Chương 55: "Anh ơi"
"Không nói đùa, tôi và Yunie ở bên nhau."
HeeSeung nói xong, hiện trường liền yên tĩnh.
DoGyeong và Minjun hí hửng xem trò vui, Jongseong há hốc mồm nửa ngày không nói nên lời.
Qua một hồi lâu, rốt cục cậu ta cũng khó khăn tìm lại giọng nói của mình, nhưng cũng chỉ có thể khô khan phát ra từng tiếng: "Tôi ... đệt..."
"Tôi đệt..."
"Đậu xanh..."
"Đậu móa . . . !"
DoGyeong không tử tế mà trực tiếp cười ra tiếng.
Jongseong lại không có thời gian rảnh đi quản cậu ta, nhìn Jaemin rồi lại nhìn JeongAn: "Các cậu đã biết từ trước rồi à? ? ? Chỉ có một mình tôi chẳng hay biết gì, là người biết cuối cùng ? ? ?"
"Không phải, tôi cũng vừa mới biết."
"Tôi cũng vậy."
"Vậy sao các cậu chẳng có chút gì gọi là "đậu xanh, rau má" vậy?"
"Thực không dám giấu giếm, tôi cũng kinh ngạc một giây, sau đó liền cảm thấy chuyện này rất hợp tình hợp lý."
"Tôi cũng vậy."
"..."
Jongseong nhất thời nghẹn lời.
Ánh mắt quay trở lại trên người hai vị đại nhân vừa mới thông báo.
Nhìn thế này, hình như đúng là như vậy.
"Đây chính là trong tiêu thụ nội bộ trong truyền thuyết sao?"
Jongseong ôm cốc trà lẩm bẩm nói: "Hai người các cậu thế mà ở cùng ký túc xá rồi yêu đương, đây cũng quá kíƈɦ thích rồi?"
Lại quay sang hai vị người trong cuộc khác, không thể tin được nói: "Tôi thấy bạn học trong lớp chúng ta yêu đương vào thì tâm tình đều có biến hóa rất lớn, các cậu cả ngày ở ký túc xá, thật sự là không cảm thấy chịu đủ dằn vặt sao?"
DoGyeong: "Người anh em, mong cậu thời thời khắc khắc ghi nhớ chuyện tôi cũng có bạn gái, được không?"
"Tuy tôi không có bạn gái nhưng cũng không thấy có ảnh hưởng cái gì." Minjun nói: "Hai người bọn họ vì tránh né hai cái bóng đèn là tôi và DoGyeong mà dọn ra ngoài từ lâu rồi."
"? ? ?"
Lần này thì ba người đều ngơ ngác, là hàng thật giá thật .
"Các cậu dọn ra ngoài từ lúc nào, sao chúng tôi lại hoàn toàn không biết?"
"Cứ thế ở chung? Lee ca, cậu cũng quá nhanh rồi ."
"Đậu, chẳng trách gần đây hẹn cậu chơi bóng mười lần thì có đến tám lần cậu từ chối, tôi còn tưởng cậu đang chăm chỉ ôn bài cơ!"
"Xin lỗi."
Bạn học Tiểu Lee thành khẩn tạ lỗi: "Lần đầu yêu đương nên không có kinh nghiệm, không biết là cần báo cho anh em biết mấy chuyện này."
Jongseong: "Chỉ có thế?"
"Không phải thì sao?"
HeeSeung vô tội nói: "Tôi cũng chỉ yêu có một lần này, chẳng lẽ cậu còn muốn tôi phải bảo đảm là lần sau sẽ không như vậy nữa à?"
"..."
Được thôi, cậu thắng.
Jongseong căm giận cầm lấy thực đơn: "Hai người các cậu xong đời rồi, dám dấu diếm quân tình quan trọng như vậy, hôm nay không uống của cậu ta hai trăm chén thì đừng hòng bước ra khỏi quán lẩu này, à không đúng, đừng hòng bước ra khỏi cái ghế dài này! Nhân viên phục vụ!"
Cậu ta dõng dạc gọi mấy bình rượu, HeeSeung và Jaeyun không nói gì nhìn nhau một phen, xem ra bữa lẩu tối này sẽ không dễ chịu đâu.
JeongAn cười cậu ta: "Hai trăm chén, tửu lượng của cậu cho phép à? Đừng có chưa làm cho Lương ca và Gia Nhiên uống say ngất thì cậu đã gục xuống đầu tiên đấy."
"Đây không phải là vì còn có các cậu sao ?"
Jongseong phất tay một cái: "Hôm nay đám cẩu độc thân cẩu chúng ta thành lập liên minh, không khiến hai người này uống gục thì các cậu cùng họ với tôi!"
"... Sao tôi lại có cảm giác còn chưa bắt đầu uống cậu đã không tỉnh táo rồi nhỉ ?"
"Tôi cũng vậy."
Tưởng tượng rất phong phú, hiện thực rất tàn nhẫn.
Sự thực chứng minh không phải tất cả lời đe dọa của mọi người đều có giá trị uy hiếp, Jongseong chính là nhân tài kiệt xuất trong tình huống này.
Đáp lại câu nói của JeongAn, cậu ta tuyên bố muốn chuốc say người ta, lại làm mình tự gục đầu tiên, HeeSeung Niên ngừng chén xem trò vui từ lúc nào cũng không biết.
Ăn đến cuối cùng, trừ hắn và JeongAn, còn lại đều hoặc nhiều hoặc ít suy nghĩ mơ màng, ánh mắt mông lung.
Bao gồm cả Jongseong từ lúc bắt đầu đã nhìn chằm chằm Jaeyun.
"Chuyển chỗ chuyển chổ! Đã nói rõ rồi, ăn xong liền đi KTV, cậu ta phải hát suốt đêm! ! !"
"Vậy thì đi, ăn no rồi, đừng lãng phí thời gian."
"Chúng tôi không đi được."
HeeSeung nắm tay Tạ Gia Nhiên đứng lên: "Đã đặt sẵn phòng riêng cho các cậu rồi, cứ đến thẳng đó là được, Yunie uống nhiều rồi không thoải mái, tôi đưa em ấy về nhà trước đã."
Hắn nhìn về phía JeongAn – người duy nhất còn tỉnh táo trong cả đám: "Phiền cậu làm người trông trẻ hộ tôi, nếu như không quản được bọn họ hoặc là có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
"Có thể có chuyện gì chứ, yên tâm đi, cũng không phải lần đầu tiên đi hát suốt đêm."
JeongAn xua xua tay về phía hai người: "Các cậu cứ về đi, giao cho tôi là được."
HeeSeung và Jaeyun vừa mới đi qua bức bình phong, chợt nghe thấy tiếng jongseong say khướt rống một tiếng:
"Lee ca, Jaeyun! Tân hôn hạnh phúc! Không say không về!"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng cười rộ lên.
"Cảm ơn người anh em!"
Gần đến mười một giờ, trên đường phố vẫn không ít người đi một chút nào, tất cả mọi người đều đang tụ hội ở quảng trường, chờ đồng hồ đếm ngược, cùng người mình yêu nhất đồng thời bước vào một năm mới.
Jaeyun thở ra một hơi, hóa thành một làn sương trắng ở trước mắt.
Cậu gãi vào lòng bàn tay của HeeSeung , quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt nhuốm một chút men say lại sáng đến kinh người.
"Anh, chúc mừng năm mới."
"Yunie, chúc mừng năm mới."
HeeSeung sờ sờ mặt của cậu, có hơi lạnh: "Có lạnh không?"
Jaeyun uống rượu không đỏ lên mặt, làn da trắng nộn nộn nhìn không giống người uống say một chút nào, chỉ là sương mù trong ánh mắt không lừa được người.
Cậu ngoan ngoãn lắc đầu, nói: "Không lạnh."
HeeSeung lại hỏi: "Đầu có thấy choáng váng không?"
Jaeyun vẫn lắc đầu, thiếu chút nữa không đứng vững mà va vào một cây cột điện bên cạnh, may là được HeeSeung kéo lại kịp thời.
Xoa xoa nhẹ đầu con ma men thiếu chút nữa bị đụng đầu, hắn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Nói có choáng là tốt rồi, không cần biểu diễn động tác minh họa sống động như vậy."
Nói xong liền quay người ngồi xổm xuống:
"Lên đây đi, anh trai cõng em về."
Jaeyun cũng không khách sáo, vui vẻ nằm úp sấp đi lên ôm cổ của hắn.
Đi thêm hai bước, gió nổi lên rồi, HeeSeung nghiêng nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Lạnh thì giấu mặt vào bả vai của anh nhé."
Jaeyun nghe lời.
Đi ngang qua quảng trường liền nghe thấy một tràng tiếng hoan hô, con ma men chợt nhớ tới một chuyện: "Anh, trước đây lúc ở ký túc xá anh từng uống say, anh có nhớ không?"
HeeSeung: "Lần nào thế?"
Jaeyun chậm rì rì nghĩ nghĩ, nỗ lực nhớ lại: "Chính là cái hôm chơi bóng xong đi ăn cơm, bị bọn họ chuốc say rồi về đó."
HeeSeung nghĩ ra, cười hỏi: "Lần đó làm sao vậy?"
"Lần đó anh bắt nạt em."
"Bắt nạt em?" HeeSeung không tin: "Có sao? Anh uống say không bắt nạt người mà."
"Anh quên rồi."
Jaeyun rầu rĩ lôi chuyện cũ ra tính sổ: "Anh coi em thành Sàm Sàm, không chỉ nắm tay em, xoa cằm em, nhất định phải bắt em kêu meo một tiếng cho anh nghe."
HeeSeung đã quên thật, hoàn toàn không nhớ rõ có chuyện này: "Vậy Yunie có kêu meo không?"
Nếu như cậu thật sự kêu mà hắn lại không nhớ rõ, không phải là sẽ tiếc chết mất sao?
Cũng may là Jaeyun lắc đầu: "Em còn lâu mới dễ bị lừa như vậy."
HeeSeung thở phào nhẹ nhõm, yên tâm, đang định nói gì thì vành tai bỗng nhiên bị người nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Như là bị một dòng điện đột nhiên truyền khắp toàn thân, HeeSeung hít sâu mà cắn chặt răng hàm: "Yunie?"
"Anh bắt nạt em mà còn dám quên, anh thật phiền."
"Có lỗi với em, anh sai rồi."
HeeSeung âm thầm hít một hơi, ngoan ngoãn xin lỗi: "Anh bảo đảm lần sau nhất định sẽ không quên nữa."
... Đây là lời xin lỗi sao?
Jaeyun cảm thấy hình như có chỗ nào kì lạ, nhưng lại không nói ra được.
"Được rồi, vậy em tha thứ cho anh."
Cậu lại nghiêng đầu ngả lên bả vai hắn: "Lần sau đừng quên nữa."
"Được, lần sau sẽ không quên ."
Jaeyun yên tĩnh lại, hô hấp chậm rãi ở bên tai có thể nghe thấy rõ ràng.
HeeSeung bị cậu cắn một cái ra lửa nóng cũng bị hắn cố gắng tiêu hóa hết .
Đi qua đoạn đường phồn hoa ồn ào nhất, hắn muốn xác định xem người nằm trên lưng có ngủ thật không, vừa mới nghiêng đầu, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu rất nhẹ: "Meo."
Vừa nhẹ vừa mềm, phất qua mỗi một cái lông tơ bên trong lỗ tai.
Bước chân của HeeSeung chợt ngừng lại, hô hấp cũng rối loạn.
"Yunie, không phải đã nói là không kêu sao?" Hầu kết hắn trượt đi, phát ra tiếng có chút gian nan.
"Lúc đó anh chỉ là bạn cùng phòng, còn lâu em mới nghe lời anh."
Jaeyun nhìn bị ánh đèn mông lung chiếu lên gò má, nhếch khóe miệng lên: "Nhưng bây giờ không giống thế, anh là bạn trai của em, nếu như là bạn trai muốn nghe, em có thể xem xét, thỏa mãn yêu cầu của anh."
HeeSeung rũ mắt không nói gì, yên lặng tăng nhanh bước chân.
Con ma men đợi một hồi lâu cũng không được đáp lại liền lắc lắc chân: "Anh, sao lại không để ý đến em?"
Bạn trai đang nổi sóng trong lòng, cố gắng trấn tĩnh lại trên con phố náo nhiệt, trước khi tiếp tục đi, HeeSeung không muốn tiếp tục nói chuyện với cậu:
"Yunie, váng đầu thì nghỉ một lát, chúng ta về đến nhà rồi lại nói."
"Ách, được."
Jaeyun quả nhiên nghe lời, an tĩnh lại.
Một đường đi thẳng về đến nhà liền không nói gì nữa, thậm chí còn mơ màng ngủ một lát.
Vừa vào đến thềm nhà, HeeSeung thả cậu xuống, nghiêng người đi đóng cửa.
Cậu đứng tại chỗ, nghiêng ngả mà ngáp một cái, giơ tay đang định dụi mắt, liền nghe thấy một tiếng khóa cửa, cảnh vật trước mắt loáng một cái, cậu bị đè lên phía sau cửa.
HeeSeung một tay nắm eo cậu, một tay nâng sau gáy cậu, nụ hôn nhịn cả một đường rốt cục cũng được hạ xuống, ngăn chặn cơn buồn ngủ của cậu.
Jaeyun chỉ mất một giây để phản ứng, liền thuận theo câu lấy cổ hắn, mặc hắn muốn gì cứ lấy.
Chỉ là không biết là do rượu tác động hay là do dư chấn sau cái cắn lỗ tai trên đường lúc nãy của cậu quá lớn, lòng bàn tay của HeeSeung ôm cậu mãi không buông tha, rất có tư thế của người không hôn đến khi cậu hôn mê thì không bỏ qua.
Jaeyun sắp không thở được.
Đẩy không ra trốn không thoát, hô hấp không thông, chỉ có thể lấy tay cào cổ hắn.
HeeSeung hôn mãi hôn mãi rồi mới buông cậu ra, áp lên trán cậu thấp giọng cười: "Lần trước cắn người thì thôi, sao lần này còn cào người nữa ?"
Jaeyun vội vàng nghiêng mặt thở dốc.
Sim Yunie không biết đã chạy tới từ lúc nào, không biết bọn họ đang làm gì, kêu meo meo rất to, không ngừng đảo quanh bên chân hai người.
HeeSeung lại hôn Jaeyun một cái: "Sim Yunie kêu cũng không dễ nghe bằng em."
"..."
Đây là lời khen kì quái gì vậy?
Cậu đang muốn phê bình cách tìm từ của hắn có vấn đề, vừa lên tiếng lại chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, anh vẫn chưa nói cho em biết cách vẽ dâu tây đơn giản nhất là gì."
HeeSeung cũng không nghĩ tới cậu lại nhớ kỹ chuyện này như vậy, nhịn rồi nhịn, lại không nhịn được mà cười ra tiếng.
Yunie của hắn sao lại đáng yêu như thế chứ.
"Em có thể tự tắm không?"
Hắn vẫn cứ ngậm miệng không đáp, chọn cách nói lái sang chuyện khác.
Jaeyun tự tin gật đầu: "Em có thể."
"Vậy thì đi tắm trước có được không, anh đi nấu cho em bát canh giải rượu, uống hết rồi lại ngủ tiếp, nếu không sáng mai dậy sẽ đau đầu."
"Ừm, được ạ."
Jaeyun bị lừa đi vào buồng tắm, chờ đến khi cậu đi ra, canh giải rượu cũng đã nấu xong.
TV trong phòng khách đang mở, chiếu một bộ phim hài cũ, HeeSeung đặt bát canh giải rượu lên bàn trà, dặn cậu để nguội bớt một chút rồi hãy uống, sau đó cũng tiến vào buồng tắm.
Jaeyun tắm rửa sạch sẽ xong thì cảm giác buồn ngủ cũng vơi đi nhiều.
Ngồi xếp bằng trên tấm thảm trải sàn trước ghế salon nâng bát chậm rãi uống hết canh giải rượu rồi bắt đầu nghiêm túc xem phim.
Một lúc sau bên cạnh cậu liền có thêm một người ngồi xuống, trên người mang theo mùi hương giống cậu: "Có biết là họ đang diễn cái gì không?"
Jaeyun thành thực lắc đầu, hoàn toàn không hiểu.
HeeSeung bắt đầu kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Câu chuyện kể về một ông chủ lớn về nhà ăn tết, trên đường gặp một nhân viên đi đòi nợ, sau đó hai người không hiểu làm sao lại bị quấn vào nhau, liên tục gặp xui xẻo..."
Vào lúc Jaeyun đang nghe rất chăm chú, Sim Yunie vẫy đuôi đi tới gia nhập cuộc vui.
Jaeyun muốn chờ nó đi tới thì ôm nó, Sim Yunie lại rất không nể mặt mà ngừng lại bên chân của Lương Túc Niên, ngẩng đầu kêu meo meo hai tiếng, nhấc chân trước lên bám vào ống quần của hắn.
Ý tứ rất rõ ràng, nó muốn được HeeSeung ôm
Yêu cầu đơn giản như vậy của con trai đương nhiên là phải thỏa mãn.
HeeSeung đang chuẩn bị đưa tay ra ôm nó, tay áo bên phải lại bị kéo nhẹ, cũng có một tiếng mèo kêu lên, hình như so với Sim Yunie còn mềm mại hơn một chút.
Động tác ngồi xổm của hắn ngừng ở giữa không trung, nghiêng đầu thấy Jaeyun cũng đang nhìn hắn, ánh mắt giống Sim Yunie y như đúc.
Sim Yunie thấy HeeSeung không để ý đến nó, lại kêu một tiếng, lòng háo thắng của Jaeyun bị đốt lên, cũng ôm lấy tay áo của HeeSeung không chịu buông tay.
"Anh ôm nó hay là ôm em?"
HeeSeung kinh ngạc nhìn Jaeyun đang ăn giấm của một con mèo con, đáy mắt nhanh chóng dâng lên ý cười: "Không phải chứ? Ngay cả con trai của mình mà cũng phải tính toán à?"
Jaeyun không nói lời nào, chỉ đến gần hôn bẹp một cái lên khóe miệng của hắn rồi lại hơi hơi lui về phía sau.
Hầu kết của HeeSeung giật giật, cũng không nói gì, muốn nhìn xem con ma men nhỏ còn có thể chơi trò gì nữa.
Ánh mắt của Jaeyun hướng xuống phía dưới.
Sau đó, cũng rất to gan mà trực tiếp cắn một ngụm lên hầu kết của hắn.
Còn liếm một chút.
Lần này thì cơ hội để lui lại cũng không còn nữa.
HeeSeung nhắm mắt lại, trực tiếp ôm cậu lên ngồi trên đùi mình, mặt đối mặt với hắn, bàn tay nắm sau gáy cậu, dứt khoát hôn lên môi cậu.
Nơi này không phải là phố lớn người đến người đi, là thế giới nhỏ chỉ có hai người bọn họ.
Jaeyun không có gì để chống lại hắn, đương nhiên là không dễ mà toàn thân lui về.
Cái đầu tròn vo của Sim Yunie hoàn toàn bị gạt sang một bên.
HeeSeung lùi ra sau trên ghế sa lon, nhìn thì giống như Jaeyun đè lên hắn, nhưng trên thực tế hoàn toàn là Jaeyun bị hắn dùng sức lực không cho phép từ chối ép vào trong ngực.
Nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng, ngay cả không khí cũng như bị đốt lên.
Jaeyun mới uống hết canh giải rượu lại cảm thấy men say đang dâng lên .
Cậu không biết cách tránh đi, HeeSeung đúng lúc lui về phía sau cho cậu có thời gian thở dốc nhưng lại không chịu rời đi.
Nụ hôn dọc theo da thịt một đường đi xuống, cổ áo của Jaeyun không biết đã bị làm loạn từ lúc nào, xuất hiện đầy như vết tích ám muội.
"Yunie, không phải là em hỏi anh cách vẽ dâu tây như thế nào sao?"
Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc lên vài chỗ trên bả vai của cậu: "Vẽ như thế này này, nhưng mà em không nhìn thấy được, nếu như em tò mò, sáng sớm mai đi soi gương là có thể nhìn thấy."
Jaeyun không nghe rõ hắn đang nói cái gì, hoặc là nói cậu nghe vào tai trái rồi lại ra ngoài tai phải.
Hình như bệnh của cậu lại tái phát rồi.
Kích động muốn hôn hắn vừa dồn dập lại mãnh liệt, cơn ngứa giấu dưới lớp vỏ cây từ từ mở rộng, mức độ càng ngày càng tăng thêm...
Cậu như lên cơn nghiện, nâng khuôn mặt của HeeSeung, cọ lên chóp mũi của hắn, chủ động hôn lên môi của hắn.
Sự thân mật mãnh liệt cũng giống như những lần trước nhưng dường như lại không giống với những lần trước
Cậu bị HeeSeung ôm trở về phòng ngủ, đặt lên nệm giường mềm mại.
Jaeyun ôm hắn thật chặt, cảm thấy mỗi một lỗ chân lông đều nở ra, cùng lúc đó lòng tham cũng dâng lên, càng muốn nhiều hơn nữa.
Thời điểm vạt áo phía sau bị vén lên, có một bàn tay dán vào, cậu nghe thấy HeeSeung khàn giọng hỏi: "Yunie, anh có thể tiếp tục chứ?"
Jaeyun nâng hàm dưới: "Không phải là anh... mua hết đồ dùng rồi sao ?"
"Nhưng nếu em không đồng ý, anh không dám."
Jaeyun nhắm mắt lại, hai chân vòng qua gác lên eo hắn, dùng hành động nói cho hắn đáp án.
Không có gì mà không dám.
Bạn trai muốn làm gì thì làm.
Thật ra trước đây, đối với chuyện này, Jaeyun cũng từng mong ước, cũng từng sợ hãi, nhưng đến khi thật sự cảm nhận được chuyện này, toàn bộ những đắn đo trước đó cũng đã biến thành tro bụi.
Khác hoàn toàn so với những gì cậu tưởng tượng.
Tư tưởng cậu tự chuẩn bị cho mình cũng hoàn toàn không phải sử dụng đến.
Ban đầu là cảm thấy quá trình dạo đầu cũng không quá khó khăn, nhưng đến khi chân chính bắt đầu, theo thời gian trôi đi, cậu liền cảm thấy thế giới quan của mình đã sụp đổ hoàn toàn.
Người thiếu niên trầm ổn, bình tĩnh thế nào đi nữa, chung quy cũng không ngăn nổi mê hoặc, không biết nặng nhẹ.
Jaeyun bị đẩy đến hai thái cực mâu thuẫn, một cái là bản năng thúc giục cậu muốn càng nhiều, một cái là bản năng tự bảo vệ bản thân khiến cậu muốn lùi lại.
Hai thái cực vốn có trọng lượng ngang nhau, nhưng bởi vì chứng khát khao da dẻ phát tác liền khiến cho cán cân nghiêng về một bên.
Cậu bị ôm vào trong ngực đối phương, nhận lấy hết thảy hắn dành cho, cảm giác da thịt dán vào nhau, thâm nhập hòa quyện thực sự đã khiến cậu trầm mê đến không thể tự thoát ra được.
Cẳng chân co giật phát run, vào lúc sắp không nhịn được nữa thì hông của cậu lại bị người ôm vào trong khuỷu tay.
Mặc dù là thời điểm khó nhịn nhất, động tác giãy dụa từ chối của cậu vừa chạm tới thân thể Lương Túc Niên liền không tự chủ được mà biến thành ôm ấp.
Ý chí bảo vệ mãnh liệt nhất chẳng qua cũng chỉ tạo ra thêm vài vết đỏ trên lưng của hắn.
Không đầu không cuối, màu sắc ám muội.
Hai loại cực đoan dằn vặt, rốt cục khiến cậu không nhịn được mà khóc lên.
Nước mắt thuận theo khóe mắt chảy xuống tóc mai, con ngươi đen nhánh trong suốt và khóe mắt ửng đỏ ngập nước, lấp lánh xinh đẹp đến mức gần như khiến người ta nghẹt thở.
HeeSeung hôn khô nước mắt của cậu, lại không có một chút ý định dừng lại.
Các giác quan khắp toàn thân giống như cũng bị khởi động đồng loạt, Jaeyun mẫn cảm đến mức chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào cũng sẽ phát run, nước mắt cũng rơi càng ác liệt hơn.
Jaeyun thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Quả nhiên, trước đây cảm thấy có thể tạm dừng giữa chừng là ý nghĩ hoang đường cỡ nào.
Cậu hoảng hốt nhớ đến lời Sunoo đã dạy cậu, có thể nói vài câu êm tai khiến cho đối phương vui vẻ, để đối phương buông tha mình, vì vậy trong lòng cậu nổi lên hy vọng cuối cùng.
Mang theo tiếng khóc nức nở, một tiếng "anh ơi" bị cậu dùng âm thanh run rẩy gọi lên bên tai HeeSeung.
Đối phương quả nhiên đã chậm lại.
Bàn tay nắm bên hông cậu lặng yên siết chặt, HeeSeung lưu luyến ôn nhu hôn lên tai cậu.
"Yunie, lại gọi một tiếng đi?"
Jaeyun khờ dại nghĩ rằng phương pháp này có tác dụng, vành mắt ngậm đầy nước mắt ngoan ngoãn gọi thêm một tiếng.
—— kết quả lại là bị bắt nạt càng ác hơn.
HeeSeung giống như đã khám phá ra một thế giới mới, lừa gạt dụ dỗ cậu, Jaeyun hoàn toàn nằm ở phía bị động, không hề có cơ hội phản kháng.
Ngay cả xưng hô xấu hổ trên hành lang lần trước cũng bị dụ dỗ liên tục gọi lại nhiều lần.
Mu bàn chân run rẩy cuộn lại, thời gian bị kéo đến dài dằng dặc.
Lúc kết thúc, Jaeyun cảm thấy chính mình đã đi nửa cái mạng, ngay cả khi bị ôm vào buồng tắm rửa cũng không đoái hoài tới xấu hổ, nghiêng người trên khuỷu tay của HeeSeung ngủ gật.
Ai tạo nghiệt người đó tới thu dọn.
Hình như HeeSeung ghé vào bên tai cậu nói gì đó, một chữ cậu cũng không nghe lọt tai.
Ý thức rơi vào hỗn độn, thân thể lại tỉnh rồi lại mê...
Ý nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu cậu chỉ có một:
Quả nhiên là không thể quá tin tưởng Sunoo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top