Chương 34
Ngày mười bảy tháng sáu, trời trong nắng ấm. Trương Bân Bân lần nữa đại giá đến Địch Vương phủ.
Thái tử điện hạ một thân lạnh lẽo vừa xuất hiện, Địch Lệ Cảnh Văn liền cười nghênh đón: "Bân Bân, huynh mỗi ngày đều tới Địch Vương phủ chúng ta báo danh. Chúng ta đều là thụ sủng nhược kinh a!"
"Phải không? Sợ là có người ước gì ta không đến." Bí hiểm nhìn Địch Lệ Cảnh Văn, Trương Bân Bân nhàn nhạt trả lời.
"Làm sao có thể? Ai có lá gan lớn như vậy? Thái tử điện hạ nhất định phải nói rõ cho ta biết. Địch Vương phủ chúng ta vẫn còn có người làm làm càn như vậy? Tiểu Vương gia ta không thể chấp nhận được người như thế ở lại Địch Vương phủ, đuổi ra ngoài!" Nhìn chung quanh một lượt, Địch Lệ Cảnh Văn cả giận nói. Trực tiếp đẩy tới trên người người làm, hoàn toàn không cho Trương Bân Bân cơ hội mượn đề tài nói chuyện của mình. Trong bụng thầm mắng Trương Bân Bân không thức thời. Biết Nhiệt Ba nhà ta không muốn gặp ngươi, ngươi còn luôn tới?
Dừng một cái, Trương Bân Bân nói sang chuyện khác: "Nhiệt Ba đâu? Ở Quận chúa các?"
"Không có ở đây." Lắc đầu một cái, Địch Lệ Cảnh Văn vẻ mặt đương nhiên.
"Đi ra ngoài?" Nghe được lời của Địch Lệ Cảnh Văn, sắc mặt Trương Bân Bân trầm xuống. Lại đi ra ngoài? Ở chung một chỗ với Trương Nghệ Hưng?
"Ừ. Sáng sớm liền ra cửa." Địch Lệ Cảnh Văn cười híp mắt gật đầu một cái.
"Nhiệt Ba là Tiểu Quận chúa Địch Vương phủ, vẫn là ít đi ra ngoài cho thỏa đáng." Không hề che giấu lửa giận trong lòng nữa, Trương Bân Bân trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
"Trong ngày thường Nhiệt Ba đi ra ngoài chơi huynh không phản đối, còn đi tìm mẫu phi nói tốt giúp con bé. Hôm nay con bé đi ra ngoài làm chính sự, huynh ngược lại lại chỉ trích? Nếu như huynh biết con bé đi ra ngoài làm cái gì, chỉ sợ huynh sẽ lập tức trốn xa, không bao giờ lại tới Địch Vương phủ chúng ta nữa." Hoàn toàn không để ý Trương Bân Bân không đè nén bất mãn nữa, Địch Lệ Cảnh Văn thần bí nói.
"Nàng đi làm chuyện gì?" Bị lời của Địch Lệ Cảnh Văn khơi dậy hứng thú, sắc mặt Trương Bân bân hơi hòa hoãn một chút. Trốn xa? Bây giờ Nhiệt Ba cũng không có bản lĩnh này để cho hắn chán ghét né tránh.
"Cùng mẫu phi ta đi miếu." Hướng về phía Trương Bân Bân nháy mắt, Địch Lệ Cảnh Văn vẻ mặt cười mập mờ.
"Đi miếu?" Không ngờ tới sẽ là câu trả lời như vậy, trong lòng Trương Bân Bân dâng lên nghi ngờ. Nhiệt Ba đi miếu, vì sao Cảnh Văn lại có vẻ mặt như vậy?
"Đúng vậy a, mấy ngày trước mẫu phi đã rầy rà muốn Nhiệt Ba bồi bà đi miếu bái Bồ Tát. Mẫu phi nói, Nhiệt Ba nhất định phải đi cầu nhân duyên." Địch Lệ Cảnh Văn không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, nói ra hướng đi của Địch Lệ Nhiệt Ba.
Trong mắt lóe lên một tia kinh dị, suy nghĩ của Trương Bân Bân có chút hỗn loạn. Nhiệt Ba đi cầu nhân duyên? Vì ai mà cầu?
" Tâm Lan ra mắt Thái tử ca ca, ra mắt Tiểu Vương gia." Thời điểm Trương Bân Bân đang trầm tư, Địch Lệ Tâm Lan dáng vẻ muôn vàn tiêu sái đi tới. Trong ngày thường, nàng thấy Tiểu Vương gia nhất định sẽ tránh xa. Nhưng là hôm nay không giống nhau, Địch Lệ Nhiệt Ba không có ở trong phủ, Thái tử ca ca không cần thiết phải đi Quận chúa các. Sợ Thái tử ca ca xoay người hồi cung, nàng từ sớm đã ở nơi này coi chừng. Thái tử ca ca thật lâu rồi không có cùng nàng đơn độc ở chung, cơ hội này nhất định không thể bỏ qua.
" Tâm Lan? Ngươi ở đây làm gì?" Lãnh đạm nhìn Địch Lệ Tâm Lan, giọng nói của Địch Lệ Cảnh Văn mang theo không thích. Địch Lệ Tâm Lan am hiểu tận dụng mọi thứ, xuất hiện thật là đúng lúc.
"Ta, ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua. Thấy Thái tử ca ca, nghĩ rằng nhất định phải tới đây hành lễ. Lúc này mới..." Ủy khuất nhìn Trương Bân Bân, Địch Lệ Tâm Lan điềm đạm đáng yêu giải thích.
"Cảnh Văn, cũng không phải chuyện lớn gì, chớ trách cứ Tâm Lan. Khó được đụng phải, không bằng ba người chúng ta ngồi xuống hàn huyên một chút?" Đoạn thời gian này quả thật là đã bỏ quên Tâm Lan, Trương Bân Bân mở miệng giải vây nói.
"Bân Bân, huynh cảm thấy có thể sao? Ta trở về phòng. Các ngươi tùy ý." Miệt thị liếc mắt nhìn Địch Lệ Tâm Lan Địch Lệ Cảnh Văn không chút nào che giấu mình bất mãn và tức giận. Địch Lệ Tâm Lan muốn tranh đoạt vị trí Thái tử phi với Nhiệt Ba, huynh trưởng yêu thương muội muội như hắn hoàn toàn có lý do xoay người đi. Về phần Trương Bân Bân đi hay ở lại, vậy thì phải xem bản lĩnh của Địch Lệ Tâm Lan.
"Thái tử ca ca!" Không khóc tố cáo mình bị ủy khuất, Địch Lệ Tâm Lan ẩn tình nhìn về phía Trương Bân Bân. Nếu như nàng tố cáo với Thái tử ca ca, Thái tử ca ca nhất định sẽ chán ghét. Cho nên nàng nhẫn. Cuối cùng sẽ có một ngày, nàng sẽ chứng minh cho mọi người nhìn, Địch Lệ Tâm Lan nàng sẽ không vĩnh viễn mặc cho người khi dễ.
"Tâm Lan, đi tới Khứ Nhĩ tiểu viện đi!" Nhiệt Ba không có ở đây, Cảnh Văn rời đi, hắn cũng không cần thiết không để ý đến Địch Lệ Tâm Lan. Huống chi Tâm Lan luôn nhu nhược như vậy, hiểu đạo lý như vậy. Cho dù bị ủy khuất cũng sẽ không đùa bỡn tính tình, ầm ĩ. Bóng lưng buồn bã bi thương luôn làm hắn đau lòng không dứt. Huống chi, đêm qua... Vừa nghĩ tới Hội hoa đăng tối hôm qua, ánh mắt Trương Bân Bân trở lên hung ác nham hiểm mà quỷ quyệt.
"Dạ." Địch Lệ Tâm Lan mừng rỡ liều mạng gật đầu. Thái tử ca ca đi tiểu viện của nàng hàm ý như thế nào không cần nói cũng biết. Từ nay về sau, địa vị của nàng ở Địch Vương phủ sẽ không bao giờ phải hèn mọn cúi đầu giống như trước đây nữa.
Nghe được Thanh Lạc bẩm báo, trên mặt Địch Lệ Cảnh Văn hiện lên vẻ xảo trá giống như hồ ly. Địch Lệ Tâm Lan, không tệ lắm! Đây chính là lần đầu tiên Tiểu Vương gia ta cảm kích có con thỏ đen như ngươi tồn tại ở Địch Vương phủ. Chỉ mong ngươi có thể nhân cơ hội này thượng vị, tiến tới hấp dẫn lực chú ý của Trương Bân Bân.
"Chủ tử, nếu Thái tử điện hạ đi tiểu viện của Nhị tiểu thư, sợ rằng Tiểu Quận chúa..." Thấy chủ tử cũng không định ngăn cản, Thanh Lạc mở miệng nhắc nhở. Một khi Thái tử điện hạ vào tiểu viện của Nhị tiểu thư, sợ là cũng không chặn được bọn hạ nhân rảnh rỗi nói linh tinh. Thể diện của Tiểu Quận chúa đem đặt ở chỗ nào.
"Chỗ Nhiệt Ba có ta ở, không sao. Chuyện Thái tử điện hạ muốn làm, chúng ta cản được sao?" Trương Bân Bân làm như vậy, không phải là muốn cho Nhiệt Ba một cảnh cáo thôi sao. Cũng được, Bân Bân càng làm tuyệt tình, phụ vương và mẫu phi lại càng dễ nói chuyện. So với Thái tử điện hạ tùy ý làm bậy ở hậu viện Địch Vương phủ, Trương đương gia giữ mình trong sạch tuyệt đối chính là một thí sinh thích hợp để phó thác chung thân. Ít nhất, càng có thể để cho hai vị lão nhân gia yên tâm, không phải sao?
"Thái tử ca ca, Tâm Lan đánh đàn cho huynh nghe, có được hay không?" Nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Trương Bân Bân, trên khuôn mặt kiều diễm như hoa của Địch Lệ Tâm Lan tràn đầy tất cả đều là tình yêu.
"Tài đánh đàn của Tâm Lan không tệ, Thái tử ca ca rửa tai lắng nghe." Giơ tay lên xoa mặt Địch Lệ Tâm Lan, trong mắt Trương Bân Bân một mảnh sâu thẳm. Nữ tử này mảnh mai chọc người trìu mến, dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo vệ trong hắn. Cho dù không làm được Thái tử phi của hắn, cũng là một thí sinh xuất sắc cho vị trí thị thiếp.
Tay Thái tử ca ca dịu dàng vuốt ve ở trên mặt nàng, sắc mặt Địch Lệ Tâm Lan oành một cái hồng diễm như máu. Thân thể khẽ run, nhẹ nhàng ỷ vào trong ngực Trương Bân Bân.
Ánh mắt Trương Bân Bân quét qua kiều nhan đang ngượng ngùng của nữ tử trong ngực, cuối cùng dừng ở trên cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi hé mở. Bàn tay vừa kéo, giữ chặt eo thon của Địch Lệ Tâm Lan. Thân tùy ý động, không chút nghi ngờ Trương Bân Bân cúi xuống hôn lên môi Địch Lệ Tâm Lan
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top