Chap 36
Jihoon mệt mỏi ngủ li bì đến quá trưa. Trời lúc này đã vào xuân, không khí so với trước đây có dễ chịu hơn một chút, duy chỉ có điều mỗi ngày đều ẩm ướt, đôi lúc lại lác đác mưa phùn khiến người ta trở nên hơi lười biếng.
Jihoon vặn vẹo mình hướng đầu ra cửa sổ, thân thể lập tức đau đớn như muốn tan ra, vừa đối với người kia vô cùng tức giận, lại thấy hương vị quen thuộc của hắn vương trên cơ thể mình mà cảm thấy ấm áp.
Rốt cục người kia bây giờ đang ở đâu?... Có còn ở nơi này hay không?... Lúc này hắn đang làm gì?
Quan trọng là, hắn đối với cậu là loại tình cảm gì đây?
Jihoon thở dài áp mặt lên cánh tay, đầu nghiêng ra cửa sổ nhìn những đàn chim chao liệng trên bầu trời. Những con én lao vun vút trên không trung, thấp thoáng như kéo theo một đoạn thời gian dài đằng đẵng. Nếu cho rằng cậu không nhớ cuộc sống ở hiện tại thực sai lầm. Cậu nhớ bạn bè ở trường Mỹ Thuật, nhớ phố xá hiện đại, nhớ những quán cà phê thường hay ghé qua, nhớ cả thư viện man mát lúc nào cũng nhàn nhạt mùi sách...
Liệu Samuel ở hiện đại có biết cậu đã biến mất hay không? Liệu có lo lắng cho cậu hay không?
Cũng may Jihoon không có người thân, từ nhỏ sống với họ hàng cách xa thành phố, quan hệ cũng không mấy thân thiết, có vẻ như không dây dưa sẽ khiến cả hai thoải mái hơn một chút, bình thường đều không liên lạc... Nếu không sẽ thực rắc rối...
Jihoon vươn tay chạm vào đầu cọ mềm mềm trong ống, sợi lông mềm mại như khiến cậu dễ chịu hơn một chút. Jihoon khe khẽ cười nhớ lại hai năm trước. Khi ấy, giấc mơ hội họa của cậu so với cái gì cũng đều lớn hơn, nhưng rồi cũng vì tình yêu ngây ngô khờ dại mà vứt bỏ, theo người ấy sang học Luật.
Nếu hỏi Jihoon bây giờ có hối hận không, cậu sẽ trả lời là không.
Không phải gì khao khát nghệ thuật của cậu đã biến mất, cũng không phải vì cậu đối với Kim Samuel ở hiện đại vẫn còn yêu thương mù quáng như ban đầu - chỉ là tuổi trẻ - không phải ai cũng từng sai lầm sao?
Hơn nữa, thực ra nếu nói cậu bỏ học ở Đại học Mỹ thuật là sai lầm, ngay cả cậu cũng không dám chắc.
Cậu cứ vẩn vơ miên man nghĩ ngợi như thế, tâm trạng thực sự có thoải mái hơn một chút. Đến chiều, cung nữ bên ngoài bẩm báo Đại Quân muốn gặp cậu. Jihoon liền gật đầu đồng ý.
Jihoon luôn cảm thấy Park Woojin đối với mình rất mực tôn trọng. Hắn tuy không muốn cậu rời đi, nhưng cũng không gò bó bắt ép cậu ở lại. Hàng ngày đối xử với cậu đều rất tử tế. Trên danh nghĩa, cả hai vì lừa Thuần lão bà mà giả làm thê thiếp, cậu cũng biết hắn đối với cậu có tình cảm, nhưng hắn chưa một lần đem lại cho cậu áp lực yêu đương, chỉ hàng ngày đều ân cần hỏi han, mỗi khi rảnh rỗi liền lui tới cùng cậu trò chuyện, cũng chỉ đối với cậu mới kiên nhẫn đợi ở bên ngoài tẩm điện, chờ cậu đồng ý mới vào trong.
"Jihoon à, ngươi trong người có khỏe không?"
Hắn sai người đem lên bánh nướng đủ loại màu sắc, còn có hoa quả tươi ngon lạ mắt, có vẻ như vừa mới được đem từ trên cây xuống. Ở nơi địa hình khắc nghiệt hiểm trở như vậy, được nếm những thứ này cũng coi như được hưởng vinh hoa đi.
Jihoon nhẹ nhàng cười, dung mạo trong mắt Đại Quân như trăm hoa khoe sắc, đáy mắt trong trẻo hướng hắn trả lời:
"Tất nhiên khỏe, không phải ngươi cho rằng một chút rượu cỏn con kia đã làm ta không rời giường được đấy chứ? Nên nhớ hồi trước là ta cùng ngươi vừa ăn thịt nướng vừa uống rất nhiều rượu, so với bây giờ có là gì?"
Hắn lập tức cười ha hả, cơ mặt đều giãn ra thoải mái: "Được rồi, coi như ngươi giỏi. Hôm nay là lễ Lập Xuân, để ta xem ngươi có thể uống được bao nhiêu. Vài canh giờ nữa là bắt đầu, ngươi cũng nên chuẩn bị một chút đi."
"Mỹ nữ Tây Vực đều được huấn luyện khả năng làm đẹp thần tốc sao? Đều là trước vài canh giờ mới có ý chỉ?"
Thấy Jihoon nheo nheo mắt ra vẻ mệt mỏi, hắn chỉ cười bâng quơ, sau đó mới nói nhỏ:
"Ngươi không phải mỹ nữ Tây Vực,... lại nói không mỹ nữ Tây Vực nào sánh được với ngươi..."
Lát sau không thấy cậu đáp lời, hắn mới toan đứng lên, ánh mắt ôn nhu nhìn Jihoon:
"Nếu ngươi mệt thì mau nghỉ đi, ta chỉ lo ngươi ở đây buồn chán đến chết. Chút nữa sẽ sai người mang thức ăn tới tẩm điện, ngươi mau nghỉ ngơi một chút đi."
Jihoon thoáng thấy vẻ hụt hẫng trong mắt Park Woojin, liền cảm thấy hơi có lỗi, hơn nữa cậu cũng muốn biết Kim Samuel có còn ở Tây Vực hay không, cậu mím môi nói với Đại Quân:
"Được rồi, ta không nói là sẽ không đi. Mau đem y phục tới đây."
.
.
_____
Y phục Park Woojin đem tới vẫn luôn vừa vặn lại rất cầu kì xa hoa, khoác lên người Jihoon thực sự đẹp tới không lời nào tả hết. Hôm nay nữ nhân Tây Vực cũng trang điểm rất cầu kì, hơn nữa nét đẹp của họ so với thiếu nữ Đại Hà có phần sắc sảo hơn, trang điểm đậm một chút vẫn vô cùng quyến rũ.
Khi cậu cùng Đại Quân tới chính điện, phần lớn mọi người đều đã tới đầy đủ. Jihoon đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra Hoàng thượng cùng Trắc Vương phi đang ở cùng một chỗ cười cười nói nói, xem ra vô cùng thân mật.
Hắn... cùng Vương phi... đã nhận ra nhau rồi sao?
Gương mặt Jihoon hơi tối lại, cậu không thèm nhìn qua hắn, lập tức ngồi vào vị trí của mình.
Người ta là tình nhân hội ngộ, mày ghen tị cái gì chứ... Nếu mày xen vào giữa bọn họ, không phải rất xấu xa sao...
Jihoon đem ly rượu trước mặt uống hết một hơi, thấy Park Woojin ôn nhu cười về phía mình. Hắn sai người đem sơn hào hải vị tới chỗ cậu, Jihoon cũng chỉ qua loa gắp một miếng, mùi vị đều đắng ngắt.
______
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top