Chap 25

"Hoàng thượng, đã đến lúc xuất binh rồi!" Công công bên cạnh nhỏ giọng nói.

Gió thu se se lạnh từng đợt từng đợt lướt qua da mặt hắn. Trên người Hoàng thượng mang bộ giáp nặng trịch, từ xa tỏa ra ánh sáng chói lóa, bàn tay ghì chặt dây cương, cưỡi trên một thân hắc mã tráng vệ, chân đeo móng bạc cào mạnh trên nền đất, thi thoảng hí lên âm thanh lạnh lẽo khô khốc.

Ánh mắt thâm trầm của hắn hướng về phìa cổng thành. Đã suốt hai canh giờ, hắn đều đứng im như vậy, thê lương không cách nào giấu nổi.

Mọi người đều lấy làm tò mò, còn có vị phi tần nào chưa ăn vận trang điểm đến tiễn người ư?

Không phải là Park Quý Tần, Hiền phi, Im Chiêu tần, Cẩm Tài nhân, Thục dung, Dung hoa... hết thảy đều đã tới. Hoàng thượng người còn đợi gì đây?

Đến cả hắn, hắn cũng không biết chính mình là đang chờ đợi điều gì.

Lúc này rời đi, không biết bao nhiêu lâu sau mới có thể gặp lại. Khi ấy, liệu ta và ngươi, có thể tiếp tục? Liệu sau này hiểu rồi, ngươi có thể không thấu hận ta như lúc này không?

Hôm nay, trước mặt toàn thể binh mã, hắn rõ ràng đã làm một việc sai lầm. Trước khi xuất binh, nhất nhất quân lính đều phải tràn ngập khí thế, trống ngũ liên dội vang trời nổ đất, tiếng ngựa kêu phải thấu đến tận đồi xanh, tiếng áo giáp vũ khí gậy gộc va vào nhau ào ào như gió bão. Vậy mà chỉ vì vị Hoàng đế đang ưu sầu này, không khí chốc lát đều trở nên tẻ nhạt.

Hồi lâu sau, hắn mới thúc ngựa hướng về phía Tây, ra hiệu cho tướng lĩnh, tiếng kèn kéo dài như càng khiến trong lòng hắn thêm nặng trịch...

Lục Thống soái là người chinh chiến lâu năm, toàn thân đen sạm khó coi, cả người khô khan cứng ngắc cũng nhận ra được sự khác thường của Hoàng thượng. Hắn giơ tay lên ra hiệu, mười vạn tử sĩ nối đuôi nhau tiến về phía Tây, tiếng bước chân dội lại âm thanh dồn dập dữ dội.

__________

Bên trong biệt viện bí mật của Kim phủ, nam hài sắc mặt trắng xanh, nằm an tĩnh trên giường, hốc mắt sâu thẳm, hoàn toàn thiếu sức sống. Hai gò má trơn mịn ẩm ướt vương toàn nước mắt.

"Công tử, ngài mau ăn chút gì đi, đã mấy ngày nay đều nhịn đói như vậy. Thoạt nhìn còn hốc hác hơn trước lúc được người cứu trở về đây nữa." Kim Jaehwan xót xa nhìn tiểu công tử rạng rỡ ngày nào đã tái xanh. Hai bàn tay Jihoon trắng toát, gần như chỉ còn lại da bọc xương buông thõng, trên cánh môi hồng hào lúc nào cũng vấn vương nét cười giờ chỉ thấy lạnh lẽo.

Ánh mắt cậu chênh chếch sang phía cửa sổ khép hờ. Gió cuối thu ngày một lạnh hơn, vởn vơ trêu đùa những con chim bé nhỏ chưa chịu bay đi tránh rét, người bên ngoài kia thưa dần. Cậu vốn dĩ cũng không biết có thực sự như vậy hay không, bởi vì trước mặt cậu là bức tường lớn trắng toát ngăn cách biệt viện với bên ngoài. Sở dĩ Jihoon nghĩ như vậy vì xung quanh quá mức tĩnh lặng, lặng ngắt như tờ, đến mức hình như có thể nghe được tiếng lá trên cành cây rơi.

Cậu không hiểu tại sao bản thân mình lại trở nên như vậy nữa, trước mắt, chỉ là không biết sẽ tiếp tục sống như thế nà.

"Tỷ tỷ, đem giúp ta bút nghiên được không?"

Nàng thấy Jihoon có phản ứng, vội vàng đem giấy bút tới rồi lặng lẽ ra ngoài.

Jihoon thẫn thờ nhìn nghiên mực đen thẫm tỏa ra mùi hương riêng biệt, cán bút thon dài tựa lên bàn tay trắng mịn mảnh mai.

Trước đây, mỗi khi cậu cầm bút, sẽ có một bàn tay to lớn khác bọc lấy tay cậu. Hơi thở ấm áp của người ấy nhè nhẹ phả lên cần cổ nhạy cảm, khiến cậu vừa hồi hộp lại vừa cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nét chữ của hắn không phải quá đặc biệt nhưng lại mang một loại khí chất trời sinh, đôi lúc cậu cảm thấy rất cuốn hút uyển chuyển, có khi lại là mạnh mẽ cứng cáp.

Đã từng có lúc cậu được tựa vào vòm ngực vững chãi của hắn, ngắm nhìn gương mặt cương nghị ấy kiên nhẫn phê duyệt tấu chương, mày kiếm sắc gọn thi thoảng lại nhíu lại, bút lông nhịp nhàng chuyển động. Ngón tay thon dài nhéo nhéo hai má được nuôi đến phúng phính của cậu, kéo Jihoon ngày càng lọt sâu vào lòng hắn.

Cậu thực sự có lúc đã nghĩ, có phải mình đã yêu hắn mất rồi không?

Nhưng Kim Samuel, ngươi có bao giờ từng nghĩ đến cảm nhận của ta? Có bao giờ nghĩ đến ta làm thế nào có thể đối diện với gương mặt ấy? Có biết ta làm thế nào mới có thể tiếp nhận ngươi? Ngươi có thể hiểu không?

Jihoon bàn tay nắm chặt, bút trên tay thiếu chút nữa mài giấy đến hỏng, trên mặt giấy Tuyên thành trơn láng, ba chữ kia hiện lên rực rỡ chói mắt.

____

Từ hôm qua tới giờ Vương gia đột nhiên vô cùng lạ lẫm, không chỉ ăn ngủ rất đầy đủ mà cả sinh hoạt cũng vô cùng đều đặn, hiển nhiên không có một chút giống những ngày trước. Ánh mắt tiều tụy hoàn toàn lạnh băng, ngay cả mỉm cười cũng hiếm khi lộ rõ.

"Tỷ tỷ, gọi Triệu Lâm lại đây."

Triệu Lâm vốn là tử sĩ được bồi dưỡng từ nhỏ để làm ám vệ cho Kim phủ, sau khi Kim phu nhân qua đời, hắn cùng một vài tử sĩ trung thành khác khômg rời đi mà ở lại đây, cũng coi như là nhân vật được Kim Jaehwan trọng dụng.

"Bẩm Vương gia có gì sai bảo." Triệu Lâm từ bên ngoài đi vào, dung mạo hắn quá mức bình thường, bên hông giắt một thanh kiếm vỏ đã cũ kĩ. Đương nhiên bên trong là vũ khí lợi hại thế nào cậu cũng không biết.

Jihoon nhấp một chén trà, ánh mắt vẫn không hề liếc hắn lấy một lần, chỉ chăm chú vào cuốn sách trước mặt.

Kim phủ có một kho sách vô cùng khổng lồ, đương nhiên rất thuận lợi cho cậu tìm hiểu. Mỗi ngày Jihoon đều cho người đem sách từ thư viện tới, tự tay chọn lọc phân loại, đều là sách Kim phủ không còn sử dụng nữa được cậu lôi ra sắp xếp cẩn thận, tựa hồ như vẫn còn rất tốt.

"Đêm đó ngươi mang ta đi, có phải đã đi qua Mật hoa viên?"

Sắc mặt Triệu Lâm không chút biến đổi, không nhanh không chậm trả lời: "Đúng vậy, là Kim thiếu gia đã sai nô tài đưa người đi qua lối đó."

Kim thiếu gia chỉ rõ cho hắn con đường ít người qua lại nhất, hơn nữa ngoài khi tổ chức yến hội, nơi này cũng được canh gác cẩn mật, tuyệt nhiên không để người qua lại.

Jihoon nhếch khóe miệng: "Phải không? Rõ ràng đêm hôm đó ta thấy hai người một nam một nữ bàn luận trong đó, xung quanh có không ít ám vệ. Chắc chắn có chuyện không bình thường."

"Người đó,... Vương gia có nhìn kĩ là ai không?"

Jihoon mím môi, đáy mắt thâm trầm:

"Là Chiêu tần nương nương."

"Chiêu tần?" Lông mày Triệu Lâm nhíu lại, giữa đêm hôm khuya khoắt, nàng ta hẹn người ta đó làm gì

"Hơn nữa, người đứng cùng nàng ta, lại là Bình Vương điện hạ."

"Bình Vương điện hạ? Vương gia không nhầm chứ?"

"Tất nhiên không nhầm, thân hình cao lớn lại thanh mảnh như nữ tử như hắn, ngón út bên trái còn đeo một sợi chỉ đỏ. Bộ dạng vô cùng tao nhã, ngoài hắn thì còn ai vào đây nữa."

Jihoon tất nhiên sẽ không nhìn lầm, trước đó Kim Samuel đã giới thiệu cho cậu không ít người trong hoàng thất. Bình Vương điện hạ kia, tất nhiên là còn nhớ rõ.

Nghe nói Bình Vương xuất thân không thấp, mẹ hắn là Thái phi Nương nương xuất thân An Quý phủ. Tuy nhiên không hiểu sao năm hắn mười chín tuổi, đột nhiên trong nhà có biến động, ngoại tổ phụ của hắn cùng ngoại tổ mẫu bị ám sát chết trong biệt phòng. Hai bá phụ cũng đột nhiên bị bỏ mạng trên đường từ biên giới hồi phủ. Sau đó Thái phi nương nương không lâu sau liền qua đời, bỏ lại một mình hắn cùng bá mẫu và các biểu tỉ biểu muội khác ở An Quý phủ.

Một đám nữ nhân cùng hắn có thể làm được gì, đương nhiên nhìn Hoàng vị rơi vào tay kẻ khác. Bình Vương điện hạ chỉ có thể vâng mệnh Tiên đế bình định ở phía Nam, tất yếu trong lòng hắn từ lâu đã chịu không ít uất hận.

"Chiêu phi nương nương gần đây đã không còn giá trị gì, nàng ta không có hài tử, cũng không được sủng ái từ hoàng đế, khác với Chiêu dung cùng các phi tần khác. Sau này sẽ sống không thoải mái. Nàng ta lại là nữ tử của Thừa tướng, chắc chắn sẽ không cam lòng chịu uất ức. Hơn nữa nếu Hoàng thượng không động tâm với nàng ta, chuyện nàng ta có con nhờ cậy cũng vô cùng hiếm hoi. Chắc chắn dòng tộc tôn quý như Thừa tướng sẽ không chịu nổi chuyện này. Ngươi nghĩ thử xem, lần này nàng ta gặp gỡ Bình Vương là để làm gì?"

"Chuyện này..." Chiêu tần không phải sẽ có ý định...

"Bỏ đi, chuyện gì cũng không quan trọng, quan trọng là đối với nàng ta đây là vấn đề tuyệt mật. Chúng ta lại bị nàng ta trông thấy, liệu Chiêu tần tiếp theo sẽ làm gì đây?"

"Vương gia, chuyện này thực sự chưa nghiêm trọng như vậy. Cứ cho là nàng ta trông thấy chúng ta đi qua, có thể biết là ai chứ?" Triệu Lâm cho rằng đêm tối như vậy, cả hai lại mặc hắc phục che kín mặt mũi, muốn nhìn cũng e là rất khó nhận ra.

Jihoon mím môi: "Ta đã đánh rơi lệnh bài ở đó."

Nếu không phải vì thế, Jihoon đương nhiên sẽ không lo lắng nhiều như vậy.

"Ta đoán, e là ba ngày nay bổn vương đã bị truy nã khắp kinh thành?"

Triệu Lâm trịnh trọng gật đầu, hóa ra chuyện này nhanh như vậy bị bại lộ đều có lí do.

Jihoon nhìn hắn, đáy mắt âm u nói: "Như vậy, chắc chắn bọn chúng đang vô cùng sốt ruột lùng sục bổn vương. E rằng Chiêu phi trước đây vốn không ưa nổi ta, bây giờ ta còn nắm giữ nhiều chuyện như vậy, nhanh chóng sẽ tìm đến cửa thôi."

Hắn dè dặt đáp: "Vậy theo ý ngài, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Nàng ta tìm lâu như vậy, chắc hẳn cũng tìm tới đây rồi. Ta trốn trong Kim phủ cũng không phải là cách, tối nay, phải lập tức rời khỏi phủ."

Jihoon đã trải qua sinh tử, cũng bị người ta bỏ rơi đến hai lần, đương nhiên sẽ biết quý trọng sinh mạng của mình. Hơn nữa, còn có một tiểu hài tử vận mệnh sống chết đều phụ thuộc vào cậu còn chưa ra đời. Từ nay về sau, chuyện sống chết không còn phải của một mình cậu nữa

_______

Nửa đêm, Kim phủ không một tiếng động, từ mật đạo bốn năm người hắc y lặng lẽ rời đi. Tần quản gia sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu:

"Vương gia, không xong rồi, gia nhân... gia nhân trong nhà đều bị thích khách giết cả rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top