Chương 31
"Tề Phong, ngươi mới đi theo Nhiệt Ba bao lâu? Nhanh như vậy đã coi nàng là chủ?" Cười như không cười nhìn Tề Phong, Địch Lệ Cảnh Văn than vãn mình không cẩn thận cho nên bất hạnh bị tổn thất một viên Đại Tướng. Hắn vốn chỉ là muốn cho Tề Phong đi theo bên người Nhiệt Ba một đoạn thời gian rồi trở về doanh trại ám vệ, không nghĩ tới... Phàm là người bị Nhiệt Ba lấy đi, tuyệt đối không thể có thể lại trả lại. Aiz, không chú ý...
Không trả lời câu hỏi của Tiểu Vương Gia, bóng đen chợt lóe, Tề Phong biến mất khỏi tầm mắt của Địch Lệ Cảnh Văn. Tiểu Quận chúa nói hắn là người của Quận chúa các, vậy thì hắn chính là người của Quận chúa các. Từ lúc chào đời cho đến nay lần đầu tiên có người nói với hắn, hắn không được phép bị người khác khi dễ. Từ sau ngày đó, trong lòng hắn liền nhận định người chủ tử là Tiểu Quận chúa này. Ở một khắc không tình nguyện ở phía trước biến thành sứ mạng kia, hắn đã không thể nào lại trở về doanh trại ám vệ nữa. Trừ phi Tiểu Quận chúa không cần hắn, đuổi hắn đi...
Cái tên Tề Phong này, thật đúng là không làm cho người ta thích. Địch Lệ Cảnh Văn bất đắc dĩ cười cười, nhưng trong lòng không có tức giận. Tề Phong vốn cũng không phải là người sẽ a dua nịnh hót, cúi đầu khom lưng trước thế lực. Nếu không phải Tề Phong cứng mềm đều không ăn, hắn cũng sẽ không lựa chọn Tề Phong đưa đến bên người Nhiệt Ba. Nếu Tề Phong không nói, đại biểu là người nọ đối với Nhiệt Ba không có uy hiếp. Người có thể được Tề Phong tán thành không nhiều lắm, bản lĩnh của người nọ thật đúng là không nhỏ. Có thời gian, hắn nhất định phải đi gặp mặt người kia!
Ngày mười sáu tháng sáu, sáng sớm Địch Lệ Nhiệt Ba đã chạy thẳng đến tiểu viện của Địch Lệ Cảnh Văn.
"Ca, ta có việc muốn nói với huynh." Đẩy cửa ra, Địch Lệ Nhiệt Ba xông thẳng vào thư phòng của Địch Lệ Cảnh Văn.
"Có chuyện gì mà vội vã như vậy? Nói nghe một chút." Nhướng mi, Địch Lệ Cảnh Văn bày ra bộ dáng rửa tai lắng nghe.
"Ca, tối nay Tuyên thành có hội Hoa đăng. Ta muốn đi ra ngoài xem Hoa đăng." Địch Lệ Nhiệt Ba vẻ mặt lấy lòng nhìn Địch Lệ Cảnh Văn.
"Muốn xem Hoa đăng? Đơn giản a! Đợi ca bảo Thanh Lạc đi ra ngoài mua cho muội mấy cái." Bình tĩnh nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Cảnh Văn một bộ dáng mọi việc đều dễ thương lượng. Mấy ngày nay, Nhiệt Ba vẫn an phận thủ thường sống ở trong phủ. Hắn còn tưởng rằng nàng đã thu tâm, chuẩn bị toàn lực ứng phó Thái tử điện hạ rồi. Thì ra nàng đánh chủ ý chính là tối nay ra cửa.
"Không cần. Ta muốn tự mình đi ra ngoài xem." Nàng không ra ngoài thì gặp Trương ngốc tử kiểu gì? Có bản lĩnh thì ca ca bảo Thanh Lạc mua cả Trương ngốc tử về. Chỉ sợ hắn mua không nổi.
"Ở nhà xem chẳng lẽ không giống nhau? Bên ngoài nhiều người, chen chúc đến muội thì làm sao bây giờ?" Địch Lệ Cảnh Văn một bộ dáng ca ca tốt, quan tâm nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba. Ra phủ? Sợ là vì người kia đi!
"Không muốn. Ta muốn đi ra ngoài." Không đồng ý, ta ăn vạ cho huynh xem.
"Nhiệt Ba, muội đã lớn sao còn tùy hứng như vậy." Thấy Nhiệt Ba không nghe lời khuyên bảo, Địch Lệ Cảnh Văn nhẹ giọng trách cứ.
"Huynh là ca của ta, còn không cho phép ta tùy hứng với huynh? Đổi thành người khác, bản Quận chúa còn khinh thường quan tâm đến bọn họ đấy!" Ánh mắt Địch Lệ Nhiệt Ba phảng phất như Địch Lệ Cảnh Văn đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
"A... Vậy ta có phải nên đi miếu thắp hương cảm tạ Bồ tát phù hộ hay không?" Nhìn muội muội nhà mình dáng vẻ cao ngạo, Địch Lệ Cảnh Văn thuận theo lời của nàng cười nói.
"Thắp hương thì không cần. Bản Quận chúa cho phép huynh tối nay hộ tống bản Quận chúa ra cửa." Địch Lệ Nhiệt Ba vẻ mặt 'Ta cho huynh ân huệ lớn như trời', thật đáng yêu.
"Nhờ Quận chúa để mắt đến tiểu nhân. Tiểu nhân cúc cung tận tụy, chết cũng không từ." Nhiệt Ba còn chơi nghiện, Địch Lệ Cảnh Văn phản xạ có điều kiện trả lời. Trong ngày thường chỉ cần Nhiệt Ba theo chân bọn họ bày ra dáng vẻ Quận chúa, bọn họ cũng sẽ tùy nàng, theo nàng...
"Đã như vậy, sau khi ăn xong bữa tối cùng nhau ra phủ, không được thất ước." Địch Lệ Nhiệt Ba nói xong cũng chạy, không cho Địch Lệ Cảnh Văn có bất kỳ cơ hội đổi ý.
Đợi đến lúc Địch Lệ Cảnh Văn suy nghĩ ra mình mới vừa đáp ứng cái gì, dở khóc dở cười. Nhiệt Ba này, bình thường ở chung một chỗ với bọn họ ầm ĩ đã quen, đã lần nào đem thâm ý trong lời nói tưởng thật? Không nghĩ đến hôm nay hắn cư nhiên sơ ý bị muội muội nhà mình chụp bẫy.
Địch Lệ Nhiệt Ba chưa từng nghĩ tới nay mình có thể đơn độc ra phủ. Kéo lên Địch Lệ Cảnh Văn, cũng là bia đỡ đạn cùng bảo đảm tốt nhất. Có Tiểu Vương gia mở đường, Tiểu Quận chúa nàng còn sợ cái gì? Phụ vương và mẫu phi nhất định sẽ không tức giận. Hơn nữa, nàng cũng hy vọng có thể mượn cơ hội này để cho huynh trưởng đại nhân và Trương ngốc tử quen biết nhau. Nếu như hai người bọn họ có thể kết làm tri kỷ, dĩ nhiên là không thể tốt hơn.
"Trương công tử? Thật là đúng dịp a!" Đông quẹo tây quẹo đi đến địa điểm ước hẹn, Địch Lệ Nhiệt Ba cố ra vẻ kinh ngạc hô.
"Địch công tử, Địch tiểu thư." Thời điểm Tiểu Địch nói nàng tìm huynh trưởng đại nhân nhà nàng giúp một tay, Trương Nghệ Hưng liền đoán được sẽ có một kết quả như vậy.
Không nghĩ tới, thật đúng là như vậy.
"Trương đương gia, thật đúng là đúng dịp." Không trách được Nhiệt Ba sống chết đem hắn kéo về phía đường bên này, thì ra là đánh cái chủ ý này.
Không phải là cho hắn mở miệng mời Trương Nghệ Hưng cùng nhau ngắm Hoa đăng sao? Hắn còn chưa lên tiếng? Xem Nhiệt Ba làm sao bây giờ?
"Ca." Giật nhẹ tay áo của Địch Lệ Cảnh Văn, Địch Lệ Nhiệt Ba bất mãn hô. Cũng đến nơi này, còn bày cái dáng vẻ gì?
"Địch công tử và Địch tiểu thư cũng chuẩn bị đi ngắm Hoa đăng sao? Không ngại cùng nhau chứ?" Nhìn bất mãn trên mặt Tiểu Địch, Trương Nghệ Hưng mở miệng trước. Mặc dù không biết Địch công tử đang đánh cái chủ ý gì, bất quá Trương Nghệ Hưng có thể nhìn ra Địch Lệ Cảnh Văn cũng không có giận Tiểu Địch.
"Nếu Trương đương gia đã mời, vậy thì cùng nhau đi!" Nhiệt Ba a, ca ca đây cũng là vì muốn tốt cho muội. Muội là cô nương gia, sao có thể để cho chúng ta mở miệng trước.
Thấy ca ca không có làm khó Trương ngốc tử, trực tiếp đồng ý. Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức hiểu tính toán trong lòng ca ca mình, cười mà không nói nhìn Trương Nghệ Hưng. Ca ca sẽ không biết, đối với Trương Nghệ Hưng, người nào mở miệng trước cũng không quan trọng, mấu chốt là người nào chiếm được tim chàng trước. Một khi đã lấy được tim của chàng, nữ tử kia tuyệt đối là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời này.
Tối nay Trương Nghệ Hưng là đi ra ngoài một mình, Địch Lệ Nhiệt Ba và Địch Lệ Cảnh Văn cũng không có mang người đi theo. Một nhóm ba người khoan thai đi trong chợ hoa, cũng rất có một phen ý vị. Vốn chỉ là vô ý tán gẫu, lại ngoài ý muốn trò chuyện với nhau thật vui. Chỉ chốc lát sau, Địch Lệ Cảnh Văn từ xa lạ chuyển thành quen thuộc.
Nhìn hai nam tử xuất sắc bên cạnh trò chuyện với nhau, hoàn toàn không cho nàng cơ hội chen miệng. Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không có bất kỳ ý kiến nào, trong lòng ngược lại vui mừng không dứt. Có thể đơn độc ở chung với Trương ngốc tử tất nhiên là chuyện tốt, nhưng là nàng càng muốn thấy Trương ngốc tử và huynh trưởng của nàng ở chung hòa bình.
Hội Hoa đăng, nàng vốn cũng không có ý định cùng Trương ngốc tử đơn độc gặp gỡ. Đây chỉ là nàng cấp cho Trương ngốc tử và huynh trưởng đại nhân một cơ hội làm quen tốt mà thôi. Nàng vẫn rất hối tiếc bởi vì nàng, để cho kiếp trước huynh trưởng đại nhân và Trương Nghệ Hưng không có cách nào cởi ra thù oán. Cho nên nàng mới muốn nhân cơ hội này kéo huynh trưởng nhà mình tới.
Một khắc đồng hồ sau, Địch Lệ Cảnh Văn mượn cớ rời đi, chỉ chừa lại Địch Lệ Nhiệt Ba và Trương Nghệ Hưng đi dạo. Tối nay Nhiệt Ba biểu hiện không tệ, Trương Nghệ Hưng quả thật cũng được coi là một nhân tài. Địch Lệ Cảnh Văn thức thời tiêu sái thông suốt. Nếu Nhiệt Ba thích, theo tâm ý của nàng thì có sao?
"Địch Lệ Nhiệt Ba! Ngươi tại sao lại ở đây?" Địch Lệ Nhiệt Ba và Trương Nghệ Hưng đang tùy ý đi dạo, phía trước đột nhiên vang lên một giọng nữ bén nhọn.
Trương Ninh Hinh? Địch Lệ Nhiệt Ba chợt có loại dự cảm cực kỳ xấu. Theo tiếng la nhìn sang, quả nhiên, Trương Bân Bân và Cao Vỹ Quang một trái một phải đứng ở bên cạnh Trương Ninh Hinh. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, như vậy cũng có thể bị bọn họ đụng vào.
"Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi không phải là thích ca ta sao? Sao lại cũng nam nhân khác hẹn hò ở nơi này?" Trương Ninh Hinh khiển trách nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba. Nàng ta lại dám hồng hạnh vượt tường? Thật đúng là phản trời!
Trương Nghệ Hưng nghe vậy nhíu mày, liếc Trương Ninh Hinh một cái. Vị tiểu thư này thái độ ác liệt, nói chuyện cũng rất không nhìn hoàn cảnh. Tiểu Địch thích ca của nàng? Đây là ý gì? Cùng nam nhân khác hẹn hò? Lời như thế này là lời mà tiểu thư khuê các có giáo dưỡng nên nói sao?
"Ngũ tiểu thư, chuyện này sợ là không có quan hệ gì với ngươi đi!" Lời của Trương Ninh Hinh chọc cho Địch Lệ Nhiệt Ba cực kỳ tức giận, thốt ra một câu. Nếu như Trương ngốc tử suy nghĩ nhiều, nàng nhất định sẽ không tha cho Trương Ninh Hinh.
"Không có quan hệ? Vậy ngươi dám cùng ca ta nói như vậy hay không?" Kéo Trương Bân Bân vẻ mặt âm trầm ở một bên qua, Trương Ninh Hinh dương dương đắc ý hô.
Trương Bân Bân vẻ mặt khó coi nhất từ trước đến nay. Nhiệt Ba và Trương Nghệ Hưng đơn độc xuất hiện ở trên đường cái? Đây là chuyện gì xảy ra? Hắn thừa nhận hắn quả thật là có ý đồ đem Nhiệt Ba gả đến Trương gia. Nhưng khi nhìn đến hình ảnh chói mắt ở trước mặt này, trong lòng hắn không có lý do nổi lên căm giận ngút trời. Đoạn thời gian này, Nhiệt Ba đối với hắn không còn là tình ý kéo dài như trước. Ngược lại là lạnh nhạt mà xa lánh, cung kính lễ độ tách rời hắn ra khỏi những thứ hư tình giả ý kia. Nhàn nhạt ở chung để cho hắn mới lạ không dứt, cũng ngoài ý muốn dần dần thích ứng loại cảm giác này. Phụ hoàng và mẫu hậu cũng là ở chung như vậy. Sẽ không tràn ra quá nhiều tình cảm vô dụng, mà là bình yên vô sự chung sống hòa hợp.
Sau lại, lời của Vỹ Quang nhắc nhở hắn, để cho hắn lần nữa thấy rõ bộ mặt thật của Nhiệt Ba. Thì ra là chẳng biết từ lúc nào, tình ý của nàng dành cho hắn, đã sớm không còn tồn tại nữa. Trương Bân Bân vốn cho là mình sẽ cao hứng, Bỏ rơi phiền toái Địch Lệ Nhiệt Ba này, hắn có thể tùy ý cưới bất kỳ nữ tử nào mà hắn thích. Nhưng là ở một khắc phát hiện ra Địch Lệ Nhiệt Ba đã không còn thương hắn kia, tim của hắn hung hăng co rút. Cái loại cảm giác mất mác đó làm hắn bất ngờ. Mà giờ khắc này, chân chính nhìn thấy Nhiệt Ba vẻ mặt tươi cười đứng chung một chỗ với nam tử khác, hắn không cách nào tiếp nhận. Hắn không cho, tuyệt không cho phép Nhiệt Ba cười với nam tử khác. Rõ ràng đó là tất cả từng dành riêng cho hắn...
"Bân Bân? Các ngươi cũng tới xem Hoa đăng? Thật đúng là đúng dịp! Mọi người như vậy cũng có thể đụng phải." Địch Lệ Cảnh Văn không biết từ đâu xông ra, đem Hoa đăng đang cầm trong tay đưa cho Địch Lệ Nhiệt Ba.
"Cảnh Văn, ngươi mang Nhiệt Ba ra ngoài?" Nhìn thấy Địch Lệ Cảnh Văn, vẻ mặt âm trầm của Trương Bân Bân có chút hòa hoãn, nhưng vẫn hết sức khó coi. Mặc dù như thế, nhưng vừa nghĩ đến hình ảnh Địch Lệ Nhiệt Ba và Trương Nghệ Hưng đứng chung một chỗ vừa rồi, hắn liền cực kỳ không vui.
"Đúng vậy a! Ngươi biết tình tình Nhiệt Ba mà. Nó làm ầm ĩ muốn ta đem nó đi xem Hoa đăng. Không có cách nào, ta liền mang nó đi ra. Này không, mới vừa lại la hét vừa ý cái Hoa đăng này. Ta không thể không đi mua cho nó. Nếu không, nó còn không nháo ngất trời?" Nghiêm trang nói dối, Địch Lệ Cảnh Văn bảo vệ muội muội. Bân Bân không phải là không thích Nhiệt Ba sao? Biểu hiện lúc này của Trương Bân Bân làm cho Địch Lệ Cảnh Văn khó hiểu. Cũng chỉ là nhìn thấy Nhiệt Ba đứng chung một chỗ với nam tử khác mà thôi, cần gì phải làm ra một bộ dáng người trong lòng hồng hạnh ra tường? Chẳng lẽ, chẳng lẽ? Trong đầu Địch Lệ Cảnh Văn thoáng qua một ý niệm trước đây tuyệt đối không thể, lúc này lại là chuyện đương nhiên. Trong lòng Bân Bân cũng là có Nhiệt Ba sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top