Chap 35
Jihoon đông cứng người, sắc mặt xám ngắt chôn chân tại chỗ, chỉ có Kim Samuel hắn nhăn mày khó hiểu nhìn mỹ nhân kì lạ kia: "Ngươi là ai?"
Gương mặt Trắc Vương phi hơi sững sờ, đôi môi kiều mị nhếch lên nụ cười chua xót, bộ dạng cay đắng lẫn cô liêu đến tội nghiệp, khiến cho người ta nhìn vào chỉ toàn xót thương lẫn khao khát che chở:
"Samuel, ngươi không còn nhớ ta sao? Cũng mới hơn hai năm, ngươi thực sự đã quên tiểu Hàn rồi?"
Nước mắt thoáng chốc vòng quanh, trước gió lạnh, thân ảnh người con gái xinh đẹp run rẩy, không biết là vì lạnh hay do khóc quá thương tâm. Khiến Jihoon cảm thấy thực sự có lỗi.
Cậu mân mê góc áo của mình, bất giác cắn đôi môi căng mọng.
Samuel lại chỉ nhìn chằm chằm gương mặt cậu. Bảo bối của hắn không hiểu lầm đấy chứ, gương mặt ngại ngùng cùng đôi môi câu dẫn kia thực khiến hắn muốn bắt về chén sạch sẽ.
"Hoàng thượng, ta thực sự không khỏe, xin cáo từ."
Jihoon nép người khéo léo thoát khỏi cánh tay của hắn, Samuel lại một mực muốn đuổi theo. Đến khi hắn giữ được cánh tay cậu, lại thấy Trắc Vương phi buông nhẹ một câu:
"Vương gia, Đại Quân đang đợi ngài ở trước điện, có vẻ như rất lo lắng. Ta nghĩ ngài vẫn là nên quay về tẩm điện của mình đi."
Nàng ta vừa dứt lời, động tác của hắn như đông cứng. Đáy mắt Hoàng thượng hơi tooid lại, Jihoon cảm thấy lực đạo ở cánh tay dần mạnh lên. Cậu nhíu mày nhìn hắn, bộ dạng rõ ràng là đang bị đau muốn hắn bỏ ra.
Ngược lại, hắn so với thái độ giằng co của cậu một chút cũng không để tâm, một lực bế xốc eo Jihoon vác lên vai, sải bước về phía tẩm điện của mình.
Trắc Vương phi bị bỏ lại, gương mặt xinh đẹp bị nhuốm bởi sự ghen tị. Một nam nhân lại muốn cướp đi người của nàng. Hoàng thượng sau hơn hai năm lại hoàn toàn coi nàng như không khí. Không thể nào!
.
Jihoon bị hắn xốc lên, hoàn toàn không có phòng bị, cảm giác chút thức ăn ít ỏi ban nãy như sắp trào ra, hai chân bị hắn kẹp chặt, dường như sắp lộn nhào xuống đất.
"Kim Samuel, mau bỏ ta xuống. Nơi này là Tây Vực, ngươi vốn dĩ không..."
"Muốn quay về ân ái cùng tên khốn kia, nếu ngươi muốn, trẫm lập tức trói ngươi rời khỏi nơi này."
"Không được, mau thả ta xuống, ta thực sự rất khó chịu."
Jihoon thấy mình giống như bị treo ngược trên cành cây vậy.
Samuel nhăn mặt: "Nếu không cựa quậy sẽ không khó chịu nữa."
Tuy vậy, đi được vài bước, hắn liền thả cậu xuống, hai tay bế Jihoon trong ngực, so với lúc trước ít khó chịu hơn, nhưng thực sự rất xấu hổ đi.
"Ngươi..."
"Còn nói nữa, trẫm sẽ ném ngươi xuống hồ."
"...". Hắn không phải vẫn nhớ cậu không biết bơi chứ. Đúng rồi, lần đó cậu bị rơi xuống cùng ái phi của hắn, không quên được cũng phải.
"Không cãi nữa, rốt cuộc vẫn là muốn được trẫm ôm đi."
Hắn liếc mắt nhìn bảo bối nhỏ bé của mình đã nằm gọn trong ngực, mái tóc mềm mại chốc chốc lại cọ lên người hắn. Bộ dạng ấm ức co thành một mảnh thực đáng yêu.
Hắn bỗng nhớ lại lời nói của nữ nhân lạ mặt ban nãy, bảo bối của hắn rốt cục có quan hệ gì với Đại Quân Tây Vực?
Một tiểu tử nhỏ bé như cậu, làm thế nào lại trở thành Vương gia ở đây?
Sự ôn nhu ban nãy bỗng chốc bị dập tắt, tiểu tử xinh đẹp này không phải cùng Đại Quân Tây Vực yêu đương đi?
Cửa điện xa hoa bị hắn một cước đạp tung, Jihoon bị ném lên long sàng, gương mặt khó hiểu nhìn tên đế vương sớm nắng chiều mưa kia mặt mũi đen sì, đem dây đai buộc lên mắt cậu, trói hai cổ tay trắng nõn lại.
Jihoon vừa bị đau ê ẩm ở lưng, lại thấy trước mắt toàn là một màu đen, tên Hoàng thượng kia không biết đã chạy đi đâu. Đến khi cậu mệt đến sắp thiếp đi, lại cảm nhận được cánh môi của mình đang bị ai đó gặm cắn.
Hơi thở quen thuộc bao quanh khiến cơ thể căng cứng của Jihoon bỗng chốc mềm nhũn, cánh môi khẽ run rẩy, trước sự mút mát kích thích của hắn mà tê dại.
Đầu lưỡi ngông cuồng của hắn xâm chiếm khoang miệng cậu, nhanh chóng nuốt hết nước bọt cùng không khí bên trong, cuốn lấy đầu lưỡi non mềm của cậu mà đưa đẩy. Jihoon bị kỹ thuật điêu luyện của hắn làm cho điên cuồng, hoàn toàn phó mặc cho nam nhân trước mặt đem ra đùa giỡn.
Hai mắt Jihoon bị bịt khăn không thể nhìn thấy gì, khiến những giác quan khác đều vô cùng nhạy cảm. Chỉ cần âm thanh hôn môi ướt át của cả hai đã khiến toàn thân Jihoon nóng ran.
Hắn nhanh chóng đem quần áo cầu kì vứt bỏ, vòng hai tay bị trói của cậu lên một chiếc móc trên cao, ép Jihoon quỳ gập xuống giường, phiến lưng trắng nõn uốn cong, mông vểnh cao, tạo ra tư thế vô cùng mời gọi.
Jihoon bị uốn éo có chút thanh tỉnh, nhận ra tên cẩu Hoàng đế này sắp là chuyện gì với mình, liền kịch liệt cựa quậy, hai tay bị treo lên, hai chân chống xuống mắt đất càng không thể quẫy đạp, chỉ có vòng eo cùng hạ thân đung đưa, khiến cho hắn một mực muốn đem cậu làm đến chết.
"Khốn khiếp, mau thả ta ra, nơi này không thể làm loạn... Ah..."
"Thật nhiều lời..."
Hắn đem ngón tay trực tiếp đâm vào, hậu huyệt đã lâu chưa tiếp xúc với dị vật, lập tức co rút mạnh mẽ. "Hút thật chặt đi. Bảo bối, có phải thường ngày không có nam nhân nào thỏa mãn được ngươi?"
"Câm... câm miệng..." Jihoon thực sự cảm thấy khó chiu, nơi đó mỗi lúc lại trương lớn, phía sau còn ngứa ngáy, cả người đều vặn vẹo muốn được thỏa mãn.
Hắn nhìn phản ứng kích tình của cậu, đến lúc nhét vào đủ ba ngón tay, liền vươn tay vuốt lấy nơi đã sớm cương kia.
"A.. Ah.. Samuel.. đừng... Ưm..."
"Bảo bối của trẫm thực ngoan... Tiếp tục kêu như vậy đi... Lớn một chút..."
"Sam... Đừng chạm nữa..." Jihoon thở hổn hển, phần thân đều căng trướng, bắn ra trong tay hắn, thân thể trần trụi mềm nhũn đều phủ một tầng hồng hào.
Hắn đem mông cậu đẩy cao, từ phía sau trực tiếp đâm mạnh, cả người Jihoon bị đẩy lên phía trước, eo nhỏ đùng đưa thít chặt côn thịt to lớn kia.
"Ahhh... Ưm.. lớn... đau quá... ưm..."
Hắn đưa tay bóp lấy cánh mông nộn nộn, giữ lất hông cậu ra vào "Bên trong thực nóng, mê người như vậy, bảo bối ngươi vẫn là sinh ra để bị ta đâm đi."
Dương vật thô to kịch liệt ra vào, khiến cậu một hai lần đều như muốn thét lên, tiếng rên ngân nga trầm bổng tựa như tiếng đàn, vừa êm tai lại kích tình ái muội.
"Ân... A... Không cần sâu như vậy... Ưm... ahhh.. Samuel.."
"Bảo bối, thực sự nhớ ngươi đến chết, trong mơ cũng muốn làm ngươi..."
Hắn nhấp đẩy một lúc liền ra bên trong cậu, tinh dịch nóng hổi trần ra bên trong hậu huyệt, khiến cậu một phen liền muốn ngất đi.
"Mới như vậy đã không chịu được, xem ra hàng ngày đều không có được chăm sóc a."
Samuel đem cậu khóa ngồi phía trước, dây trói móc bên trên cũng thả ra, biến thành vòng tay qua cổ mình. Thân thể nõn nà của cậu ép sát lấy người hắn, đặc biệt khiến khát khao muốn đem cậu khảm trong người hắn gia tăng mãnh liệt.
"Không... không có a..." Cự vật to lớn kia cọ cọ ở cửa huyện Jihoon cùng hơi nóng khiến cậu như sắp điên dại. Hắn kéo bịt mắt của cậu xống, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước phản chiếu mê đắm kích tình.
"Nam nhân như ngươi sao lại có thể bày ra bộ dạng yêu mị chết tiệt này." Hắn nhấc mông cậu lên trên không, đem hai hạt nhỏ trước ngực cắn mút, rồi lại đem thân thể mê người này thả xuống, lỗ nhỏ tham lam kia lập tức nuốt trọn cự vật của hắn. Khiến Jihoon bị khoái cảm ồ ập kéo tới chỉ có thể rên rỉ đến dọa người.
"A.. ah... Samuel... thực sâu... ưm... ahhhh... ah.. ta không chịu được..."
Phiến lưng Jihoon cong lên cùng hai tay vòng qua như ép sát hai thân thể liền dính lấy nhau, đôi chân thon gầy quấn lấy eo hắn. Từ nơi này đâm lên vẫn là sâu nhất đi.
"Bảo bối, ngươi tự động đi." Hắn mải miết đem hai hạt châu trước ngực cậu mút đến trơn bóng. Jihoon nhu thuận ở trước ngực hắn mà đung đưa eo lưng, dáng vẻ thực dâm mĩ muốn chết.
Hắn hài lòng nhìn chiếc vòng đá tím lay động trước cần cổ trắng nõn của cậu, bảo bối ngoan...
Cự vật của Jihoon bị ma sát tại giữa hai người, nhanh chóng tiếp tục xuất ra. Jihoon càng lúc càng vặn vẹo, ở phía trên hắn luật động mỗi lúc một nhanh, cả thân hình nõn nà quyến rũ phát ra tiếng ngân nga ngọt ngào, cả hai cùng lên đến cao trào tình ái.
Jihoon ghì sát rtai hắn vụn vặt liếm cắn, dâm đãng thủ thỉ:
"Bên trong... ưm.. Samuel.. bắn ở bên trong ta..."
Hắn nhịp nhàng đưa đẩy. Một đoạn thời gian sau mới thỏa mãn bắn vào bên trong, ôm tiểu bảo bối đã xụi lơ vào trong ngực, hài lòng nhìn kết quả của một đêm hoan ái.
______________
Đến lúc Jihoon mơ màng thanh tỉnh thì đã là giữa trưa, trên người đã được tắm rửa sạch sẽ, chỉ có điều toàn thân đã đau đến tê dại. Cậu len lén nhìn bên trong cơ thể mà đỏ mặt. Cả người cậu không có chỗ nào là không có dấu hôn của tên yêu nghiệt kia. Không thể nào, hôm qua là chính mình đối hắn cuồng loạn như vậy, còn dâm đãng muốn hắn bắn vào bên trong. Park Jihoon mày rốt cuộc là không có tiền đồ tới mức nào chứ!
Nô tỳ từ bên ngoài lặng lẽ đem khăn mặt cùng nước ấm tới, lúc này cậu mới sực tỉnh, vội vã hỏi:
"Hôm qua, Đại Quân có đến tìm bổn vương không?"
Nô tỳ Tiểu Trà thành thục trả lời:
"Hôm qua Đại Quân ở trước cửa điện một lúc, nhưng có người dặn nô tỳ nói là ngài hơi mệt, muốn nghỉ sớm một lát. Nô tỳ liền như vậy nói không thiếu một chữ. Sau đó chỉ thấy Đại Quân ậm ừ vài câu rồi sai nô tỳ đem nhân sâm ngàn năm vừa đem tới cất vào trong kho, sau đó liền rời đi."
Jihoon nghe xong liền thở phào một hơi, cắn môi một lát tiếp tục hỏi thêm một chút:
"Vậy đưa bổn vương quay về điện?"
Tiểu Trà mặt mũi đỏ bừng: "Vương gia, lúc ngài quay về, nô tỳ... nô tỳ đã ngủ quên mất rồi..."
Nét mặt Jihoon thoáng thất vọng, liền hất tay cho người lui ra ngoài, gương mặt thất thể vùi sâu trong lớp chăn ấm áp...
.
______
Cảm ơn các cậu thật nhiều vì vẫn tiếp tục đọc fic huhu mình biết khá lâu rồi mình không up chap mới vì mình cũng bận mà wattpad lại còn lỗi nên đến hôm nay mới vào được mà đền bù đâyyy
Từ giờ đảm bảo tuần nào cũng có fic nhé~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top