Chương 24: Biện Bạch Hiền mất tích
Lịch trình tiếp theo của chuyến du lịch ngoại khóa này là sáng hôm sau cả đoàn sẽ cùng nhau đi tham quan viện bảo tàng nghệ thuật, xem triển lãm tranh rồi đi dạo xung quanh thành phố, mua quà lưu niệm, chụp hình, vân vân mây mây. Buổi trưa sẽ dùng bữa tại một nhà hàng, sau đó về lại khách sạn thu dọn balo, trả phòng rồi lên xe trở về trường, kết thúc chuyến đi.
Ba ngày hai đêm, nói thì có vẻ dài nhưng chớp mắt cái đã gần đến lúc trở về.
Ngô Thế Huân buổi tối hôm đó ngủ không được ngon, hai đêm liền hắn hoàn toàn mất ngủ. Nằm trên giường mà mắt cứ mở thao láo, hai ba tiếng trôi qua vẫn không ngủ được.
Giữa khuya trời có mưa, một cơn mưa nhẹ lúc hai ba giờ gì đó.
Ngô Thế Huân nằm trên giường nghe tiếng mưa. Hắn không thích trời mưa, cũng không ghét. Đối với hắn trời mưa đơn giản chỉ là một hiện tượng tự nhiên, hơi nước bốc lên thành mây, sau đó gặp lạnh ngưng tụ lại rồi đổ xuống thành mưa, một vòng tuần hoàn luẩn quẩn như vậy.
Thế nhưng cơn mưa hôm qua thật lạ, không giống như mọi khi. Cơn mưa ấy không chỉ đơn giản là giọt mưa rơi xuống, không chỉ đơn giản là những tiếng tí tách bên ngoài, mà nó còn mang cho hắn một chút cảm giác gì đó rất bình yên, bình yên đến lạ.
Xung quanh tối hù, giơ tay còn không thấy năm ngón. Ngô Thế Huân gác tay lên đầu, nhớ lại buổi cắm trại ngày hôm nay. Hắn cũng tự thấy mình thật không giống thường ngày, bản thân không thích ồn ào, mấy cái chuyện như đi đâu làm gì với trường lớp này nọ lại càng không để một chút vào đầu, vậy mà bây giờ lại nằm hồi tưởng lại buổi cắm trại ngày hôm nay, thấy cũng thật buồn cười. Lại nhớ đến gương mặt ti toe của tên nhóc nào đó, đầu óc không tự chủ được mà nghĩ đến người ta, nằm đó bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Biện Bạch Hiền gương mặt nhìn lúc nào cũng rạng rỡ, lúc nào cũng hi hi ha ha cười, mỗi lần khó chịu hay tức giận đều không kéo dài quá nửa ngày, một con người sống vô tư vô lự, mặc kệ ngày mai ra sao, chỉ cần hôm nay phải sống tốt, thì buổi tối trước khi đi ngủ cũng cảm thấy hài lòng. Một con người như vậy, đi đến đâu cũng khiến cho người ta muốn chạy tới nói chuyện, muốn kết bạn làm thân.
Lúc còn học sơ trung Ngô Thế Huân đã từng tham gia vào hội học sinh, những chuyến đi hoạt động ngoại khóa như vậy cũng đã từng đi nhiều lần, thế nhưng lại không chút hứng thú, không cảm thấy vui vẻ như lúc này. Tại sao vậy nhỉ, cách thức tổ chức cũng như nhau, địa điểm tham quan thì cũng không mấy hấp dẫn, vậy mà hắn vẫn thấy vui, thấy rất hài lòng.
Mà có lẽ, bởi vì có một người rất vui, nên hắn cũng vui theo.
Thật khó hiểu, đối với một người như hắn, niềm vui cũng có thể lây lan như vậy sao?
Lại nhớ đến nụ cười rạng rỡ của tên nhóc Biện Bạch Hiền lúc lớp hai được về nhất kia, trong người tự dưng trào dâng một cảm xúc lạ lẫm, làm tim hắn đập nhanh hơn. Rồi những lần cậu nhóc nắm tay kéo hắn lại, đôi bàn tay gầy guộc ấy trong một khoảnh khắc nào đó khiến cho đại não hắn không thể điều khiển được, cứ luôn giật phăng ra trong khi bản thân không muốn, để rồi sau đó lại phát hiện hành động của mình hơi thái quá, ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn cả một buổi.
Nhiều lúc muốn tới gần cậu nhóc kia nhưng bàn chân lại không chịu đi, nhiều lúc muốn bắt chuyện với cậu nhóc nhưng cái miệng lại không chịu mở, nhiều lúc nhìn thấy cậu nhóc kia chơi đùa vui vẻ cùng bạn bè, bản thân chỉ muốn nhào tới kéo cậu nhóc lại, rồi sau đó cậu nhóc sẽ dẩu môi giận dỗi bảo hắn siết tay quá mạnh.
Những gì trong thâm tâm hắn muốn, cơ thể lại không chịu thực hiện theo. Dường như có một bức tường vô hình nào đó cứ ngăn cản hắn, làm hắn không đủ tự tin để bước tới, chỉ có thể đứng đó mà âm thầm một mình nhìn sang người ta...
Trời bên ngoài cứ mưa như vậy, Ngô Thế Huân nhắm mắt hoài không ngủ được. Trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh của tên nhóc Biện Bạch Hiền, lúc thì thấy buồn, lúc thì thấy xao xuyến, có lúc lại thấy vui vui. Cảm xúc cứ mâu thuẫn lẫn lộn như vậy, chẳng biết rốt cục là đang bị cái gì nữa.
Đừng nói là... đã thích tên nhóc đó rồi nhé...
A...
Không... không thể nào... chắc là... chắc là... hắn chỉ đang tự ngộ nhận thôi...
Hắn giật mình trước suy nghĩ của bản thân, cảm thấy gương mặt hình như lại nóng lên nữa rồi. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Ngô Thế Huân cứ nằm đó suy nghĩ mãi. Hắn tự dằn lòng mình lại, lẩm nhẩm mấy công thức toán học, vật lý, hóa học. Thế nhưng hình ảnh của tên nhóc Biện Bạch Hiền kia cứ ùa tới, không cách nào xua ra khỏi đầu được. Ngô Thế Huân nằm lăn qua lăn lại trằn trọc suốt một đêm, rồi sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Giấc ngủ cũng không sâu, cứ chập chờn mộng mị lung tung.
Hắn ngủ mơ mơ màng màng khoảng chừng một hai tiếng thì có cái gì đó va vào đầu làm cho tỉnh giấc. Hắn mở mắt ra thấy trong phòng sáng trưng, ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào, trời cuối cùng cũng sáng, có vẻ như cũng đã sắp đến giờ phải tập trung rồi.
"A xin lỗi, anh vô ý làm rơi điện thoại trúng đầu em, xin lỗi... Ủa, Sehun, hôm qua ngủ không ngon sao mà mắt thâm quầng như gấu trúc vậy?" Chung Nhân nhìn hắn, quan tâm hỏi han.
"Không có gì."
"Ừ,vậy thôi, dậy chuẩn bị đi, một lát còn phải sắp xếp lại đống dụng cụ dưới kia vào xe nữa."
"Vâng."
Ngô Thế Huân ngước nhìn lên đồng hồ, lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, bộ dáng vô cùng mệt mỏi bước vào trong toilet bắt đầu làm vệ sinh cá nhân.
Khác với Ngô Thế Huân, Biện Bạch Hiền tối hôm qua ngủ rất ngon, sáng thức dậy thấy cả người tỉnh táo khỏe khoắn hẳn so với hôm qua. Cậu dậy sớm rảnh rỗi liền lon ton chạy qua mấy phòng của mấy đứa lớp hai, đóng vai trò một lớp trưởng gương mẫu gọi từng người dậy, khiến cho các thầy cô và ban tổ chức đỡ việc, cảm kích vô cùng.
Buổi sáng hôm nay cả đoàn đi xem triển lãm tranh ảnh ở bảo tàng nghệ thuật, nhưng Biện Bạch Hiền lại không hứng thú lắm với mấy chỗ yên tĩnh như thế này, vì vậy suốt một buổi hướng dẫn viên chẻ hai mái nói gì cậu đều để tai này lọt tai kia, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi hết chỗ này đến chỗ khác, thờ ơ liếc nhìn mấy bức tranh trừu tượng nghệ thuật chân dung phong cảnh đủ thứ các loại.
Biện Bạch Hiền xem tranh rất nhanh, mỗi lần bước qua một bức tranh đều không dừng lại quá lâu, chẳng mấy chốc đã đi hết cái viện bảo tàng nghệ thuật này.
Nhìn mấy bức tranh này xem, cũng lạ thật nha, những bức tranh này cứ như mấy đứa trẻ lên ba vẽ vậy, màu sắc loẹt quẹt tùm lum chả có bố cục gì rõ ràng, ấy thế mà cũng được treo ở đây, đã vậy mệnh giá phía dưới mỗi bức tranh đều không nhỏ. Đúng là tranh trừu tượng có khác, những người không có niềm đam mê như cậu thì có xem cũng chẳng hiểu được.
Biện Bạch Hiền nhàm chán cúi mặt vừa đi vừa xem họa tiết ô gạch lát nền. Xem ô gạch cũng không có gì thú vị, cậu ngẩng mặt lên, ngay lập tức thấy Ngô Thế Huân đang trơ mắt nhìn chằm chằm vào người cậu, đến khi cậu nhìn lại vào mắt hắn thì hắn mới chịu quay đi chỗ khác. Cậu ngại ngùng cúi gằm mặt xuống, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Biện Bạch Hiền thấy có gì đó rất lạ. Từ sáng hôm qua cho đến bây giờ, cậu luôn cảm giác hình như có một ánh mắt nào đó cứ nhìn vào cậu, dán chặt vào người làm cậu nhiều lúc thấy lạnh sống lưng. Mỗi lần chịu không được ngước mắt lên ngó xung quanh thì đôi lúc lại thấy Ngô Thế Huân đang chăm chú nhìn mình. Nếu là bình thường thì cậu còn có thể chạy tới nói chuyện trêu ghẹo hắn, đằng này ánh mắt của hắn nhìn rất lạ, đôi mắt lạnh lùng xoáy sâu vào người cậu như muốn nhìn thấu hết tâm can, đôi lúc lại giống như chỉ đơn giản là vô tình nhìn qua, ánh mắt xa xăm cứ như đang suy nghĩ về một vấn đề nào đó.
Cái tên mặt than này dạo gần đây thật lạ, tại sao lại nhìn cậu chứ?
Mỗi lần nhìn thấy Ngô Thế Huân như vậy, Biện Bạch Hiền chỉ còn cách ngượng nghịu quay đi chỗ khác, tự dằn lòng xem như mình chưa thấy gì.
Nhưng hình như có gì đó không đúng. Bản thân Biện Bạch Hiền cảm thấy có vẻ như... còn có một ánh mắt khác nữa đang nhìn mình thì phải.
Thật sự rất lạ...
—
Thời tiết hôm nay thật tốt. Bên ngoài gió nhè nhẹ thổi, mang chút hơi lạnh của không khí buổi sáng lại mang chút ấm áp của ánh nắng, khiến cho con người ta cảm thấy thư thái sảng khoái vô cùng. Chuyến đi đợt này nhà trường lại chọn địa điểm là một khu du lịch nằm ở vùng ngoại ô thành phố nên xung quanh nơi đây cũng khá hẻo lánh, nhưng phong cảnh rất đẹp. Ngoại trừ khu gần khách sạn, khu chợ đêm và khu gần viện bảo tàng nghệ thuật có chút tấp nập, những nơi khác hầu như gần giống với một vùng quê.
Cả đoàn đi bộ ngang qua một công viên, tên nhóc Trương Nghệ Hưng kia liền nảy ra một ý định. Nhân lúc Kim Tuấn Miên đang nói chuyện với Kim Chung Đại, cậu nhóc ngồi xổm xuống bứt mấy cọng cỏ ven đường, len lén bỏ vào cái nón áo khoác của Tuấn Miên, rồi bụm miệng mà cười hụ hụ như mấy người bị động kinh, đúng bản chất của mấy đứa khoái giỡn. Còn Tuấn Miên thì ung dung vẫn chả hay biết gì.
Biện Bạch Hiền lắc đầu, tên nhóc Trương Nghệ Hưng đúng là đồ trẻ con.
Trên đường đi thấy cái gì đẹp Biện Bạch Hiền cũng lôi điện thoại ra chụp hình, mấy đứa lớp hai rồi mấy đứa lớp khác cũng khoái chí chạy lại, kéo bè kéo đám lôi điện thoại ra chụp hình theo. Miên Tổng đại nhân đội nón lên bị đống cỏ phủ hết lên đầu, thế là rượt tên nhóc Trương Nghệ Hưng chạy lòng vòng tóe khói, cười hi hi ha ha đến muốn banh họng.
Có mấy đứa con gái, thậm chí còn có cả con trai lớp khác trong lòng hâm mộ vị lớp trưởng 'hấp dẫn nhất' của lớp hai này đã lâu, tranh thủ cơ hội này cùng chụp hình chung với cậu. Biện Bạch Hiền là một người rất thoải mái dễ làm thân, vì vậy ai chạy tới cũng cười vui vẻ tít mắt, lát sau mọi người đều thân thiện xưng huynh gọi đệ, trở thành bạn bè tốt của nhau. Biện Bạch Hiền liên tục chạy tới kéo Ngô Thế Huân lại cùng chụp hình chung với mình nhưng hắn đều từ chối, thậm chí còn trưng ra bộ mặt khó chịu đến đáng sợ cứ như cậu vừa làm cái gì đắc tội với hắn lắm ấy, thế nên cậu đâm giận, quyết tâm không thèm để ý tới tên mặt than kia nữa.
Bản thân Biện Bạch Hiền không biết, khi cậu vừa mới quay lưng đi, nơi bàn tay của Ngô Thế Huân khẽ run lên. Run lên không phải vì lạnh, càng không phải vì tức giận. Mà run lên vì hắn có một cảm giác, một cảm giác rất khó tả mỗi khi bị cậu chạm vào người.
Hai con người, một người vui vẻ cười nói đi lên đầu cả đoàn, không khí xung quanh dường như lúc nào cũng sôi động. Còn một người, yên tĩnh một mình mà lững thững đi phía cuối, lúc nào cũng tách ra khỏi đám đông, một mình sải bước đi theo cả đoàn nhưng ánh mắt dường như lại nhìn xa xăm về một nơi nào đó, tĩnh lặng như hồ nước, khiến cho những ai vô tình nhìn thấy cũng phải thốt lên, sao mà đẹp quá vậy...
Hai người như hai đầu nam châm hoàn toàn khác nhau, có cảm giác như mãi mãi cũng chỉ có thể một người đầu một người cuối. Đám nữ sinh nhìn vị nam thần lạnh lùng trong mộng đang đi phía dưới kia, muốn đến chào hỏi lắm, muốn đến làm quen bắt chuyện lắm nhưng không dám, chỉ có thể đứng một góc nào đó âm thầm lén lút nhìn trộm, rồi tự tưởng tượng linh tinh trong đầu.
Đi dạo lòng vòng một hồi thì đến khu chợ trời, cả đoàn đi vào trong mua quà lưu niệm. Biện Bạch Hiền nhìn thấy cái gì cũng đẹp, cái gì cũng muốn mua. Ở đấy có mấy móc khóa hình gấu panda, hình thỏ, hình quả dâu, có bán đồ handmake như mấy ngôi nhà nhỏ xíu làm bằng tăm tre, mấy vật dụng trang trí bàn học bằng thủy tinh hay hộp nhạc nhìn rất tinh xảo, còn rất rất rất nhiều thứ khác nữa trông muốn lóa con mắt. Nhưng nhìn chung thì có vẻ như đa số toàn là đồ dành cho con gái.
Biện Bạch Hiền từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, xung quanh luôn là những vật dụng đắt tiền xa xỉ, là một công tử chính hiệu, nhưng ba mẹ cậu không phải là những người phóng túng, mỗi lần cho cậu tiền quà vặt đều rất vừa phải, không nhiều hơn những người bình thường là bao, hơn nữa tâm hồn cậu cũng như những học sinh khác trong trường, cũng rất dễ bị hấp dẫn bởi những món đồ nhỏ xinh rẻ tiền như thế này. Đối với Biện Bạch Hiền, không cần biết giá trị nó như thế nào, chỉ cần nhìn đẹp là cậu sẽ thích, sẽ muốn mua nó. Vì thế mỗi lần đi đâu chơi xa, cậu sẽ luôn tìm đến những khu chợ trời như thế này, mua một vài thứ về làm lưu niệm.
Biện Bạch Hiền vào một hiệu trà mua hai gói trà cao cấp làm quà cho baba và mama. Sau đó cậu đi đến một cái sạp khác, thấy ở đây bày bán rất nhiều hộp bút gỗ có khắc chữ nhìn rất đẹp, rất bắt mắt. Cậu suy nghĩ, nhớ hình như lớp mình có năm thành viên không tham dự chuyến đi ngoại khóa này, nhất định phải mua cái gì đó làm quà cho tụi nó mới được. Cậu do dự một hồi, sau đó đi tới chỗ sạp ấy, bảo ông chủ làm năm cái hộp bút khắc tên năm đứa bạn kia. Cậu lấy cái ghế con bên cạnh, ngồi xuống chờ.
Nhìn xung quanh chỉ thấy duy nhất cái hộp bút gỗ khắc chữ này là hợp để làm quà tặng thôi, không quá đắt tiền lại nhỏ gọn dễ mang.
Biện Bạch Hiền liếc mắt nhìn qua phía Ngô Thế Huân ngoài kia, thấy hắn đang đứng tựa lưng vào một thân cây cao, gương mặt lơ đãng đưa mắt nhìn ra nơi xa xăm nào đó. Cái bộ dạng ấy, có vẻ như hắn chưa có mua gì, mà hình như cũng chẳng có ý định sẽ mua.
Con người khô khan như vậy, không biết chuyến đi đợt này hắn có cảm thấy vui không nữa.
Biện Bạch Hiền quay qua bảo ông chủ sạp làm thêm một cái hộp bút khắc chữ 'Ngô Thế Huân' rồi cậu chỉ vào mảnh gỗ hình cỏ bốn lá kế bên nói "Đính cho con thêm cái này nữa." Ông chủ sạp gật đầu một cái, bắt đầu làm.
Cậu nhàm chán đưa mắt ngó xung quanh, ngay lập tức tiệm bán đồ đối diện khiến cậu chú ý.
Cái tiệm này bán toàn những món đồ chơi dễ thương, ở bên phải của tủ kính có treo một con cua nhồi bông màu đỏ nhìn rất ngộ. Thông thường thì thú nhồi bông đa số là gấu nhồi bông, thỏ nhồi bông, cá heo nhồi bông, thế nhưng cua nhồi bông thì đây là lần đầu tiên cậu được thấy nha. Biện Bạch Hiền tò mò đứng dậy đi qua chỗ tủ kính đó, nhìn ngắm con cua đến ngơ ngẩn cả người.
Thật là dễ thương quá đi. Con cua này to cỡ cái gối nằm, coi bộ lông mềm mại màu đỏ nhung nữa kìa, chắc là mượt lắm đây. Nhìn giá tiền cũng không đắt lắm, hay là mình mua một con về nhỉ, thật là thích quá đi mất...
Biện Bạch Hiền bị con cua nhồi bông hấp dẫn, cậu không chút do dự nói với cô bán hàng lấy cho mình, rồi lấy ví ra đếm tiền, gương mặt hớn hở hẳn lên trông như một đứa trẻ con được nhận quà.
Cô bán hàng niềm nở hỏi cậu, "Cháu mua tặng ai thế, cho em à?"
Cậu cười tít mắt, "Không, cháu mua cho cháu."
Có một bà mẹ dắt đứa con gái khoảng chín tuổi của mình đi ngang qua cửa tiệm. Cô bé ấy nhìn vào cửa hàng thấy có nhiều món đồ chơi đẹp liền níu tay mẹ mình, chỉ chỉ vào trong, "Mẹ ơi, mua cho con đồ chơi đi."
"Con lớn rồi, mua đồ chơi nhiều không tốt đâu, đồ chơi là chỉ dành cho con nít thôi." người mẹ vuốt tóc đứa con gái, dịu dàng từ chối yêu cầu của con. Thế nhưng cô bé vẫn không chịu thua, cô bé chỉ vào Bạch Hiền đang đứng trước cửa tiệm, dẩu môi lên nói với mẹ mình, "Không chịu đâu, đồ chơi dành cho con nít, vậy tại sao anh kia lớn rồi mà vẫn mua đồ chơi kìa."
Lời nói của cô bé không nhỏ, tất nhiên Bạch Hiền nghe được. Cậu quay qua đằng sau, phát hiện mọi người xung quanh đang giương mắt lên nhìn cậu, bụm miệng cười.
Người mẹ kia nắm tay dắt đứa con gái mình đi chỗ khác. Biện Bạch Hiền vô thức nhìn lên cái bảng hiệu, một dòng chữ to đùng 'Cửa hàng đồ chơi dành cho trẻ em' đập thẳng vào mắt, làm cậu thoáng chốc trở nên xấu hổ. Ai đời lớp mười rồi mà còn vào cửa hàng đồ chơi trẻ em mua thú bông chứ.
Cậu quay mặt vào thanh toán tiền, lại thấy cô bán hàng cũng nhìn mình cười cười, làm cho hai má cậu đỏ hết cả lên, bây giờ thật sự xấu hổ muốn chết luôn rồi.
Cái gì chứ, ông đây lớn rồi mà vẫn mua đồ chơi con nít thì sao, mắc mớ gì mà phải cười chứ, bộ chưa thấy học sinh cấp ba mua thú bông bao giờ à.
Biện Bạch Hiền nhận con cua nhồi bông xong nhanh chóng quay qua sạp đối diện kia lấy mấy hộp bút, ông chủ sạp cũng nhìn cậu cười cười. Cậu đỏ mặt, cảm thấy thật là điên quá đi mất. Cậu đưa tiền cho ông chủ sạp xong rồi cúi gầm mặt, nhanh chóng quay lưng lại đi thẳng luôn. Thiệt tình, kiểu này chắc mai mốt không dám đi vào mấy chỗ như thế này mua đồ nữa quá.
Một cậu con trai thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dáng người cao ráo, ăn vận gọn gàng, gương mặt trắng mịn búng ra sữa đi vào cửa hàng trẻ em mua gấu bông, còn bảo là mua cho mình khiến ai nhìn vào cũng muốn cười. Cậu thiếu niên dễ thương như thế này thật sự là rất hiếm gặp a.
Biện Bạch Hiền chạy ra khỏi chợ đi đến chỗ cả đoàn đang đứng, vừa chạy ra đến nơi thì đám Trương Nghệ Hưng và đám lớp hai chỉ chỉ con cua nhồi bông bự bằng cái gối nằm trong tay cậu rồi không một chút lưu tình phá lên cười như điên, hại cậu thật muốn đấm mỗi đứa một phát kinh khủng.
"Cười cười cái gì, tớ cho các cậu làm trực nhật lớp suốt một tháng luôn bây giờ."
"A ha ha... đại ca thú bông... đại ca thú bông... tha cho em... ha ha ha..." cả đám bụm miệng lại cố nín cười, phát ra mấy tiếng hụ hụ cứ như người ngoài hành tinh. Biện Bạch Hiền xù lông lên muốn trêu ghẹo đám bạn mình một chút, giả bộ làm mặt giận rồi nhào tới rượt mấy đứa kia chạy lòng vòng muốn tóe khói.
Ngô Thế Huân đứng một góc nhìn thấy cảnh tượng này khôi hài, hắn ôm trán lắc đầu cười, hoàn toàn bó tay với tên nhóc phiền phức cùng phòng với mình.
Biện Bạch Hiền thấy Ngô Thế Huân đang cười, dù chỉ là một cái nhếch môi nhẹ thôi nhưng cậu biết là hắn đang cười, tim cậu bỗng dưng đập trật một nhịp, hai bên má cũng bắt đầu nóng lên.
Cái tên mặt than này, hắn cũng cười cậu nữa ư, tại sao ai cũng muốn cười cậu vậy chứ, thật là muốn độn thổ quá đi mà...
Cả đám choi choi rượt nhau một hồi thấy mệt liền đứng lại dựa gốc cây nghỉ ngơi, Biện Bạch Hiền cũng chả muốn để ý đến cái lũ gia khỏa kia nữa, muốn cười thì cứ cười đi, Biện thiếu gia không thèm quản nữa.
Một lát sau, khi mọi người đi mua đồ đã tập trung lại đầy đủ hết, cả đoàn liền đứng dậy đi tiếp, hướng thẳng về khách sạn để chuẩn bị khởi hành về trường.
Lúc cả đoàn đi ngang qua rừng cao su thì điện thoại của Biện Bạch Hiền rung lên, là mama gọi. Cậu đưa con cua nhồi bông và cái bọc hộp bút nhờ Trương Nghệ Hưng cầm giúp, sau đó chạy vào sát bên đường đi gần rừng cao su, cầm điện thoại lên nghe.
Mama gọi điện hỏi đủ thứ chuyện, nào là đang làm gì, đi chơi có vui không, chừng nào về, linh tinh chuyện trên trời dưới đất. Biện Bạch Hiền tâm tình tốt đẹp lại thấy mama mình hỏi han quan tâm như vậy, cậu cũng hào hứng kể cho mama nghe đủ thứ. Hai mẹ con nói chuyện qua điện thoại mà quên mất luôn thời gian. Đến khi Biện Bạch Hiền nhìn thấy cả đoàn đã đi xa lắm rồi thì liền chào mama rồi cúp máy.
Cậu bỏ điện thoại lại vào túi quần, đang định chạy đuổi theo cả đoàn thì bất chợt có một đôi bàn tay to lớn bịt miệng cậu lại từ đằng sau, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cậu cảm thấy cả người mình bị nhấc bổng lên, rồi có ai đó đem cậu chạy tuốt vào trong rừng cao su bên cạnh.
—
Ngô Thế Huân nhìn thấy BIện Bạch Hiện chạy lại sát bên đường nghe điện thoại, hắn định sẽ dừng lại chờ cậu thì Chung Nhân chạy tới nói rằng thầy tổng quản nhiệm muốn nói chuyện với hắn một chút, thế là hắn đành phải miễn cưỡng rời đi.
Thầy phân công hắn và ban tổ chức một số công việc lát nữa khi về khách sạn phải làm, rồi còn dặn dò đủ thứ chuyện khác, nói nói nói mãi miết đến một lúc sau mới hết chuyện. Lúc thầy dặn dò xong, Ngô Thế Huân thầm thở phào một tiếng, hắn cố gắng ghi nhớ hết mấy công việc được giao, rồi sau đó cho tay vào túi quần lững thững cùng cả đoàn đi về.
Ngô Thế Huân nhớ ra một việc, hắn quay đầu ra đằng sau xem Biện Bạch Hiền đã nghe điện thoại xong chưa thì không thấy ai đứng ở đó nữa cả.
Có lẽ là cậu nhóc đã nghe điện thoại xong rồi.
Hắn cứ đi như vậy, đi được một lúc lại thấy có cái gì đó không đúng. Hắn đưa mắt nhìn nhìn xung quanh, Trương Nghệ Hưng đang ôm con cua nhồi bông nói chuyện với Tuấn Miên, Kim Chung Đại thì vừa đi vừa bấm điện thoại, còn đám lớp hai thì đi cùng với nhau cười cười nói nói trông rất vui vẻ, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của Vương Nguyên đâu.
Ngô Thế Huân nhíu mày, hắn nhìn trước nhìn sau ngó trái ngó phải, chạy lòng vòng xung quanh cả đoàn, tìm một hồi vẫn không thấy.
"Lớp trưởng lớp cậu đâu?" hắn đi tới hỏi Trương Nghệ Hưng làm cho cậu nhóc mém nữa là ngất xỉu vì giật mình. Cậu nhóc thở hắt ra, cổ họng đánh ực một cái, tay chỉ ra đằng sau, "Lớp trưởng Biện đang nghe điện thoại ở ch... ủa đâu mất rồi?" Trương Nghệ Hưng nhíu mày nhìn ra chỗ rừng cao su Biện Bạch Hiền đứng mới nãy, sau đó cậu nhóc chớp chớp mắt nhìn xung quanh, phát hiện Biện Bạch Hiền không có ở đây.
"Ủa, rốt cuộc cậu ta đi đâu rồi?" lúc này cả Kim Tuấn Miên và Kim Chung Nhân mới để ý đến, đưa mắt nhìn về phía rừng cao su nọ, cả đám lớp hai cũng đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh, vài tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên.
Ngô Thế Huân nhìn mọi người như vậy, trong lòng dấy lên một nỗi bất an.
"LỚP TRƯỞNG CÁC NGƯỜI ĐI ĐÂU RỒI CÁC NGƯỜI KHÔNG BIẾT À?" Ngô Thế Huân nói mà giống như hét lên khiến cho cả đoàn đứng khựng lại, mọi người đồng loạt quay qua nhìn hắn. Lần đầu tiên vị phó ban hội học sinh lạnh lùng hét lớn như vậy khiến cho ai cũng giật mình. Các thầy cô cũng dừng lại xem xét, lúc này cả đoàn mới nhận ra, cậu lớp trưởng lớp hai không có trong đoàn, không biết đã đi đâu.
Cậu ta đi đâu rồi, đi lạc chăng?
Nói Biện Bạch Hiền đi lạc thì không hợp lý chút nào. Bởi vì con đường này chỉ có một đường thẳng tắp, chả có ngã rẽ nào, không thể lạc được. Mọi người suy nghĩ một hồi, khuôn mặt bắt đầu tái dần đi, sắp sửa có chuyện nữa rồi.
Ngô Thế Huân chạy lại chỗ Biện Bạch Hiền đứng nghe điện thoại, hắn vặn óc cố gắng nhớ lại thời điểm lúc nãy. Con đường đi ngang qua rừng cao su này hơi vắng, theo như hắn nhớ thì mới nãy chỉ có đoàn đi cắm trại của trường và hai ba người du lịch gì đó đi đằng sau thì phải, ngoài ra thì không còn ai khác. Biện Bạch Hiền nghe điện thoại, còn hắn thì bị thầy tổng quản nhiệm gọi lại dặn dò, một lúc sau khi cả đoàn đã đi được một đoạn rồi thì không thấy Biện Bạch Hiền đâu nữa, hai ba người du lịch kia cũng tự dưng biến mất.
Có khi nào...
Một ý nghĩ xẹt qua đầu Ngô Thế Huân làm cho tim hắn đập nhanh hơn, nỗi bất an càng lúc càng lan nhanh trong người hắn. Biện Bạch Hiền biến mất ngay giữa ban ngày ban mặt, biến mất ngay giữa chốn đông người, biến mất ngay trước mặt hắn và cả đoàn như vậy...
Biện Bạch Hiền... mất tích sao?
Hắn nhìn vào rừng cao su, có một cảm giác mơ hồ nào đó...
Cả người Ngô Thế Huân run lên, tay siết chặt lại thành nắm đấm, hắn không nói một lời nào rồi bất ngờ chạy nhanh vào trong rừng cao su. Trương Nghệ Hưng làm rơi con cua nhồi bông trên tay xuống đất, đứng thất thần ra. Mọi người bây giờ thực sự đã giác ngộ được chuyện gì đang xảy ra rồi, trong phút chốc khuôn mặt ai cũng tái mét đi, đám con gái nhìn Ngô Thế Huân bộ dạng hốt hoảng lao vào rừng như vậy, không ai hẹn ai, trong lòng đầu bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Thật sự có chuyện không hay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top