Chương 42


"Thái tử ca ca..." Nghe được thanh âm của Trương Bân Bân, Địch Lệ Tâm Lan lập tức buông chân của Địch Lệ Nhiệt Ba ra, ngẩng mặt lên lộ ra khuôn mặt tràn đầy nước mắt, nơm nớp lo sợ nhìn Trương Bân Bân. Nàng cũng biết Thái tử ca ca nhất định sẽ tới cứu nàng.

Đau lòng nhìn bộ dáng nhận hết ủy khuất của Địch Lệ Tâm Lan, bất mãn của Trương Bân Bân với Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức bộc phát: "Địch Lệ Nhiệt Ba, Tâm Lan là muội muội của muội. Muội tại sao có thể ăn hiếp nàng ấy như vậy? Còn để cho nàng ấy quỳ xuống trước mặt muội?"

"Thái tử điện hạ, Nhiệt Ba nhất định phải biện giải cho mình. Quỳ xuống không phải là ý kiến của Nhiệt Ba, cầu khẩn cũng không phải là ý muốn của Nhiệt Ba. Nhiệt Ba chẳng qua chỉ là tới ngắm hoa, muội muội thích như thế nào thì muội muội làm như thế đó. Không có liên quan với Nhiệt Ba."

Muốn vì Địch Lệ Tâm Lan ra mặt cũng xin tìm cái cớ tốt một chút, ăn hiếp? Lý do này nàng cũng không tiếp nhận.

"Nhiệt Ba, ta vẫn nghĩ rằng muội mặc dù tùy hứng, nhưng quý ở đơn thuần. Không nghĩ tới muội lại không thể nói lý như thế. Ta cũng đã tận mắt nhìn thấy, muội còn muốn không thừa nhận?" Đè nén trong lòng thất vọng và lửa giận, Trương Bân Bân chất vấn. Việc đã đến nước này, Nhiệt Ba còn muốn chống chế? Phần đơn thuần khó có được kia của Nhiệt Ba cũng đã tan mất theo thời gian sao?

"Dù sao ta cũng không cho là ta có lỗi. Thái tử điện hạ nếu muốn ra mặt giúp Địch Lệ Tâm Lan, cứ việc đi tìm mẫu phi của ta. Chuyện hôm nay ta sẽ không nhúng tay nữa. Nếu không, Địch Lệ Tâm Lan biết ta sẽ làm thế nào." Liếc Địch Lệ Tâm Lan vẫn quỳ trên mặt đất một cái, Địch Lệ Nhiệt Ba lạnh lùng cảnh cáo nói.

"Thái tử ca ca, tỷ tỷ không có khi dễ Tâm Lan, thật không có..." Cắn răng đem cừu hận đặt sang một bên, Địch Lệ Tâm Lan không thể không mở miệng nói. Nàng không thể để cho Vương phi biết chuyện của nàng và Thái tử ca ca. Vương phi là mẹ cả của nàng, là nữ chủ nhân của Địch Vương phủ. Một khi Vương phi đem nương của nàng đuổi ra Vương phủ, lại tùy tiện tìm một nhà nghèo đem nàng gả qua, cho dù là Thái tử ca ca cũng không có cách nào cứu nàng.

"Tâm Lan, muội..." Trương Bân Bân thở dài một hơi, không tiếp tục so đo với Địch Lệ Nhiệt Ba nữa. Taam Lần tốt bụng, nhớ Nhiệt Ba là tỷ tỷ của nàng. Nhiệt Ba làm sao đã từng coi Tâm Lan là muội muội của mình? Đều nói hoàng thất không có thân tình, quan lại người ta làm sao không phải là lạnh mỏng như vậy?

"Thái tử điện hạ nếu không còn gì muốn dạy bảo nữa, vậy Nhiệt Ba đi trước. Muội muội vẫn là trước đứng lên đi! Quỳ như vậy, để cho người khác nhìn thấy, sợ rằng sẽ cho là Thái tử ca ca đang khi dễ ngươi đấy!" Châm chọc nói xong, Địch Lệ Nhiệt Ba mang theo Tư Nguyệt nghênh ngang rời đi. Nàng cũng không tin Trương Bân Bân không có bất kỳ ý nghĩ gì với câu nói sau cùng. Dù thế nào cũng phải chế tạo cho Địch Lệ Tâm Lan chút phiền toái không phải sao? Lấy Trương Bân Bân nghi ngờ, cho dù lúc này không phát ra, cũng sẽ lưu lại một chút ý nghĩ ở trong lòng. Muốn xuôi gió xuôi nước trực tiếp thượng vị? Cũng phải xem Địch Lệ Tâm Lan có bản lãnh này hay không!

Địch Lệ Nhiệt Ba vừa nói ra lời này, Trương Bân Bân trong bụng máy động. Nhiệt Ba nói không sai. Dáng vẻ này của Tâm Lan, nếu như người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ cho là hắn đang trách phạt Tâm Lan. Nhớ tới bộ dáng Tâm Lan quỳ gối trước mặt Nhiệt Ba vừa rồi, chẳng lẽ cũng có ẩn tình? Không đúng, Tâm Lan quỳ có lẽ sẽ làm cho người ta hiểu lầm, nhưng là nước mắt và ủy khuất trên mặt Tâm Lan cũng là không lừa được người. Chỉ có thể nói, Tâm Lan hành động không đúng lúc. Vừa nghĩ như thế, Trương Bân Bân tạm thời để nghi ngờ trong lòng xuống, đi tới đưa tay đỡ Địch Lệ Tâm Lan lên.

Giơ tay đưa tới trong tay Thái tử ca ca, Địch Lệ Tâm Lan ủy khuất vạn phần dựa sát vào. Sáng sớm hậu hoa viên vốn là rất ít người hỏi thăm. Huống chi Thái tử điện hạ ở chỗ này, những người không có nhiệm vụ không dám tiến vào. Nghĩ như vậy, Địch Lệ Tâm Lan cũng yên lòng to gan dựa vào.

Mỹ nhân nũng nịu ở trong lòng, Trương Bân Bân tất nhiên sẽ không kháng cự. Trong lòng chỉ có một ý niệm: Địch Lệ Nhiệt Ba không thể tiếp tục giữ lại nữa.

Khi Cao Vỹ Quang theo Địch Lệ Cảnh Văn đi vào hậu hoa viên, nhìn thấy chính là một bức tranh nam nữ ôm nhau như vậy. Theo bản năng nhìn về phía Địch Lệ Cảnh Văn ở bên cạnh, Cao Vỹ Quang thật sự có chút không hiểu ý định của Thái tử biểu ca. Đây chính là Địch Vương phủ, bao nhiêu ánh mắt nhìn? Thái tử biểu ca là muốn đem Nhiệt Ba đặt ở chỗ nào? Tuy nói hắn không có tư cách chất vấn chuyện của Thái tử biểu ca, nhưng cũng không nhịn được mà kêu oan thay Nhiệt Ba.

"Vỹ Quang, Nhiệt Ba hình như không có ở chỗ này. Chúng ta trực tiếp đi Quận chúa các tìm con bé đi." Phảng phất như không có nhìn thấy hình ảnh chướng mắt đó, Địch Lệ Cảnh Văn dẫn đầu đi về phía Quận chúa các. Nhiệt Ba thật đúng là lợi hại. Loại tình cảnh này cũng có thể bị con bé ép buộc ra ngoài, xem ra Tề Phong truyền tin hết sức đúng lúc.

Cao Vỹ Quang vốn định giúp Thái tử biểu ca giải thích, nhưng là loại thái độ này của Cảnh Văn cũng làm cho hắn không có cách nào lên tiếng. Cho dù là hắn bụng đầy mưu kế, nhưng gặp phải loại tình huống này cũng chỉ có thể giữ vững trầm mặc. Thái tử biểu ca hành động không chút che dấu, hắn nói gì cũng là uống công.

Một khắc Cao Vỹ Quang xuất hiện ở Quận chúa các kia, bên tai Địch Lệ Nhiệt Ba liền vang lên nhắc nhở của Trương Nghệ Hưng đêm qua. Không muốn chọc Trương ngốc tử tức giận, vẫn nên cách Cao Tiểu Hầu gia xa một chút đi! Còn chưa giải quyết được Trương Bân Bân, nhiều thêm một Cao Vỹ Quang, quả thực là khó lòng phòng bị. Mặc dù nàng không thẹn với lòng, nhưng vạn nhất Trương ngốc tử lại từ chỗ nào dò xét ra sâu sa giữa nàng và Cao Vỹ Quang, sau này nàng muốn bay sợ là khó khăn.

"Nhiệt Ba đây là không muốn nhìn thấy ta?" Nhìn sắc mặt của Địch Lệ Nhiệt Ba, Cao Vỹ Quang trực tiếp hỏi. Đối mặt với Nhiệt Ba, hắn chỉ có thể chủ động ra chiêu. Nếu không Nhiệt Ba chắc chắn sẽ hoàn toàn bỏ qua hắn.

"Không biết Tiểu Hầu gia tới, nên không có tiếp đón từ xa. Mong Tiểu Hầu gia tha lỗi." Mặt mỉm cười, Địch Lệ Nhiệt Ba thái độ trực tiếp đem Cao Vỹ Quang vạch ở bên ngoài cửa trái tim. Trong bụng oán thầm nói: trực tiếp nói thẳng như thế, để cho nàng trả lời như thế nào? Cũng không thể thẳng thắn nói cho biết đi?

Địch Lệ Nhiệt Ba xa cách làm cho Cao Vỹ Quang mọi việc đều luôn thuận lợi cảm thấy rất thất bại. Hắn rõ ràng đối với Nhiệt Ba một... mà... lại, ba lần tỏ ra thiện ý, nhưng là Nhiệt Ba một lần lại một lần cự tuyệt ý hắn lấy lòng. Bởi vì Thái tử biểu ca, bởi vì Trương Ninh Hinh, hay là bởi vì chính bản thân hắn?

"Nhiệt Ba, Bân Bân tới phủ. Muội gặp phải hắn rồi sao?" Cao Vỹ Quang không đề cập tới, không có nghĩa là Địch Lệ Cảnh Văn sẽ không nói. Có một số việc, càng nhiều người biết mới càng thật.

"Dạ, hắn ở hậu hoa viên." Nhận được ánh mắt ám hiệu của ca ca, Địch Lệ Nhiệt Ba tất nhiên là sẽ không tránh. Liếc mắt nhìn Cao Vỹ Quang, ngay sau đó tăng thêm một câu, "Muội muội cũng ở đấy."

"Hừ! Muội muội..." Địch Lệ Cảnh Văn hừ lạnh một tiếng, không hề tiếp tục nói thêm nữa. Hắn chỉ có một muội muội, chính là Nhiệt Ba. Về phần Địch Lệ Tâm Lan? Không đề cập tới cũng được. Chỉ cần Nhiệt Ba không có tận mắt nhìn đến hình ảnh đó là được. Tuy nói Nhiệt Ba không thèm để ý tới Trương Bân Bân, nhưng là Thái tử điện hạ và Nhị tiểu thư Địch Vương phủ ôm ôm ấp ấp? Mặt mũi của Tiểu Quận chúa Địch Vương phủ sẽ bị đặt ở đâu? Ít nhất hiện tại, trên mặt Nhiệt Ba sẽ không có ánh sáng.

"Nàng ta thế nào?" Chẳng lẽ là nàng ta làm ra cái hành động bất nhã gì đó bị ca ca mình đụng phải? Tiểu Hầu gia và ca ca ở chung một chỗ, nói cách khác là Tiểu Hầu gia cũng nhìn thấy? Nghĩ tới đây, Địch Lệ Nhiệt Ba nghi ngờ nhìn về phía Cao Vỹ Quang. Cũng không biết hắn sẽ có phản ứng như thế nào?

Vốn tưởng rằng Cảnh Văn sẽ không nói, không nghĩ tới Nhiệt Ba thế nhưng nhìn về phía mình. Cao Vỹ Quang ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Nhiệt Ba ngày gần đây hình như không hay ra phủ."

"Chơi chán rồi." Nghe được lời của Cai Vỹ Quang, Địch Lệ Nhiệt Ba cố làm ra vẻ nhàm chán đáp lại. Ngươi không nói bản Quận chúa còn không muốn biết đó! Cho dù Địch Lệ Tâm Lan thượng vị thì như thế nào? Chỉ cần có nàng ở, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ khi dễ mẫu phi nàng lần nữa. Huống chi, Địch Lệ Tâm Lan có thể thượng vị hay không còn chưa biết đâu. Có một số việc nhất định phải ngoan độc hạ quyết tâm, cắt đứt hậu hoạn về sau. Tính toán của Địch Lệ Tâm Lan có thể vang lên hay không, cũng phải xem cái người tỷ tỷ là nàng đây có cho Địch Lệ Tâm Lan cơ hội hay không.

"Vậy thì thật là đáng tiếc. Thái tử ca ca vừa rồi vẫn còn đang nói hôm nay mọi người sẽ cũng nhau đi ra ngoài một chút." Chơi chán? Câu trả lời này vòng vo ở trong lòng Cao Vỹ Quang một vòng, sau đó biến mất không thấy bóng dáng. Hắn không tin Nhiệt Ba sẽ chơi chán. Lễ hoa đăng hôm đó, Nhiệt Ba tươi cười thoải mái chưa từng có. Địch Lệ Nhiệt Ba không gò bó như vậy dù là Địch Vương phủ cũng không vây hãm được.

"Đi một chút? Nhiệt Ba, muội cũng đừng cứ ở mãi trong phủ, cùng đi ra ngoài." Cho đến hôm nay, Trương Bân Bân không thể nào chỉ là đơn giản mời Nhiệt Ba đi ra ngoài một chút. Sợ là có mục đích khác đi! Nếu thật là như vậy, còn không bằng theo tính toán của Trương Bân Bân đi ra ngoài một chuyến. Hiểu rõ Thái tử điện hạ rốt cuộc là đánh cái chủ ý gì, thì bọn họ mới có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh. So với Trương Bân Bân mưu tính, không biết gì mới là nguy hiểm nhất.

Cuối cùng, một nhóm năm người ra khỏi Địch Vương phủ. Thấy Thái tử biểu ca kiên trì muốn mang Địch Lệ Tâm Lan ra ngoài, Cao Vỹ Quang cau mày, bước nhanh đuổi kịp hai huynh muội Địch Lệ Cảnh Văn và Địch Lệ Nhiệt Ba ở trước mặt.

"Ca, có cảm giác quen thuộc giống như đã từng trải qua hay không?" Sau khi sống lại lần đầu tiên ra cửa cũng là như vậy, nàng và ca ca đem Trương Bân Bân và Địch Lệ Tâm Lan ném đến sau lưng. Sau đó, nàng gặp được Trương ngốc tử, bắt đầu gút mắc của kiếp này.

"Sao vậy? Còn nhớ chuyện bị người đoạt vòng tay? Đây chính là muội nhường lại, không thể trách ca ca không giúp muội." Nhớ tới tình cảnh lần trước bị Nhiệt Ba cưỡng ép đi cùng, Địch Lệ Cảnh Văn cười trả lời. Nhiệt Ba trước kia, hắn luôn không muốn nhúng tay vào chuyện giữa nàng và Trương Bân Bân. Cái loại cảm giác vô lực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đó luôn làm cho hắn không nhìn nổi vung tay bỏ đi. Nhưng là Nhiệt Ba lúc này, mặc dù mang đến nhiều phiền toái hơn, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy vui mừng bội phần. Nhiệt Ba như vậy, hắn vui vẻ gánh vác phiền toái theo chuyện mà đến.

"Nhiệt Ba bị đoạt vòng ngọc? Chuyện hình như rất thú vị." Không cam lòng bị bỏ qua, Cao Vỹ Quang xen vào nói.

"Chẳng những thú vị, còn rất dọa người. Lúc ấy, ta thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn nhầm người." Ngay lúc đó hắn thật sự là bị hành động của Nhiệt Ba dọa cho sợ hết hồn. Khi nào thì thấy qua Nhiệt Ba chắp tay nhường cho người khác? Đây chính là lần đầu tiên.

"Nhiệt Ba vốn cũng không phải là người bá đạo, cũng phù hợp với tính tình của Nhiệt Ba." Có thâm ý khác nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, Cao Vỹ Quang thở dài nói. Nếu là Trương Ninh Hinh, ầm ĩ nửa ngày cũng không thể đem thứ đồ gì mà nàng ta nhìn thấy nhường đi.

Cảm nhận được Cao Vỹ Quang khác thường, Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu, làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy. Trương ngốc tử nói không sai, Cao Vỹ Quang quả thật là phiền toái.
Thấy Nhiệt Ba không nói tiếp, Cao Vỹ Quang nhún nhún vai, không sao cả tiếp tục đi về phía trước. Thái tử biểu ca đề nghị cùng đi ra cửa tự nhiên là có dụng ý của mình, liền nhìn Nhiệt Ba biểu hiện như thế nào vậy.

"Thái tử ca ca nói là thật sao? Điểm tâm của Khách Duyệt lâu thật sự ăn ngon như vậy?" Mong đợi nhìn Trương Bân Bân, Địch Lệ Tâm Lan cười thẹn thùng không dứt. Địch Lệ Nhiệt Ba rất thức thời, chẳng qua là nàng ta không biết cái trò lạt mềm buộc chặt đã vô dụng.

"Quả thật là như thế. Tâm Lan có muốn đi nếm thử một chút hay không?" Liếc mắt nhìn bóng hình xinh đẹp của Địch Lệ Nhiệt Ba ở cách đó không xa, Trương Bân Bân quay đầu cười nói. Địch Lệ Nhiệt Ba và Trương Nghệ Hưng, quan hệ của hai người có thật là trong như nước hay không, hôm nay là có thể thấy kết quả.

"Thật có thể không? Tâm Lan cho rằng đó là nơi mà chỉ có tỷ tỷ mới có thể đi. Tâm Lan thân phận thấp kém, không dám lỗ mãng." Đầu tiên là vui mừng nhìn Trương Bân Bân, ngay sau đó là từ từ ảm đạm xuống. Bộ dáng nhu nhược xấu hổ lúc này của Địch Lệ Tâm Lan rất là chọc người đau lòng.

"Tâm Lan là người của Thái tử ca ca, thân phận sao có thể coi là thấp kém? Không nên suy nghĩ bậy bạ, muốn làm cái gì thì làm là được." Không cô phụ tâm ý của Địch Lệ Tâm Lan, Trương Bân Bân nhẹ giọng khuyên lơn. Dù thân phận của Địch Lệ Nhiệt Ba có cao quý thế nào đi nữa cũng kém so với Tâm Lan thiện lương khéo hiểu lòng người.

"Thái tử ca ca..." Hai mắt ngập nước, Địch Lệ Tâm Lan tâm tình kích động không nói lên lời. Thái tử ca ca là chỗ dựa duy nhất của nàng.

Cảm nhận được tình cảm nồng đậm của Tâm Lan, Trương Bân Bân hài lòng dắt nàng, đi theo ba người ở phía trước. Hôm nay sở dĩ để cho Vỹ Quang đi theo, chính là muốn hắn giúp một tay xem quan hệ giữa Địch Lệ Nhiệt Ba và Trương Nghệ Hưng. Có Vỹ Quang ở, ngụy trang của Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ không có chỗ che giấu.

"Khách Duyệt lâu? Tốt! Điểm tâm của Khách Duyệt lâu là tuyệt nhất. Vậy chúng ta đi!" Hoàn toàn không cho Nhiệt Ba có cơ hội mở miệng, Địch Lệ Cảnh Văn nghe xong đề nghị của Trương Bân Bân thì lập tức trả lời lại. Bân Bân vẫn đang hoài nghi quan hệ giữa Nhiệt Ba và Trương Nghệ Hưng? Một chiêu này thật đúng là tuyệt. Cao Vỹ Quang xuất hiện chỉ sợ cũng là cố ý an bài đi!

Khách Duyệt lâu? Hôm nay không phải là mùng mười, Trương ngốc tử cũng sẽ không ở Khách Duyệt lâu. Đi thì đi, sợ cái gì? Trương Bân Bân muốn bắt lấy nhược điểm của nàng, cũng không có đơn giản như vậy.
Chẳng qua là, không như mong muốn, cuộc sống không như ý nguyện của con người. Nhìn thấy bóng dáng màu xanh anh tuấn xuất hiện ở Khách Duyệt lâu, Địch Lệ Nhiệt Ba lặng lẽ than thở trong lòng. Trương ngốc tử sao lại cứ đúng dịp xuất hiện ở Khách Duyệt lâu như vậy đây?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top