rồi!”

Rõ ràng là thanh âm của hắn, lại như thanh âm của nàng. Hứa hẹn thuở đầu và di ngôn cuối cùng đan vào nhau, không ngừng quẩn quanh bên tai Trương Nghệ Hưng, từng chữ khắc cốt, đau triệt nội tâm...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top