Chap 9
(Suýt có H)
Hai tuần nay, Jihoon sống thật thoải mái. Vốn dĩ được thăng cấp lên thượng cung, thức ăn hàng ngày vừa ngon lại còn nhiều hơn trước, có phòng riêng để ở, cũng không phải làm gì nặng nhọc, cùng lắm là pha trà, rót nước, dọn dẹp.
Có điều, cậu vẫn chưa biết chữ. Hàng ngày Hoàng thượng đều dùng mực viết, phải mài ra, cho nước, khi dùng thi thoảng còn cần chấm chấm mấy cái. Không chỉ viết đã bất tiện, mà chữ nghĩa viết ra toàn là những thứ cậu chẳng hiểu gì.
Sống hiện đại vẫn thực tốt hơn nha.
Căn phòng nhỏ dành cho nô tì cũng không mấy rộng rãi, nghe nói tiền triều có một cung nữ từng sống ở chỗ này. Nàng ta vốn là người của Tây Vực cài vào làm mật thám, để lộ tin tức từ hoàng cung ra ngoài. Vì thế mà mấy năm qua, Tiên đế vừa qua đời, Hoàng thượng mới lên ngôi, quân Tây Vực đã nhiễu loạn biên giới, Hoàng thượng phải thân chinh cầm quân đi dẹp loạn, đến khi an ổn thì lại bệnh nặng kéo dài, hơn hai tháng sau mới khỏe lại.
Mọi người đều nói, do số mệnh hắn không tốt, từ khi lên ngôi đều không hề gặp may.
Jihoon cẩn trọng dành ra một mật gian trong phòng làm nơi học tập, cậu đem sách vở, kinh thư dồn vào trong đó, đến nửa đêm mới dám lôi ra, còn chăm chỉ thức khuya luyện chữ.
Xét ra, chữ cổ so với chữ quốc ngữ hiện đại có lằng nhằng hơn một chút, hảo nhiều nét.
Jihoon thi thoảng còn vẽ vời vài bức, đa phần đều là vẽ về Samuel, còn có bức vẽ uyên ương hồ hiệp, Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài cũng có vài bức.
Cậu trước đây học chuyên ngành hội họa, sau đó vì muốn cùng trường với Samuel nên mới được nửa năm nhất đã chuyển sang học luật. Anh đã mắng cậu một trận lớn, còn lằng nhằng này nọ, giận dỗi suốt hơn một tuần, sau đó lại tự động mang sách vở tài liệu sang dạy dỗ cậu từ đầu. Hai người vất vả ngày đêm suốt nửa năm, không ngờ đến lúc xem kết quả, Jihoon chỉ còn có nửa điểm nữa là đỗ thủ khoa. Hôm ấy, hai người ăn uống đến quá đêm, còn rất vui vẻ, cậu suýt nữa thì khóc vì vui mừng.
Không lâu sau, cậu mới nhận ra, lúc cậu nhập học năm nhất, anh đã năm tư rồi, chẳng nổi mấy năm nữa là anh đã ra trường. Lúc đó, cậu cũng không hề hối hận, chỉ tự trách mình ngay từ đầu không chọn trường của anh.
Nhiều khi cậu thấy mình vô cùng ngốc nghếch, tự nhiên lại vì thất tình mà tự tử, hơn nữa lúc Samuel đòi chia tay, cũng nên nghĩ kĩ một chút mà giữ lại danh dự cho mình, không nhất thiết phải đau khổ sướt mướt như vậy. Lúc anh nói muốn cắt đứt, mặt mũi còn rất phờ phạc, lời nói còn gượng gạo, còn không dám nhìn thẳng vào mặt mình, có khi nào hôm ấy còn vì lí do nào khác
Vậy nên, mấy ngày vừa qua, cậu đã suy nghĩ cẩn thận. Vốn không cần vì người khác mà làm khổ bản thân. Chia tay? Vốn dĩ làm gì có tình yêu nào chưa từng li biệt. Dù có còn yêu đi chăng nữa, lúc này cũng không phải là cần ăn no ngủ kĩ, mau chóng tìm cách trở về sao?
____
Quá canh ba, Jihoon đã thức dậy, sau đó mang nước ấm và y phục tới cho Bệ hạ. Hôm nay hắn đặc biệt dậy muộn hơn mọi khi, công công đã dặn dò rằng, đêm qua Hoàng thượng thức rất khuya, để người ngủ lâu hơn một chút.
Jihoon đứng bên cạnh giường ngắn ngáp dài, hai tay bưng thau nước đến sắp gãy mà hắn vẫn chưa dậy.
"Hừm, có phải là chết rồi không, đã lâu như vậy rồi chưa có tỉnh?"
Cậu đặt thau đồng xuống đất, tiến tới thành giường.
"Cái mành mỏng như vậy, không phải là có thể nhìn thấy hết sao?" Màn độc thoại chưa có dấu hiệu đi vào ngõ cụt. Đôi tay nhỏ bé giật giật tấm mành, không ngừng đánh thức người kia dậy.
"Shh... bệ hạ... mau tỉnh dậy đi, ...shh... bệ hạ."
Hắn giật nhẹ lông mày, nô tì này, gọi hắn như gọi thú vật thế sao?
Chưa thấy người kia tỉnh dậy, cậu tiếp tục kéo mành mạnh hơn, tay chân cũng không ngừng đá nhẹ vào thành giường.
"Quân vương có thể tùy tiện ngủ lâu như vậy sao? Hành chính công vụ cũng bỏ qua được à, hảo vô dụng." Cậu chép miệng phun ra vài câu, không may đều lọt cả vào tai hắn.
Jihoon chán nản nhìn vật kia không một chút nhúc nhích, tức tối giật mạnh tấm mành mỏng tang một lần nữa rồi toan bỏ ra ngoài.
Không ngờ sức chịu đựng của nó cũng thực kém như vậy, phân nửa đều rách xuống.
Toàn thân Jihoon đông cứng, hai mắt trợn tròn nhìn tấm vài kia cứ thế trùm xuống đầu mình. Người kia thấy vậy thì nhếch miệng cười rồi vươn vai ngồi dậy.
"Mẹ kiếp, hóa ra đến lúc này ngươi mới dậy sao?" - Aida, Park Jihoon, mày gây ra họa lớn rồi."
Mặt cậu chảy đầy vạch đen sì, trong lòng không ngừng khóc lóc, không còn cách nào cứu vãn đành chôn chân tại chỗ, để mặc cho hắn làm thế nào thì làm.
Samuel vén tấm mành mỏng tang trên mặt cậu, đột nhiên lại tưởng tượng ra khoảnh khắc động phòng, tân lang tháo khăn trùm đầu cho tân nương, dung mạo mĩ miều hiện ra trước mắt, hoa nhường nguyệt thẹn.
Trán Jihoon liền lấm tấm mồ hôi, mắt mở to tròn rưng rưng nước, môi anh đào mọng nước cắn qua cắn lại, hai má trắng nõn lại phủ một tầng hơi hồng phấn đáng yêu.
Hừ, bí kíp gia truyền đấy, lúc bất trắc đối diện với nam nhân đều có thể dùng a.
Samuel nhếch môi cười, cố gắng kiềm chế không nhéo đôi má phấn nộn kia. Chiêu trò cũ rích này sao? Tiểu tử, ngươi trêu đùa trẫm đủ rồi.
Hắn nghiêm mặt, giật mạnh tấm vải xuống chân cậu.
"Nô tì to gan, ngươi dám nhiễu loạn tẩm cung của trẫm ư? Có tin trẫm lôi ngươi ra ngoài chém đầu không?"
Hừm, như vậy sợ rồi chứ.
"...
Nô tì... nô tì đáng chết... mong bệ hạ tha tội."
Đáng chết, một tấm rèm xấu xí như vậy, ngươi chém ta sao? Đúng là bủn xỉn mà...
Jihoon nghiến răng kèn kẹt, hận không thể một phát bóp chết tên đáng ghét kia.
Nếu không phải vì ngươi giống Samuel, ta đã một đao chém chết ngươi, hảo hách dịch.
Hắn ngoài mặt thì cau có, trong lòng lại không ngừng thỏa mãn.
"Ngươi... có hứng thú với trẫm?"
Mẹ kiếp, hứng thú cái... Gương mặt trước đây lão tử thân thuộc từng đường nét tuyệt nhiên chưa một lần bày ra bộ dạng cẩu huyết như vậy.
Trong giây lát, cậu đột nhiên muốn hắn bị liệt cơ mặt.
"Haha...". Tưởng tượng tên đó bày ra bộ dạng "buồn đi nặng" quỳ trước mặt cậu, đọc "thần chú" aegyo phổ biến ở hiện đại, đại loại như "em muốn đi ị -~- " hahaha...
"Ngươi... còn cười sao? Hỗn xược! Người đâu!"
Hắn sầm mặt, sau đó người từ đâu nhảy ra túm hai cánh tay cậu.
Jihoon có chút hoảng hốt, lông mày tức tối cau chặt lại.
Bí kíp gia truyền lần nữa được bày ra...
Hai tên thị vệ mặt mũi đỏ lựng nhìn cung nữ xinh đẹp bày ra bộ dạng ấm ức, tay cũng thả lỏng hơn, trông như chuẩn bị đem cậu bế ra ngoài.
Mặt mũi Bệ hạ đã đen nay lại đen hơn.
"Hừ... các ngươi mau ra ngoài đi, chưa có lệnh của, bất cứ ai một bước cũng không được vào." Tiểu tử đáng chết, cư nhiên đi quyến rũ lũ vô dụng kia.
Cánh cửa vừa khép lại, Jihoon liền nuốt nước bọt, mẹ ơi, chuyện lớn rồi, hắn sẽ không giết ta bây giờ chứ.
Cả người đột nhiên bị đẩy lên tấm bàn gỗ lạnh toát. Ngay lập tức đôi môi bị hắn hung hăng nuốt trọn. Môi lưỡi mát lạnh của hắn luồn vào trong khoang miệng của cậu, không ngừng trêu trọc đầu lưỡi nhỏ bé mẫn cảm.
"Ưm... mau... mau bỏ ra." Cậu khốn khổ hé ra được mấy chữ, lồng ngừng phập phồng vì thiếu dưỡng khí.
"Hồ ly tinh, ngươi thật hảo câu dẫn mà." Hắn không ngừng chà xát, nhấm nháp vị anh đào ngọt ngào trên môi cậu. Đến khi cậu sắp ngất đi, hắn mới đem cánh môi rời đi nơi khác.
Hắn trượt từ cần cổ mềm mại xuống xương quai xanh mảnh mai quyến rũ, để lại trên làn da trắng muốt những dấu hôn đỏ chói.
"Khốn khiếp, mau buông ra, đừng để ta chém chết ngươi."
Jihoon khó chịu đạp loạn hai chân kẹp bên hông hắn, cả người cong lên vì khó chịu lẫn mẫn cảm, khổ sở kêu hắn dừng lại.
"Bảo bối, ngươi bảo ta tiếp theo nên làm gì đây?"
----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top