Chap 18
Mới sớm tinh mơ, Ngân Đằng điện đã được một phen náo loạn, cung nhân ra sức lục soát, đến từng kẽ hở cũng đều được đem ra kiểm tra. Đến quá trưa, hết thảy mới dừng lại, bọn họ đến nước cuối cùng cũng được hớp một ngụm, mồ hôi túa ra trên trán, chỉ sợ không vừa mắt Hoàng thượng, không quản nổi cái mạng nhỏ của mình.
"Bẩm, nô tài không thấy có gì đáng nghi. Toàn bộ điện đều được kiểm tra chặt chẽ, khụ... khụ..." Vị công công già thở mạnh, có chút mệt mỏi bẩm báo với Kim Jaehwan.
"Được rồi, ngươi lui đi."
"Nô tài... khụ... xin cáo từ.." Tiếng ho khan của y ngày một rõ, nghe thoạt như người bị lao phổi lâu năm vậy. Kim Jaehwan từ xa toan bước đi lại quay lại, nhíu mày:
"Ngươi làm sao thế?"
"Thứ lỗi cho nô tài tuổi cao sức yếu, đã mạo phạm ngài rồi. Nô tài vốn mắc chứng phong hàn nhẹ, hôm nay dọn dẹp, có lẽ bụi quá... nên mới... khụ... khụ..."
Kim Jaehwan nhíu mày: "Chờ đã, Ngân Đằng cung ngày ngày được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, chứng cảm mạo phong hàn sơ sài này của ngươi, hẳn là phải bị điều gì khác thường kích thích..."
Nét mặt Jaehwan đột nhiên sáng rõ.
"Chờ đã, ngươi mau đến chỗ ta một lát. Người đâu, đem tất cả đồ đạc mà công công này vừa chạm qua đến chỗ ta, ngay lập tức."
Kim Jaehwan nhìn triệu chứng thở gấp lẫn ho khan của y, đem châm cứu một hồi rồi lấy máu đi kiểm tra. Quả nhiên phát hiện ra chất độc trùng khớp với chất độc của Jihoon.
"Ngươi bắt đầu ho như vậy từ khi nào?" Kim Jaehwan cảm thấy có chút khai sáng, gấp gáp hỏi.
"Bẩm, nô tài đã nhiễm cảm được mấy hôm, khụ khụ... nhưng hôm nay đột nhiên ho nặng, nô tài... khụ... nô tài chỉ nghĩ là do dấu hiệu tuổi già mà thôi."
Haizz, làm một công công, đối với loại sự việc cỏn con này vốn dĩ là không đáng quan tâm, lúc nhiễm cảm ông cũng uống vài chén nước gừng, sau đó không ngờ lại tái phát thành như vậy.
"Hình như... là trưa nay nô tài mới ho mạnh như vậy, trước đó... khụ... nghĩ đã sắp khỏi rồi."
Đúng lúc đó, đồ ở Ngân Đằng điện cũng được đưa tới.
"Ngươi vừa chạm vào những vật này, đúng chứ?" Jaehwan đưa mắt nhìn công công đang có chút lo lắng. Ánh mắt hắn tỉ mỉ quan sát từng thứ một, bàn tay dừng lại ở một chiếc lư hương.
"Phải ạ, nô tài đúng là có chạm qua chúng."
Jaehwan kê cho y đơn thuốc cảm mạo và chút cam thảo mật ong, sau đó hẹn ông ta hôm sau quay trở lại. Có lẽ khi đó, vụ việc này cũng đã sáng tỏ.
----
"Bẩm nương nương, Hoàng thượng hạ lệnh mời tất cả phi tần có mặt ở Chính điện." Cung nữ Miều Miểu vừa mới gặp Công công bên cạnh Hoàng thượng, gấp rút chạy vào bẩm báo.
Khuyên tai còn đang đeo dở trên tay Park Quý tần bỗng nhiên rơi xuống đất, nàng ta trầm tư một hồi lâu, sau đó ngay lập tức sửa soạn trang phục, ăn vận đơn giản rời khỏi cung.
"Miều Miểu." Park Quý tần mân mê nhẫn ngọc trên tay, khẽ gọi tên cung nữ vẫn đang cúi mặt theo sát mình.
"Bẩm nương nương có gì chỉ dạy ạ." Miểu Miểu cầm lọng đi phía sau, cảm thấy nương nương vẫn có điều gì muốn nói.
"Gia đình ngươi ở Thái Thần vẫn sống tốt chứ?" Nàng ta cười nhàn nhạt, ánh mắt vẫn rơi trên ngón tay, bình tĩnh hơn bao giờ hết.
"Bẩm... nương nương... nương nương... cha mẹ cùng em nhỏ ở nhà.... vẫn sống rất tốt. Đều.. đều nhờ ân điển của người cả..." Miểu Miểu lập tức thấy bất an, giọng nói cũng vài phần run rẩy,
"Làm sao vậy? Haha... bổn cung hứa với người, họ sau này vẫn sống tốt, sống rất tốt."
Park Quý Tần gặp Hiền phi nương nương ngoài điện, nàng ta vẫn mang bộ dạng nhu mì thoát tục đó, nhẹ nhàng hỏi:
"Im Choyeon đã bị Hoàng thượng cấm túc rồi sao?"
"Thỉnh an Hiền phi nương nương, bẩm, Hoàng thượng đã hạ lệnh từ hôm qua. Người ta nói ác giả ác báo, làm việc xấu đương nhiên phải gánh chịu hậu quả." Park Minseo một vẻ đoan trang chính trực, thong thả trả lời.
"Bổn cung cũng mong như vậy. Gieo gió, thì ắt sẽ gặp bão." Hiền phi nương nương đi thẳng vào trong, bỏ lại Park Quý Tần vẫn đang trầm tư ở bên ngoài, ánh mắt có chút lay động.
Lát sau, Chính điện đã đông đủ, đám "phu nhân" của Hoàng thượng đương nhiên không ít, ba ngàn giai lệ tề tựu dưới kia không ngừng xì xào bàn tán. Hoàng thượng vừa bước vào Chính điện, ngay lập tức mọi người đều trở lại bộ dạng quy củ phép tắc thường ngày, còn có cả phi tần sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, tay chân đều bủn rủn, cái kết của Im Chiêu dung, không ai muốn mình một lần nữa vấp phải.
"Park Quý Tần." Hoàng thượng sắc mặt thâm trầm, đến mắt cũng không thèm liếc lấy một cái. Nặng nề gọi, xung quanh hết thảy đều thở phào nhẹ nhõm.
"Dạ, có thần thiếp." Nàng ta sắc mặt không đổi, nhẹ nhàng quỳ trên nên đất.
"Trẫm không muốn vòng vo, Trẫm hỏi nàng, tại sao trong lư hương nàng tặng cho vương gia, lại phát hiên ra chất độc trùng với chất độc bên trong cơ thể y?"
Lời vừa dứt ra, bên dưới đều sửng sốt, có người trợn tròn mắt nhìn Park Minseo, chuyện này đương nhiên đáng mừng, tuy nhiên không ngờ hung thủ lại không phải là Im Choyeon. Dù sao Park Quý Tần cũng là khuê nữ của Thừa tướng, nếu nàng ta bị chém đầu, không phải sẽ...
Sắc mặt Park Minseo trắng bệch không còn giọt máu, vành mắt bắt đầu hồng lên, khóe mắt rơm rớm nước mắt, bộ dạng lê hoa đái vũ (1) oan khuất nhìn Hoàng thượng.
"Hoàng thượng, Người... thần tiếp không có ,.... Thần thiếp không có làm vậy... Thần thiếp bị oan... xưa nay thần thiếp luôn một lòng nghĩ cho Hoàng thượng. Không đời nào ở trong Hậu cung rảnh rỗi... lại có tâm địa xấu xa đi hãm hại người khác. Hơn nữa, người đó lại là Vương gia... " Hơi thở của nàng ta trở nên gấp gáp, gương mặt bàng hoàng lẫn đau đớn, dường như đã không kiểm soát được cảm xúc của chính mình.
"Hừ, mọi người trước mặt trẫm đều có thể nói như vậy. Vậy, Trẫm hỏi nàng, lư hương kia có phải của nàng hay không?"
Hắn vừa dứt lời, một lư hương bằng bằng vàng có khắc họa tiết công phượng tinh xảo được đem đến trước mặt nàng ta, trong ánh sáng trở nên chói lóa đến nhức mắt.
"Dạ.... đúng là của thần thiếp... nhưng Hoàng thượng, Hoàng thượng.... không thể nói là do thần hại Vương gia... không thể nào, không phải thần thiếp làm..." Park Quý Tần lúc này đã "lệ hóa thành sông", nước mắt chảy dài khắp hai gò má, ướt đẫm cả cần cổ trắng mịn, ánh mắt đau đớn nhìn cung nữ Miểu Miểu cũng đang nức nở khóc...
"Nhất phẩm Thượng quan Kim Jaehwan đã phát hiện ra kịch độc trong lư hương của ngươi. Chất độc tác dụng với đồng phát tán ra một loại khí không màu, ngấm vào trong cơ thể sẽ gây ra xuất huyết nội tạng..." Con ngươi Samuel tối sầm, bàn tay chạm lấy lư hương, ngắm nhìn vẻ đẹp của nó lần cuối cùng, hắn thẳng tay ném nó xuống trước mặt Park Quý Tần, bên trong quả nhiên được làm bằng đồng, còn dính chút bột màu xám đen, nhuốm cả lên gấu váy nàng ta. "Trẫm hỏi ngươi, hôm nay liệu không phải có người phát hiện ra, vương gia có phải sẽ chết rồi không?
Người đâu, đem Park Quý Tần nhốt vào lãnh cung, đem phế nàng ta thành..."
"Hoàng thượng, Hoàng thượng.... chuyện này... chuyện này là do nô tỳ làm, không phải do nương nương... Hoàng thượng...."
Cả Chính điện cùng ồ lên, cung nữ Miểu Miểu quỳ sụp xuống đất, gương mặt đỏ bừng nắm lấy vạt áo của Hoàng thượng.
Ngay cả hắn cũng không ngờ tới chuyện này, gương mặt mỗi lúc lại càng nghiêm trọng hơn, giận dữ hất văng cung nữ kia xuống đất.
"Được lắm, các ngươi định đem trẫm ra làm trò đùa phải không?"
"Hoàng thượng... Hoàng thượng... là nô tỳ, là nô tỳ trong lúc đem tặng phẩm từ trong kho tới cho vương gia.. đã... đã bỏ chất độc vào trong lư hương. Lư hương này do sứ giả Mông Cổ đem tới, ông ta rất có thiện cảm với những người am hiểu chế tác đồ vật... nên mới tặng cho nương nương.... Nô tỳ lúc đó là ngày đầu tiên hầu hạ nương nương... nên rất có ấn tượng với nó..."Hai cánh tay Miểu Miểu run bần bật, lời nói ứ đọng ở cổ, nghẹn ngào thốt ra trong tiếng nức nở nặng nề.
"Hừ, chẳng lẽ ngươi vô duyên vô cớ đi hại người sao? Ngươi cũng không biết một khi phát hiện ra, nương nương nhà các ngươi sẽ có kết cục thế nào?"
"Là nô tỳ đố kị với Vương gia... Đúng vậy, y ở Ngọc Minh cung luôn được Thái hậu và nương nương ưu ái. Y lén lút giả nữ nhân nhập cung, không biết suốt thời gian qua đã gây ra nhưng chuyện gì, còn khiến cho nương nương của chúng ta chịu ủy khuất. Hơn nữa, tại sao y có thể chiếm được sủng ái của Hoàng thượng, còn tiểu nữ thì không? Tiểu nữ cũng không thua kém y ở điểm nào. Hơn nữa, tiện tì đó còn là một nam nhân, một xú nam nhân, Người có biết y đã dơ bẩn đến mức nào...."
"Chát!" Một âm thanh thanh thúy phát ra, Park Quý Tần không biết từ lúc nào đã đứng dậy, thẳng tay tát mạnh lên má nàng ta, lồng ngực còn phập phông thở gấp, dường như đã đứng không vững, trợn tròn mắt nhìn cung nữ của mình.
"Tiện tì ngu xuẩn, uổng phí bổn cung yêu thương người, tại sao có thể phát ngôn ra những lời độc địa đó. Là bổn cung đáng chết, nuôi dưỡng loại tiện nữ không có đạo đức này, lỗi tại bổn cung... là tại bổn cung.. là tại bổn cung hại vương gia.... là tại ta...."
Park Quý Tần chưa nói dứt câu, cả người liền ngã xuống đất.
Hoàng thượng cùng hết thảy phi tần đều hoảng hốt đứng lên.
"Người đâu, mau đưa Park Quý Tần về cung, gọi Thái y viện đến khám bệnh. Tiện tỳ này lôi ra ngoài trượng tễ cho trẫm, loại người như vậy giữ lại chỉ làm ô uế thêm.
Tất cả đều nhìn thấy rồi đấy, Trẫm cũng muốn các nàng nuôi dạy cung nữ của mình cho tốt. Từ nay về sau, chuyện này còn xảy ra một lần nữa, các nàng cũng không thoát khỏi trách nhiệm đâu!"
"Hoàng thượng vạn tuế!"
Phi tần trong điện nhìn vạt áo bào biến mất sau cánh cửa mới thở phào nhẹ nhõm. Vở kịch hôm nay, không biết ai mới là người có lợi nhất đây.
Park Minseo ở trong tẩm cung nở nụ cười nhàn nhạt.
Dù sao, hết thảy đều đã xong.
-
(1) Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top