Chap 5


Bóng hình của người ấy hiện ra trước mắt tôi...

Nhạt nhòa, mờ ảo trong làn nước...

Là nước hồ, hay nước mắt đang rơi?

Jihoon nhìn sâu vào hình bóng ấy, nó như một hòn đá đè nặng lên trái tim cậu, xé rách vết thương còn chưa lành.

Cớ sao cậu vẫn muốn nhìn...

Dù không biết là thực hay mơ, cậu vẫn muốn nhìn thấy anh...               

Ở bên cạnh cậu...

"Ngươi... sao lại ở đây khóc một mình?" - Hắn nhăn mặt hỏi cậu, trong ánh mắt khó hiểu ấy có chút gì đó xa lạ mà quen thuộc.

Jihoon hoảng hốt vội lau nước mắt, quay lại nhìn thân ảnh quen thuộc mà cậu đã yêu thương bấy lâu nay.

"Sam...Samuel?"

Là anh sao?

Jihoon luống cuống chạy trốn ánh mắt của người ấy. Bỗng nhiên cậu bắt gặp cái chau mày của công công đằng sau. Anh... mặc long bào?

"Nô tì tham kiến bệ hạ. Nô tì thất lễ mong bệ hạ tha tội."

Jihoon vội vã hành lễ.

Là anh thật ư?

"Miễn lễ. Samuel? Ngươi mới nhắc tới ai đó?"

Jihoon vẫn chôn chân tại chỗ không dám ngẩng đầu lên.            

"Hừ, ngươi mau tiếp tục làm công việc của mình đi."

Hắn phất tay sải bước đi, bỏ lại cậu với giọt nước mắt còn chưa khô.               

Người ấy ở ngay gần tôi...         

Nhưng dù là khoảng cách gần nhất...

Tôi vẫn không thể chạm tay vào...

___

Jihoon cả đêm trằn trọc không ngủ được, thân hình bé nhỏ nằm co quắp, cậu nghĩ về chuyện xảy ra tối nay.

Người ấy... là anh thật ư? Không thể nào! Samuel sao có thể tới đây được cơ chứ? Lại còn trở thành hoàng thượng...

Nhất định là mình nhìn lầm rồi, chắc chắn là như vậy...

----

Sáng hôm sau, Jihoon thức dậy với đôi mắt thâm quầng. Vì để chuẩn bị cho yến hội Lập Hạ, mấy hôm nay, hàng ngàn cung tì đã phải dậy từ rất sớm. Họ trang hoàng đại điện, tẩm cung của mỗi phi tần, chủ tử, thái hậu,... sau đó, ti y còn một ngày thêu hơn 30 áo váy hoa văn rực rỡ cho các cung tần mĩ nữ, ngự thiện phòng cũng tất bật chế biến sơn hào hải vị... hoàng cung trở nên rực rỡ, phồn thịnh và xa hoa hơn bất kì nơi nào khác.

Tới chiều Jihoon tiếp tục làm công việc thường lệ của mình, qua hồ Hạ Nguyệt, chợt cật nhìn thấy một nữ nhân mảnh mai quẫy đạp trong dòng nước

"Á... á... cứu... cứu ta... có ai không..."

Nàng phát ra tiếng hét thất thanh, Jihoon vội quăng đèn lồng, nhảy xuống hồ.

Nước lạnh thấm sâu vào lớp y phục mỏng tang mùa hè, khiến cậu chợt run bần bật. Jihoon nhanh nhẹn vươn tới chỗ nữ nhân kia, vừa tóm được nàng ta, cậu chợt nhận ra rằng

Mình cũng không hề biết bơi!

Jihoon hoảng sợ, nhưng với kinh nghiệm của một người đã n lần bị chết đuối, cậu lại nhớ đến những ngày sống trong phủ của Kim Jaehwan... Hình như, hắn có dạy mình học bơi...

Chết tiệt, tại sao mình lại chỉ nhớ tới khuôn mặt trắng bóc đáng ghét kia! Jihoon ơi là Jihoon, chắc chắn lại tại mày hôm đó mải nhìn cái bản mặt của hắn!

Hồi ức mong manh hiện lại trong chắp vá...

...

"Jihoon, ngươi có biết bơi không?" Kim Jaehwan tao nhã cầm cuốn sách nào đó nhìn cậu ngơ ngẩn phía đằng xa. Vì ngày nào hắn cũng đọc sách, nên cậu nào biết được đó là sách gì cơ chứ!

Jihoon chầm chậm bước trở lại, nhìn chằm chằm hắn:

"Nếu ta biết bơi, ngày đó còn cần ngươi cứu ta sao?"

Jaehwan đặt cuốn sách xuống sập gỗ, kéo cậu qua cái hồ nhỏ phía sau nhà.

"Mau chuẩn bị, ta dạy ngươi bơi lội. Quanh Đại Hàn không đâu là không có sông nước, nhỡ may ngươi lại ngã xuống lần nữa..."

"Phủi phui cái mồm của ngươi đi, Park Jihoon ta sẽ không xuống nước, sẽ không có học bơi gì hết !"

"Tiểu tử, ngươi thật cứng đầu!" Kim Jaehwan nhíu mày, tên này không thể bớt bướng bỉnh một chút sao?

Trải qua nửa ngày trời, Jihoon cuối cùng cũng chịu xuống nước.

Cậu dính người vào bờ hồ một lúc lâu, cái tính nhát gan của cậu khiến hắn mặt không thể nào đen hơn.

"Nào đầu tiên, ngươi mau nín thở dưới nước, qua năm giây ta liền mua gà nướng cho ngươi !"

"Nói thật?"

"Là thật."

"Mau đếm." Vì gà nướng, đừng nói là năm giây, năm mươi giây ta cũng sẽ nhịn.

"1...

2...

3...

4...

5 !"

"A... ngươi... mua... mua gà...". Gương mặt của cậu đỏ bừng lên vì thiếu không khí, mái tóc mềm mại chảy dài những giọt nước. Hảo câu dẫn a.

Park Jihoon vui mừng gạt nước trên mặt đi, vội vã muốn đòi đồ ăn... Nhưng...

Hmm... nhìn hắn kìa, làn da trắng nõn như tuyết, mái tóc nâu nhạt toát lên vẻ phóng khoáng, bắp tay to khoẻ giữ chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu. Nhìn thực quyến rũ mà...

Gương mặt cậu lại đỏ hồng lên, thật đáng yêu...

"Nào, ngươi mau vịn vào tay ta, nín thở mười giây, đạp chân..."

  ... 

"A, là đạp chân !" Kí ức lộn xộn trở đi trở lại trong đầu cậu. Một bàn tay nắm lấy nữ nhân kia, một tay đẩy mạnh dòng nước.

Chết tiệt. Sao lại chìm xuống chứ! Kim Jaehwan, ngươi là đồ lừa đảo mà!

----

Hai mắt Jihoon từ từ mở ra, khung cảnh xa hoa lộng lẫy xung quanh hoàn toàn xa lạ với cậu.

Jihoon nửa ngồi nửa nằm trên một chiếc ghế gỗ thấp tịt, đầu tựa vào cánh cửa. Phía xa kia, mọi người đang túm tụm lại làm gì đó.

Nữ nhân kia, hẳn là được cứu rồi?

Nàng ta nằm trên chiếc giường nệm nhung thêu hoa, yểu điệu mỏng manh, giơ cổ tay trắng mịn ra cho thái y bắt mạch, tay còn lại che miệng, không ngừng ho khan.

"Minseo, con bé này, sao lại bất cẩn thế chứ. Nhìn xem, con đã gầy như vậy rồi, còn muốn ai gia lo thế nào nữa chứ!" Thái hậu chau mày nắm lấy tay nữ nhân kia, không ngừng sủng nịnh, từng động tác thanh cao của bà đủ để cho thấy sự dụng tâm với nữ nhân kia.

"Con không dám, đã để hoàng thượng và thái hậu lo lắng rồi. Thật đáng tội chết! Minseo không sao, mọi người đừng vì con mà bận lòng." Nàng ta nở nụ cười e thẹn như nụ hoa buổi sớm, nhưng không giấu nổi niềm hạnh phúc và sự thỏa mãn trong mắt.

"Được, đã không sao thì mau nghỉ ngơi, trẫm có việc cần xử lí, cần đi trước." Hắn một cái cũng không thèm nhìn, cả người toát ra vẻ lạnh nhạt xa cách.

"Hoàng thượng, Minseo nó mới ngã xuống nước, người dù sao..."

Hắn xoay người rời đi, không một chút bận tâm tới lời thái hậu vừa nói

Lúc ngang qua chỗ Jihoon, Hoàng thượng bỗng nhiên khựng lại, cậu nhìn thấy khóe môi hắn hơi nhích lên, là nụ cười mong manh khó tìm ra, nhưng cậu dường như cảm nhận thấy xúc cảm quen thuộc trước đây bỗng ùa về, lẩn lút quấn lấy cơ thể cậu.

Ánh mắt của cậu dẫn lên người của hắn, cho đến khi bốn mắt chạm nhau, Jihoon vẫn nhìn thật sâu vào nó. Trống ngực đập thình thịch, tim có cảm giác như ai đó bóp nghẹt lại.

Nhận ra mình có chút thất lễ, cậu liền cụp mắt lại, gương mặt thoáng đỏ ứng, đôi môi anh đào không ngừng bị cậu cắn qua cắn lại. Thân hình nhỏ bé không biết đang run rẩy vì rét, hay vì ánh mắt lạnh lùng hắn đang nhìn mình.

-

Hôm nay ngày mưa tặng thêm chap nữa nìa =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top