Chap 21

Nhìn thấy Văn Toàn nhăn nhó như thế, Ngọc Hải cũng không vui, gọi nhân viên ra kêu họ đổi nhạc và chỉnh đèn xuống dạng mờ. Dẫu sao đây cũng là quán bar, không như ở nhà mà tắt luôn nhạc được. Dù gì thì cậu cũng phải kinh doanh nữa mà.

" anh thấy ổn hơn chưa? "

" rồi a "

Văn Toàn thấy đầu óc nhẹ hơn rồi, Ngọc Hải cười một cái rồi kêu người mang rượu.

" tôi vào nhà vệ sinh một lát "

Ngọc Hải đương nhiên không cản trở, nhưng cậu ngồi đã tầm 10 phút vẫn không thấy anh trở ra thì hơi lo.

Đây là nơi phức tạp, dù cậu là chủ thì cũng đâu vị khách nào biết Văn Toàn là phu nhân. Cho nên lòng thấy sốt ruột, đi vào trong để tìm anh.

Văn Toàn đúng là vướng phải rắc rối, có một tên uống say để mắt trên chân mày đi va phải vai anh nhưng lại cố tình sinh sự, sau đó còn ép anh phải đi khách nữa chứ.

" có chuyện gì vậy? "

Thấy Văn Toàn đang giằng co để bỏ trốn thì Ngọc Hải nhanh chân đi lại, kéo tay anh, đem anh ra phía sau lưng mình để che chắn. Trong khi, cơ thể cậu nhỏ hơn anh.3

" người đó muốn đánh tôi, còn sỉ nhục tôi a... "

" ông ta nói gì anh hả? "

Ngọc Hải xoay mặt lại hỏi, Văn Toàn chu chu môi bảo rằng.

" hỏi tôi giá bao nhiêu đó...đáng ghét lắm a... "

Ngọc Hải thở ra một hơi, trước tiên phải nói chuyện đàng hoàng. Văn Toàn cũng đâu thích cậu động tay động chân, dụng võ chứ chẳng dụng khẩu chưa chắc là cách hay, lỡ khiến anh có thêm ấn tượng không tốt nơi cậu thì tiêu rồi.

Chuyện lần trước, khó lắm Văn Toàn mới chẳng thấy nó lặp lại trong đôi mắt. Giờ mà thô lỗ hành sự, chắc gì anh không phản đối? Khi về lại đâm ra ghét cậu.

Cho nên, vạn sự phải phòng, Ngọc Hải cũng có ăn có học. Nói chuyện tử tế trước rồi tính sau.

" người này là của tôi, nếu muốn thuê, thì ra nói với tiếp tân, ở đó sẽ thu xếp "

Ngọc Hải trả lời xong thì nắm cổ tay anh kéo đi, nhưng tên đó lại tên tiếng bảo rằng.

" nói thẳng ra là đã bị bao sớm hơn thì nãy giờ tao đâu có mất thời gian dây dưa với mày. Đúng là đã thấp kém còn cố làm giá, ai vào đây mà không thể chứ? Tao rành hạng như mày quá mà "

Văn Toàn tức đến muốn khóc, Ngọc Hải không nhịn được mà trở lại túm lấy cổ áo ông ta đấm cho một phát.

Anh bị sỉ nhục, nhưng người tức đến run rẩy là Ngọc Hải, sao ông ta dám nói năn như thế với người cậu yêu.

Huống chi, chấp nhận làm cái nghề bao dưỡng thì họ đều thấp hèn sao? Có tiền là có thể xem thường con người ta đến thế sao? Đây cũng là một nghề nghiệp mà, trăm người chọn con đường này đều có nỗi khổ hết 70 người. Sao lúc phát biểu không chịu suy nghĩ gì mà lại thốt lên như thế? Chê người ta thấp kém lại bỏ tiền ra bao để được quan hệ? Đúng là nực cười mà.

" mày...mày dám đánh tao "

Ông ta thấy miệng mình toàn mùi máu tanh liền tức giận, tiến đến định đánh lại Ngọc Hải, nhưng cậu đã nhanh hơn, tiếp tục đấm vào phía còn lại của ông một cái, làm lão chao đảo, ngã phịch xuống sàn.

" ông đáng tuổi cha chú của tôi, nhưng ăn nói thật sự thua cả một đứa trẻ "

" được rồi, được rồi, đi thôi "

Văn Toàn sợ rắc rối, cũng như không biết nơi này là địa bàn của Ngọc Hải. Anh thấy nhịn một chút cũng không chết, miệng người ta thì người ta nói, căn bản đâu ngăn cấm được thành ra kéo tay cậu bảo ngưng lại.

" được rồi, đi thì đi "

Ngọc Hải cũng không muốn nói nhiều với dạng không cùng đẳng cấp, cậu thuận theo lực kéo của Văn Toàn mà đi ra khỏi nhà vệ sinh.

" chắc em không dám cho anh ra đường một mình quá "

Văn Toàn nhướng mày nhìn, sao Ngọc Hải lại nói như thế chứ?2

" lần trước thì bị bắt cóc, lần này mới có 10 phút đã bị người khác sinh sự. Văn Toàn à, em thật không dám rời mắt khỏi anh luôn rồi "

Ngọc Hải vừa nói vừa cười, bộ dạng như bất lực. Bộ Văn Toàn của cậu là nơi thu hút rắc rối hay sao mà toàn thấy anh gặp chuyện không suôn sẻ, đến lúc đi chơi mà còn ngã lên ngã xuống.

" tôi cũng đâu có muốn thế đâu, là tại cái quán này chứa hạng người không đủ tốt "

Ngọc Hải uống xong rượu mới đưa mắt nhìn Văn Toàn đang trách mắng. Đã vào nơi này thì hạng người đàng hoàng sẽ được đếm trên đầu ngón tay. Vả lại người sai thì nhiều không tính hết, đã rượu vào thì ai ai cũng mất kiểm soát cả thôi, luôn muốn sinh sự, đem chuyện bé xé ra to.

Văn Toàn đúng thật đâu muốn, ai lại ham chuốc phiền vào thân. Chỉ là muốn tránh cũng chẳng được chứ bộ.

" là nó đó "

Người bị Ngọc Hải đánh trong nhà vệ sinh đã kêu đại ca của mình đến, gã ta đứng từ xa chỉ về hướng hai người đang ngồi.

Tên đại ca liền tiến lại chỗ cả hai, đoạt lấy chai rượu trên tay Ngọc Hải và đập xuống nền dạng như đang lấy oai phong, dọa cho hai người sợ.

Văn Toàn thì đúng sợ, còn Ngọc Hải đang nổi điên nhưng cố giấu sự tức giận vào trong. Khẽ đưa mắt lườm một cái.

" mày mà cũng dám lườm tao sao "

Tên đó hống hách, đưa tay lên định tát đầu Ngọc Hải, nhưng tay còn chưa kịp hạ xuống thì đã nghe tiếng súng vang lên.

Viên đạn được bắn ra không ghim đi đâu ngoài vị trí giữa lòng bàn tay của hắn. Tên đó hét lên và nắm chặt chỗ cổ tay, mong cơn đau từ bàn tay đừng chạy thẳng lên vị trí vai nữa. Vì hắn đang rất đau nhức.

Văn Toàn ngồi đối diện Ngọc Hải phát sợ, lại liên quan đến súng đạn, giết chóc sao?

" mày lấy tư cách gì đứng ngang hàng với tao mà dám ở đây lên mặt? "

Ngọc Hải từ từ đứng lên, nhẹ thổi đầu súng một cái. Lúc hắn còn đang huênh hoang bản thân đập được chai rượu thì cậu đã cho một tay ra sau lưng, chầm chậm lấy súng ra rồi.

" mày...lên cho tao "

Kẻ đại ca kia không chịu mất mặt như thế nên kêu đàn em của mình lên. Văn Toàn hoảng hốt chạy nhanh đi trốn, Ngọc Hải cũng đang bận đối phó thành ra để anh chạy đi, chứ đứng ở giữa chỗ đang hỗn Toàn thì nguy hiểm lắm.

Phía bọn chúng dùng dao chứ không dùng súng, Ngọc Hải phải vừa tránh vừa thủ, chân thì đá còn tay thì đỡ, phía còn lại thì canh chuẩn vị trí rồi bắn.

Không quá 5 phút, cậu đã giải quyết gọn được 12 tên. Văn Toàn đứng từ xa mà vỗ tay hoan hô. Tuy mới lần hai trải qua loại chuyện có mùi máu tanh, nhưng chắc anh thấy quen rồi.2

Bản thân không còn thấy sợ, thay vào đó là phục Ngọc Hải. Cậu đúng chuẩn anh hùng mà. Một thân đối chọi cả tá người, đáng khen đáng ngưỡng mộ.

" oa, đánh hay lắm đó "

Văn Toàn chạy lại phía Ngọc Hải, lúc anh sắp tiến gần về phía cậu thì tên cầm đầu lúc nãy cầm dao, định đâm sau lưng anh, nhưng cậu làm sao cho hắn toại nguyện chứ.

Nhanh thôi một viên đạn bay vụt qua vai anh và trúng vào cổ của đối phương. Khiến hắn khụy xuống, sau đó ngã ngửa và rồi chết không nhắm mắt.

Văn Toàn chỉ biết đứng yên tại chỗ, lúc nãy nếu Ngọc Hải nhắm không chuẩn thì người bị đạn xuyên qua yết hầu chính là anh rồi không phải sao?

" cậu...lại giết người rồi? "

Ngọc Hải hạ súng xuống, mặt hơi lo lắng nhìn Văn Toàn. Nãy giờ cậu đều không bắn vào chỗ gây thương vong, đa phần đều chân và tay. Cậu làm thế không phải muốn anh đừng quá bị ám ảnh sao?

Nhưng đến cuối vẫn là phải giết người, Ngọc Hải không giết hắn thì hắn giết Văn Toàn. Do đó mà cậu mặc tất cả, buộc lòng nổ súng hạ gục kẻ đó.

" anh à...em...em "

Văn Toàn khẽ lắc đầu, anh không muốn nghe thêm gì hết, giải thích chắc cũng không khác lần trước là mấy đâu.

Ngọc Hải thấy Văn Toàn chẳng muốn nghe lòng càng lo lắng, có phải vấn đề đã trở nên nghiêm trọng rồi không? Lúc nãy cũng đâu có cách hay hơn để cậu chọn. Mũi dao chỉ còn cách lưng anh một gang thôi.

" tôi mệt rồi, tôi muốn về "

Văn Toàn mặt hơi trắng, con ngươi hơi chao đảo, ánh mắt đang lảng tránh mà nói.

Ngọc Hải thở dài rồi cất súng, đi lại nhấc bổng Văn Toàn lên ôm ra xe và lái về nhà. Anh đúng là lòng đầy hoảng sợ, cuộc sống của anh đang dần bị thay đổi, không ngỡ ngàng thì chính là bất thường.

Hồi trước, thức dậy rồi đi làm đến tối thì về nhà. Đơn thuần ngày ba bữa, rảnh thì đi du lịch, giải trí bằng cách lướt web, xem vài show thực tế hay thi tài năng là hết một ngày. Cứ thế mà lay lắt qua ngày.

Nhìn mặt Văn Toàn có chút khó coi còn nhợt nhạt thì Ngọc Hải càng lo, nhưng anh đã không chọn nói về chuyện lúc nãy thì cậu cũng chẳng muốn khơi màu làm gì. Chuyên tâm lái xe, lâu lâu đưa mắt nhìn anh xem có gì bất thường hay không.

Văn Toàn tập trung suy nghĩ, sống trên đời đúng là cần một mắt nhắm, một mắt mở, thấy gì sai cũng như chẳng thấy. Khôn quá cũng chẳng thể sống, ngốc quá cũng không tồn tại được. Chỉ cần đủ khôn, mỗi chuyện biết chút chút mới có thể an ổn qua ngày.

Ngoài ra mọi chuyện phải nghĩ thoáng một chút, tập cách yêu bản thân nhiều hơn thông thường. Để có chuyện không hay xuất hiện thì nghĩ cho mình đầu tiên, là vậy mới dễ sống.

Văn Toàn nhất thời chưa chấp nhận được chuyện xung quanh cứ có kẻ thiệt mạng. Họ bỏ mạng là do Ngọc Hải giết cũng như vì anh.

Văn Toàn đang sống yên ổn, đột ngột lại rơi vào tình cảnh bất bình thường. Đúng là vừa sợ cũng như không quen.

Họ chết vì muốn giết Văn Toàn, nhưng liệu phải dùng mạng để trả mới đủ thật sao. Thế giới ngầm là vậy sao, tính mạng con người như cỏ rác? Chuyện anh nghĩ cũng chẳng phải không đúng. Đối với Ngọc Hải, họ dám động đến anh thì một cái mạng là đền không đủ.

" tới nhà rồi, vào thôi anh "

Văn Toàn lấy lại tinh thần khi Ngọc Hải lên tiếng song cũng có chút giật mình. Anh gật gật đầu rồi xuống xe. Cậu đi trước để giúp anh lấy dép thay, còn anh cứ dán mắt vào cậu suốt.

Con người đồng ý hạ mình vì Văn Toàn, lại có thể giết người không chớp mắt. Anh sống mà cứ thấy phập phồng, rồi không nhịn được mà hỏi một câu.

" cậu sẽ không giết tôi để diệt khẩu chứ? "

Ngọc Hải phì cười, giúp Văn Toàn cởi giày lẫn tất và mang vào dép lê rồi bảo.

" dù em có giết toàn thế giới, cũng không chạm đến một sợi tóc của anh "

Ngọc Hải cam đoan, chỉ cần là người cậu yêu thương thì không bao giờ cậu làm hại. Ngược lại còn bảo vệ, dù một vết xước nhỏ cũng không để xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top