Chap 17

"Tại sao vương gia vẫn chưa tỉnh... các ngươi đến tột cùng còn có phải là thái y nữa hay không?"
Hoàng thượng sắc mặt đen sì, không ngừng đi đi lại lại, trên trán mồ hôi đã chảy ròng ròng, mà người kia vẫn không hề hồi sắc, tay chân còn run rẩy, trong cơn mê sảng nói năng lung tung gì đó.

"Hoàng thượng, vương gia có dấu hiệu trúng độc, hiện tại vẫn chưa biết là bắt nguồn từ đâu, phải chờ một thời gian nữa mới có thể dựa vào phản ứng mới có thể chuẩn đoán được."

"Một thời gian nữa,... vương gia còn phải chịu đau đớn thêm một thời gian nữa hay sao?"

"Thứ lỗi cho vi thần kém cỏi. Vương gia có lẽ là trúng kịch độc, nếu không, lâu như vậy liền không có biến chuyển, chỉ e là...."

"Các ngươi..." Hoàng thượng tức giận đến tím tái mặt mày. Không bao lâu sau, thái giám liền vào cấp báo với Hoàng thượng, Quan Nhất phẩm Kim Jaehwan đang ở bên ngoài diện kiến.

"Không thấy đang có chuyện gì sao? Không gặp." Hoàng thượng trừng mắt đem tách trà quăng xuống dưới đất, nước văng tung tóe lên người tên nô tài kia, bỏng rát.

"Hoàng thượng, Kim Jaehwan từng nổi tiếng là có tài y thuật, trước đây, hắn ta đã đến Nam Lâu chữa thương hàn (1), cùng nhiều lang y lâu năm cứu sống rất nhiều mạng người ở đó."

Vị công công ghé tai nói nhỏ với hắn. Sau khi nói xong, nhìn Hoàng thượng đã bớt tức giận hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng thượng đắn đo một lúc nhìn nam nhân còn đang co giật trên giường, ấn nhẹ mi tâm, nhắm mắt ra lệnh: "Cho hắn ta vào."

Kim Jaehwan cung kính hành lễ, sắc mặt có chút lo lắng nhìn Jihoon đang được các thái y vây quanh vẫn còn đang mê sảng.

"Vi thần bái kiến Hoàng thượng."

"Miễn lễ. Ngươi đến đây có chuyện gì?"

"Bẩm, vi thần to gan muốn xem xét bệnh tình của vương gia một chút."

"Ý ngươi Thái y viện này của trẫm còn không có đủ năng lực cứu người hay sao?"

"Vi thần không có ý đó, mong Hoàng thượng xá tội." Kim Jaehwan trầm thấp mà kiên định trả lời, nhìn vị Hoàng đế đang không mấy thoải mái kia.

"Park Quý tần, Im Chiêu dung, Cẩm Tài nhân tiếp kiến." Nô tài bên ngoài điện lớn tiếng hô, vừa khéo lúc Hoàng thượng đang cáu giận, mấy vị nương nương chủ tử này quả là biết thương người đúng lúc.

"Thần thiếp xin bái kiến Hoàng thượng."

"Miễn lễ." Hắn không mấy để tâm lắm đến đám oanh oanh yến yến kia đang phô trương bộ dạng hiền lương thục đức, mắt vẫn dõi theo sủng vật bên cạnh.

Chiêu dung thấy thế, bày ra vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng nói:

"Hoàng thượng, Người vẫn là nên để Thượng thư bộ lại chữa trị cho vương gia, ngài ấy vốn dĩ rất giỏi y thuật, nhỡ đâu sẽ chữa khỏi cho..."

"Sẽ không có 'nhỡ đâu'."

Im Chiêu dung còn chưa nói xong, đã bị hắn ta chau mày ngắt lời. "Vương gia nhất định sẽ được chữa khỏi, Trẫm không tin cả Đại Hà này không cứu được y.

Kim Jaehwan, nể tình ngươi cùng vương gia có quen biết, cho ngươi một cơ hội. Nếu như ngươi không cứu được mạng của vương gia, đừng cho là trẫm vô tình. Có trách thì trách ngươi tự mình đến đây."

"Vi thần tuân chỉ." Kim Jaehwan không một giây chậm trễ, lập tức tới bắt mạch cho Jihoon, gương mặt hiện lên vẻ đau xót. Mới hôm qua cậu còn đứng trước mặt hắn cười nói vui vẻ, bây giờ đã thành bệnh, sống chết không rõ ra sao.

Phía sau, Park Quý tần treo nụ cười nửa miệng nhìn Chiêu dung sắc mặt trắng bệch bên cạnh.

Nàng ta ỷ mình có được một đêm sủng ái của Hoàng thượng mà nghĩ chuyện gì cũng có thể nhúng tay vào hay sao? Thực quá nóng vội đi. Quản cái miệng cho tốt, nếu không chỉ thiệt thân mà thôi.

Ánh mắt khinh khỉnh lẫn đắc ý của nàng ta chuyển từ chỗ Im Chiêu dung sang chỗ Jihoon đang mắc phải kịch độc, đồng thời cũng có chút vướng bận: "Park Jihoon có quen biết với Nhất phẩm Thượng thư bộ lại sao?"

Chừng nửa canh giờ sau, Kim Jaehwan cũng đã châm cứu cho cậu đến thổ huyết, sai người chuẩn bị một bát thuốc giải độc tạm thời, đem máu cậu vừa nôn ra đem đi kiểm tra.

Từ đầu đến cuối, Hoàng thượng vẫn lo lắng nhìn cậu, đến lúc Jihoon thổ huyết, còn suýt nữa tức giận đến mức trượng tễ cả thái y. Trán hắn nổi gân xanh, nghe thái y nói đây là dấu hiệu tốt, tâm tình mới nhẹ nhõm một chút, cho đám phi tần kia trở về tẩm cung dùng bữa tối.

Hai canh giờ sau, Kim Jaehwan quay trở lại, không kịp hành lễ với Hoàng thượng, lập tức cho cung nhân ráo riết tháo bỏ trang sức trên người Jihoon, phát hiện ra một sợi dây bằng đá mảnh màu tím nhạt ánh lên màu sắc huyền ảo nổi bật và một chiếc vòng bạc tinh xảo vô cùng đẹp mắt.

"Có chuyện gì sao?" Đã nguyên mấy canh giờ Hoàng đế vẫn ngồi ở đó, đôi tay to lớn bọc lấy bàn tay nhỏ bé lạnh toát của cậu, gấp gáp hỏi.

"Bẩm, khi vi thần kiểm nghiệm máu của vương gia, phát hiện ra một kịch độc rất kì quặc. Độc dược này ở dạng khí, khi ngấm vào cơ thể không để lại dấu vết khác thường gì. Hơn nữa, không tự nhiên bào chế ra được mà phải nhờ phản ứng với một kim loại nào đó.

Bởi vậy nên hung thủ chắc chắn đã trực tiếp để vương gia tiếp xúc với kim loại, dễ dàng hơn, chắc chắn là trang sức."

"Vòng bạc kia, là ai đem tặng cho vương gia?" Hoàng thượng giận dữ hỏi, bảo bối của hắn, lại bị kẻ khác âm mưu hại chết.

"Bẩm, là của Im Chiêu dung tặng cho Vương gia lúc ngài ấy được ban cấp phẩm." Vị nô tài hàng ngày thân cận với Jihoon thành thật trả lời.

"To gan, người đâu, mau gọi Im Chiêu dung tới đây cho trẫm." Sắc mặt hắn trông hảo khó coi, bàn tay nắm thành quyền, lớn giọng nói.

Không ngờ, người phụ nữ bên cạnh hắn lại cả gan dám hại chết người của hắn.

Im Chiêu dung vừa bước vào, sắc mặt đã trắng bệch, nàng ta quỳ sụp dưới chân Hoàng đế, mắt ứa hai hàng lệ, dung nhan mĩ miều thấm đẫm nước mắt, mái tóc dài mềm mại cũng có chút rối, oan ức nói:

"Hoàng thượng, hoàng thượng không phải do thần thiếp. Không phải thần thiếp làm... Ta không hại vương gia, thần thiếp bị oan... Ta bị vu oan... Hoàng thượng..."

"Ai vu oan? Nàng nói trẫm vu oan cho nàng?" Samuel cười lạnh, hai mắt hằn lên tia máu đáng sợ, chén trà hất văng trên nền đất. "Trẫm hỏi nàng, là ai hại chết vương gia của trẫm, tại sao chất độc trong cơ thể y lại phản ứng nhờ vòng bạc của ngươi? Tại sao?"

Hắn gần như đã gầm lên vì tức giận, ánh mắt sắc lạnh quét xuống thân ảnh mảnh mai tàn tạ của Im Chiêu dung phía dưới, lạnh lẽo, vô tình đến đáng sợ.

"Khụ... khụ..." Tiếng ho khan yếu ớt phát ra trên giường bệnh, Jihoon bấu chặt lấy tấm nệm phía dưới, thều thào: "Nước... người đâu... lấy nước cho ta..."

Ánh mắt của Hoàng thượng bỗng trở nên mừng rỡ, hắn chạy vội lại chỗ Jihoon đem nước kề đến bên miệng cậu. Cánh môi khô rát có chút hồng hào, bên khóe miệng rơm rớm chút máu nhàn nhạt.

Gương mặt hốc hác tiều tụy không chút sức sống của cậu như hòn đá cứa mạnh vào lòng hắn, bàn tay lạnh băng được hắn nắm chặt, cậu vô thức đảo mắt tới xung quanh - Hoàng thượng, cung nhân, Jaehwan, còn có cả Chiêu dung đang quỳ dưới đất.

"Tỉnh lại rồi, tỉnh lại là tốt rồi." Ánh mắt ôn hòa của hắn chiếu lên người cậu, ấn bả vai đang cố gượng dậy của cậu xuống, liếc nhìn Im Chiêu dung vẫn đang xụi lơ dưới đất:

"Người đâu, đưa Im Chiêu dung trở về, hạ lệnh cấm túc vô thời hạn, chờ khi nào vương gia khá lên một chút, trẫm sẽ điều tra kĩ lưỡng chuyện này, nghiêm trị không tha."

Im Chiêu dung chao đảo, gương mặt nóng bừng, tức giận giằng tay cung nhân, phủi quần áo đứng dậy: "Bổn cung tự đi được."

Bước ra khỏi Ngân Đằng điện, bóng dáng cô liêu của nàng ta chìm trong gió lạnh, khóe môi ẩn hiện nụ cười chua xót.

Quả nhiên là đế vương, có thể sủng người khác lên trời, cũng có thể nhẫn tâm đạp xuống đất ngay lập tức.

.
-----

Quá nửa đêm, Jihoon đã ngủ say, công công bên cạnh mới nhắc Hoàng thượng trở về, đã cả ngày hắn chưa ăn gì, túc trực bên giường cậu, tắm rửa cũng chưa có làm qua.

Hắn ta thở dài một hơi, hôn lên môi cậu một nụ hôn ướt át lẫn ngọt ngào, luyến tiếc ra khỏi điện.

Khi hắn vừa trở ra, lại có một bóng người khác chậm rãi bước vào, trầm lặng ngắm nhìn khuôn mặt cậu lúc ngủ say, vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa trước trán, sau đó yên lặng ra ngoài. Mọi cử chỉ hành động đều vô cùng cẩn trọng nhẹ nhàng, dường như chỉ sợ làm người bên trong tỉnh giấc.

Sáng sớm hôm sau, Kim Thượng thư đã bái kiến Hoàng đế, gương mặt có chút tiều tụy, dường như cả đêm đều không ngủ.

"Kim Thượng quan, có chuyện gì không?"

"Bẩm Hoàng thượng, hôm qua lục soát, còn xuất hiện một chiếc vòng đá..."

"Nó là của trẫm, là trẫm tặng cho y. Ngươi tìm thấy gì sao?"

"Không có. Bẩm, vi thần chỉ có chút tò mò thôi. Đêm qua, thần suy nghĩ một chút, chất độc kia là do phản ứng tạo nên, vậy vốn dĩ phải có ít nhất hai chất kết hợp. Khi kiểm tra vòng tay của Im Chiêu dung, vốn dĩ là bạc nguyên chất, không hề qua pha chế tạp chất khác."

"Ý ngươi, chuyện này vốn dĩ không phải ..." Hoàng thượng cau mày xoa xoa chén trà, nheo mắt nhìn hắn.

"Vi thần hèn mọn, không dám đoán bừa."

Hoàng đế nhăn mày, không lâu sau ra lệnh cho nô tài phía sau:

"Người đâu, mau cho người lục soát lại Ngân Đằng điện, một hạt cát cũng không bỏ qua."

-

(1) thương hàn, là chứng bệnh do nhiễm vi trùng Salmonella typhi. Bệnh hiểm nghèo này dễ lan khi vi trùng trong phân người bị bệnh nhiễm vào thức ăn hay nước uống và truyền sang người khác. Liên quan tới hệ tiêu hóa

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top