Chương 40: Lỗi lầm
Doãn Khởi bị đè khó chịu, ra sức chống cự lại:
- Anh làm gì thế hả? Mau buông ra!
- Tại sao em luôn không chịu hiểu cho tôi? - Trịnh Hiệu Tích gắt gao kìm giữ cậu. Cậu thông minh, cậu biết cách nhìn người, có thể nhìn thấu người ta qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi. Nhưng vì sao, vì sao cậu quen anh lâu như vậy rồi mà vẫn không hiểu được tình cảm anh dành cho cậu? Là do anh thể hiện sai cách hay do cậu biết mà giả vờ như không để trốn tránh?
- Tôi không hiểu anh? Đúng! Tôi vốn không thể hiểu anh và tôi cũng không muốn hiểu anh! - Doãn Khởi bi phẫn, nước mắt dâng trào - Anh đối với tôi lúc nào cũng đùa giỡn, như gần như xa, luôn khiến cho tôi ảo tưởng đủ thứ. Trước đây tôi mê muội mắc vào cái bẫy của anh, bây giờ thì đừng mong! Chuyện của chúng ta sớm đã kết thúc rồi!
- Vậy tại sao ngày đó ở bệnh viện em lại có thái độ như thế? - Trịnh Hiệu Tích truy vấn. Anh không tin cậu không còn tình cảm với anh. Nếu đó là sự thật, hẳn là cậu đã không ôm anh mà khóc một cách thương tâm như thế.
- Đó là vì tôi còn hy vọng với anh! - Doãn Khởi cảm giác cổ họng mình nghẹn ứ - Nhưng khi Trình Nhã Văn xuất hiện, tôi đã nhận ra, chúng ta thực sự hết rồi!
Trình Nhã Văn xinh đẹp, lại có tiền có thế, đứng bên anh thật xứng đôi biết bao. Hơn nữa, cô ấy có thể cho Trịnh Hiệu Tích thứ mà Doãn Khởi không thể cho: một gia đình bình thường với những đứa con đáng yêu và sự ngưỡng mộ của người ngoài. Tình yêu giữa những người đồng giới ư? Chưa nhắc đến chuyện xã hội có công nhận hay không, ngay cả bản thân đồng tính luyến cũng không coi trọng tình cảm mình có được. Đa phần những mối tình như thế đều xuất phát từ nhu cầu sinh lý, chóng vánh sớm nở tối tàn, có mấy ai được lâu bền? Nhất là khi, khoảng cách giữa hai người lại quá xa...
Trịnh Hiệu Tích nghe cậu nói xong, cảm giác máu toàn thân đều dồn ngược lên não, vô cùng tức giận. Cái gì mà khi Trình Nhã Văn xuất hiện? Cậu lại có thể vì một cô gái xa lạ mới tiếp xúc chưa được bao lâu mà vứt bỏ tất cả những gì hai người đã có trong quá khứ hay sao? Anh biết chuyện trước kia là anh sai, nhưng từ sau khi quay về thái độ của anh đã thay đổi rất nhiều rồi mà. Anh không sỗ sàng bức ép cậu, không ghen tuông mù quáng, luôn cho cậu cảm giác tự do thoải mái khi ở gần mình, cậu rốt cuộc còn muốn thế nào nữa? Tại sao lại đi thích Trình Nhã Văn?
- Học trưởng, anh vĩnh viễn cũng chỉ có thể là học trưởng của tôi thôi. Chúng ta không còn gì nữa rồi. - Doãn Khởi buồn buồn nói, quay mặt đi không muốn nhìn anh.
Trịnh Hiệu Tích nháy mắt bùng nổ, không còn đủ tỉnh táo để suy xét thiệt hơn đúng sai gì nữa. Anh lúc này, chỉ muốn chứng minh cho cậu thấy anh đối với cậu cuồng nhiệt thế nào, khát khao thế nào. Anh không cho phép cậu vì một cô gái mà gạt anh sang một bên, chưa kể, cô ta căn bản không yêu cậu...
Trịnh Hiệu Tích một tay mạnh mẽ kéo quần áo của cậu ra, cúi người loạn hôn từ môi xuống đến cổ, ngực của Doãn Khởi. Hương vị quen thuộc đã lâu không được nếm lại làm lửa dục trong người anh thoáng chốc cháy bùng lên, thiêu đốt toàn thân khô nóng, nhất là nơi nào đó đã trướng lên kia.
Doãn Khởi một mực giãy dụa, tránh né, không ngừng đẩy anh ra.
- Học trưởng! Trịnh Hiệu Tích! Anh làm cái gì thế hả? Anh điên à? Mau tránh ra! Tôi không muốn!
Trịnh Hiệu Tích mặc kệ cậu kêu gào loạn đả, vẫn tiếp tục điên cuồng ngấu nghiến từng tấc da thịt của cậu. Quần áo bây giờ hoàn toàn đã bị lột sạch, vứt vương vãi trên sàn xe, trên ghế,.. Thân thể mảnh mai trắng nõn của cậu toàn bộ phơi bày trước mắt anh, khiến con ngươi anh cũng như bốc cháy, chỉ hận không thể một ngụm nuốt cậu vào bụng.
Bàn tay Trịnh Hiệu Tích bắt đầu di chuyển xuống, nắm lấy bộ vị kia của cậu, mạnh mẽ ma sát. Doãn Khởi ngửa cổ, thở ra từng trận, cả cơ thể vì bị khoái cảm kích thích mà run rẩy đến lợi hại, sức lực kháng cự cũng yếu đi rất nhiều. Đã quá lâu không thân thiết, thân thể trở nên vô cùng nhạy cảm, chỉ trong khoảnh khắc gần như đã bị Trịnh Hiệu Tích chinh phục. Có điều, lý trí cậu vẫn mạnh mẽ chống lại. Trước đây đã phạm sai lầm rồi, bây giờ không thể lại thế nữa.
- Trịnh Hiệu Tích... ưm... anh mau... mau buông ra cho tôi... ưm... a...
Trịnh Hiệu Tích ghé sát vào tai cậu, chậm rãi cắn mút vành tai mê hoặc, giọng nói khàn khàn mang theo hơi thở nóng rực phả vào từng trận:
- Nói nữa đi! Em có biết tiếng rên rỉ của em khiến cho người khác không thể đứng đắn được hay không? Hửm?
Sau đó, từ vành tai, Trịnh Hiệu Tích đổi mục tiêu, chuyển xuống gặm cắn điểm hồng anh trước ngực cậu, hài lòng nhìn chúng dưới động tác của mình mà biến màu đỏ tươi, dựng thẳng kiều diễm động lòng người.
- Ưm... ha... anh... anh mau... mau dừng lại... nếu không... nếu không tôi... a... - Doãn Khởi dù cố kìm nén vẫn không thể ngăn chặn tiếng kêu rên đầy dâm mỹ vọt ra khỏi miệng mà nói chuyện bình thường được. Trịnh Hiệu Tích quá quen thuộc với cơ thể cậu, anh biết rõ tấn công vào chỗ nào sẽ khiến cậu không thể kháng cự.
- Em làm sao? Em sẽ làm sao?
Bàn tay Trịnh Hiệu Tích tăng thêm lực đạo, Doãn Khởi cơ hồ sướng đến lên tiên, cần cổ ngưỡng lên thành một đường cong xinh đẹp. Chẳng mấy chốc cậu đến cao trào. Một dòng chất lỏng trắng đục nóng bỏng phun lên người Trịnh Hiệu Tích, đồng thời dính cả lên thân thể của chính cậu. Sau đó Doãn Khởi chỉ có thể nằm thở dốc, một câu cũng nói không ra, ánh mắt mê man nhìn người trước mặt.
Trịnh Hiệu Tích âm trầm ngẩng lên nhìn thẳng Doãn Khởi. Thấy được đôi mắt hẹp dài ma mị quyến rũ của cậu hơi híp lại, long lanh nước, tràn đầy si mê pha chút ủy khuất khó giấu, nhất thời bị kích động đến nỗi phía dưới phát đau. Tên nhóc này, trời sinh là một báu vật dâm đãng. Mỗi một điểm trên gương mặt cậu, cơ thể cậu đều dễ khiến người ta bị câu mất hồn phách. Nhất là đôi mắt... đôi mắt đã khiến anh chìm đắm vào rồi không cách nào thoát ra được nữa. Cho dù có xa nhau bao lâu, anh vĩnh viễn vẫn không quên được, vẫn sẽ luôn không thể kiềm chế mỗi khi đối diện với đôi mắt ấy... Doãn Khởi, em khiến tôi mê loạn vì em, nhưng tại sao lại không nhận ra tình cảm của tôi?
Trịnh Hiệu Tích không nhịn nổi nữa, bàn tay phía dưới bắt đầu lần ra phía sau, chạm đến khu vực mẫn cảm của cậu. Một ngón tay đi vào. Vì không có bôi trơn, đi vào thực sự không dễ dàng chút nào. Nhưng cảm giác khít chặt ấy, quả thật khiến anh mất hết lý trí, không cách nào bảo mình dừng lại được nữa.
- A! - Dị vật xâm nhập nơi mẫn cảm làm Doãn Khởi đau đến toát mồ hôi lạnh, cảm giác như bị xé rách vô cùng khó chịu - Đau quá! Đừng! Đừng mà! Hiệu Tích... đau quá! Mau... mau đi ra...
Trịnh Hiệu Tích hơi thở đã bắt đầu hỗn loạn:
- Ngoan, Khởi Khởi ngoan... hừm... một lát... một lát sẽ không đau. Nhịn một chút!
- Hu hu... đau quá! Tôi không chịu nổi... a... Trịnh Hiệu Tích... cầu xin anh đừng làm nữa... Không được đâu! Tôi... a... tôi không... nơi đó... không được... ưm... a...
Nước mắt cậu bắt đầu chảy ra, thanh âm chuyển thành nức nở nghẹn ngào. Thân thể không ngừng vặn vẹo muốn bài xích vật thể không thuộc về mình kia ra khỏi cơ thể. Nhưng không gian trong xe quá chật hẹp, cậu lại bị Trịnh Hiệu Tích ép sát, nếu anh không tự rút ra, trên căn bản cậu không cách nào đẩy ra được.
Trịnh Hiệu Tích lại đâm thêm một ngón tay nữa. Lần này Doãn Khởi cơ hồ sắp ngất đi vì đau. Đã lâu nơi đó không được sử dụng, lại không có bôi trơn, cho dù Trịnh Hiệu Tích có cố gắng cỡ nào cũng không thể giảm được đau đớn cho cậu. Doãn Khởi hét lên chói tai:
- Aaa! Hiệu Tích... hức... tôi chịu không nổi nữa đâu... Đau muốn chết rồi... anh buông tha cho tôi... cầu xin anh có được không?
- Khởi Khởi, ngoan, nhẫn nhịn. Anh... anh không dừng được. - Thực sự Trịnh Hiệu Tích đã phải kìm nén lắm mới không trực tiếp cắm cái đó vào, kiên nhẫn làm chuẩn bị đã là cực hạn rồi.
- Không muốn a! Hu hu... Anh mau ra ngoài đi! Trịnh Hiệu Tích... ưm... nếu anh còn không... a... đừng đẩy vào nữa mà... nếu anh không dừng lại... cả đời này tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa!
Sự thật chính minh, tình yêu sẽ chiến thắng dục vọng. Trịnh Hiệu Tích vừa nghe đã bừng tỉnh, nhận ra mình thực sự quá thô lỗ, làm sao có thể đối xử với cậu như thế chứ? Anh vội vàng ngưng lại động tác, cẩn thận rút tay ra. Có điều cũng chẳng phải dễ, vì rút ra còn khó chịu hơn cắm vào. Doãn Khởi nước mắt giàn giụa, mồ hôi túa ra ướt đẫm, đau đến cơ hồ muốn kêu cha gọi mẹ.
Lúc này nhìn đến biểu cảm của cậu, Trịnh Hiệu Tích mới sâu sắc cảm thấy đau lòng. Bảo bối mà anh yêu thương, thiếu điều chỉ muốn đem về nhà giấu kín mà cưng nựng chiều chuộng lại bị chính anh làm tổn thương hết lần này đến lần khác, tư vị đó quả không dễ chịu chút nào.
Hiện tại, hứng thú trong anh cũng không còn nữa, sau khi lau sạch chất lỏng kia thì mặc quần áo lại cho cậu và cho mình. Doãn Khởi chẳng còn dư lại bao nhiêu khí lực, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cậu chỉ im lặng.
Mất một lúc, Trịnh Hiệu Tích mới lên tiếng:
- Khởi Khởi, anh xin lỗi. Vừa rồi anh...
- Không cần. - Doãn Khởi yếu ớt đáp lại, thanh âm có chút khàn vì vừa nãy đã kêu la quá lớn tiếng - Tôi hiểu rồi.
- Khởi Khởi...
- Tôi đã nói tôi hiểu rồi. Chuyện hôm nay... tôi sẽ ghi nhớ.
Doãn Khởi cậu tất nhiên sẽ nhớ kỹ. Chẳng có gì hết, chẳng qua chỉ là anh muốn thị uy với cậu, muốn nhắc cậu nhớ cậu ở vị trí nào, có phẩm chất thế nào. Phải, cậu chỉ là một thằng gay nằm dưới thân người khác, chỉ mới bị kích thích liền mất khống chế, không thể mạnh miệng được nữa, cậu không có tư cách đến gần anh và Trình Nhã Văn. Thực ra... chuyện này... so với vũ nhục cậu... ý nghĩa không khác là bao, chỉ là vết thương nó gây ra... đau đớn hơn mà thôi.
----------
Mấy cô sắp đi học òi đúng hong ~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top