Chap 16 (H)
"Lui ra cả đi." Ánh mắt lạnh lẽo của hắn vẫn dán chặt lên người cậu. Nô tì xung quanh đều đắn đo một lúc, sau đó cũng tản ra trong chốc lát. Xung quang ngoài hơi gió lành lạnh thì chỉ còn tiếng thở gấp gáp run rẩy của Jihoon.
"Sao ngươi lại ở đây?" Cuối cùng cậu cũng không chịu được, nén tiếng hỏi.
"Tại sao ta lại ở đây ư? Hừ." Hắn cười nhạt. "Lẽ ra phải là ta hỏi ngươi câu đó. Park Jihoon, ngươi có biết ta vất vả thế nào đi tìm kiếm ngươi khắp đô thành này thế nào không? Có biết nửa năm nay ta ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ sợ tiểu tử ngốc nhà ngươi ở bên ngoài sống không an ổn, sẽ lại xảy chân rơi xuống nước... Cái tên ngốc này...
"Thực xin lỗi, ta... bất quá có việc phải làm..." Jihoon bối rối cắn chặt môi, lí nhí giải thích.
"Jihoon...đừng bắt ta đợi nữa, được không?
Ánh mắt hắn có chút bất đắc dĩ, cũng có chút thống khổ, thành khẩn chiếu lên gương mặt cậu.
"Ý của ngươi là..."
"Có thể trở về... bên cạnh ta chứ?" Trước mặt cậu, đối với hắn dường như lòng kiên nhẫn trở nên vô cùng xa xỉ, đôi khi hắn có chút gấp gáp, lập tức muốn đem cậu trở về.
"Kim Jaehwan, ta... " Đầu Jihoon cúi mỗi lúc một thấp hơn. Bàn tay nắm chặt lại, cổ họng khô khốc.
Hắn sững người, trầm tư nhìn cậu một lúc, sau đó thở dài. Hắn cười nhạt, vuốt nhẹ mái tóc cậu, mỉm cười hồn nhiên nói:
"Đùa chút thôi, địa bàn của bổn công tử ta sao có thể để tiểu tử thối ngươi bước vào chứ"
Bàn tay đang nắm tóc cậu cũng thả lỏng hơn, Jaehwan khôi phục lại bộ dạng nho nhã thư sinh trước đây, nắm lấy cánh tay Jihoon sóng đôi với mình:
"Hừm, Park Jihoon, kể cho bổn thiếu gia nghe xem mấy tháng nay ngươi sống trong hoàng cung rộng lớn này thế nào đi."
Cậu có chút ngạc nhiên, cứng đờ người chạy vạt áo óng ánh mờ nhạt trong gió đêm.
Khó hiểu, tên thần kinh này quá ư khó hiểu.
.
.
Hai người khoác vai nhau trò chuyện suốt một quãng đường dài. Đã lâu rồi cậu chưa có thoải mái như vậy, tìm một người có thể tâm tình đã khó, tìm một bằng hữu tâm đầu ý hợp như vậy lại càng khó hơn a.
"Kim Jaehwan, ngươi có muốn ăn thịt cừu nướng không?"
"Ngươi cũng muốn ăn?" Cánh tay đang khoác vai cậu chợt thả lỏng ra, có chút ngạc nhiên.
"Là cái loại lần trước ngươi cho ta ăn đó. Tuy mùi vị trong hoàng cung không bằng, nhưng cũng rất được nha."
"Bỏ đi, không bằng để ta nướng cho ngươi ăn."
"Thứ đó... thật sao?"
"Tất nhiên được."
Hắn nhìn bộ dạng vui vẻ háu ăn của cậu, khóe miệng hơi nhếch lên, sai người chuẩn bị củi lửa lẫn thịt cừu non, gia vị đem tới điện Ngân Đằng.
.
.
Đến quá khuya, Kim Jaehwan mới xuất cung trở về.
"Ngươi không thể ở lại đây sao? Bổn vương ở một mình rất buồn chán đi." Jihoon bặm môi nhìn hắn lên kiệu, không khỏi luyến tiếc.
Jaehwan chỉ thở dài nhìn nam tử trước mắt, chầm chậm nóí: "Jihoon, cuộc sống trong nơi này thực không dễ dàng, nên cẩn thận một chút. Có dịp, ta nhất định sẽ đến thăm ngươi. Hoàng cung này,.. không có chỗ cho hạng người như ta."
Sau đó, hắn đưa cho cậu một cây pháo đỏ tía, có buộc những sợi dây màu rất hút mắt:
"Nếu như ngươi gặp nguy hiểm, đốt nó lên. Chờ ta."
"Ngươi nhất định sẽ đến chứ?"
"Nhất định đến."
Đến khi kiệu của hắn mất hút sau cổng thành, ánh mắt của cậu vẫn không hề chiếu đi nơi khác, bàn tay nắm chặt cây pháo kia, bả vai có chút run rẩy.
-----
Khi Im Choyeon tỉnh lại, Hoàng thượng nằm bên cạnh vẫn còn chưa tỉnh. Nàng ta chậm rãi đứng dậy, sai cung nữ chuẩn bị y phục lẫn nước ấm cho hắn rửa mặt. Nàng ta mới đi chưa đến nửa canh giờ, nhưng khi trở lại liền không thấy Hoàng thượng đâu nữa.
"Nương nương, người vừa đi khỏi, Hoàng thượng đã tỉnh dậy sửa soạn lên triều rồi." Hơn nữa, lúc tỉnh dậy còn rất cáu gắt, vội vã rời đi."
Tuy nhiên, nửa vế sau, cung nữ Miểu Miểu đương nhiên không nói ra, chỉ sợ chọc giận nương nương mất hứng.
"Người còn mang y phục anh đào hôm qua của nương nương đi rồi, còn dặn Thượng Y cục may cho nương nương vài bộ trang phục mới."
Nét mặt Im Choyeon thoáng qua vài tia mất mát, sau đó lại là sự tò mò lẫn khó hiểu:
"Còn mang bộ váy hoa anh đào của bổn cung đi làm gì chứ?"
.
.
------
"Hoàng thượng, bộ y phục này của Im Chiêu dung..." Thái giám nhìn nô tỳ bưng phục trang phía sau, vẫn không rõ là Hoàng thượng muốn làm gì.
"Đem đốt đi." Hắn hơi đau đầu, phất tay ý bảo cung nhân lui cả ra.
Gương mặt thái giám trở nên méo xệch, việc này...
"Đứng đấy làm gì? Không đi ra ngoài cho trẫm." Samuel dần mất kiên nhẫn, cặp mắt lạnh lùng nhìn đám nô tài vô dụng của mình. Nét mặt lộ rõ sự mệt mỏi lẫn chán ghét.
"Dạ, nô tài biết rồi."
"Chờ đã, chuẩn bị kiệu, trẫm muốn tới điện Ngân Đằng."
-----
Tên thái giám từ ngoài kiệu nói vọng vào bên trong:
"Hoàng thượng, hôm qua, Kim Thượng quan có gặp vương gia."
"Quan nhất phẩm Kim Jaehwan?" Hắn nhíu mày, tại sao Jihoon lại quen biết Kim Jaehwan chứ?
.
.
.
Trong Ngân Đằng điện, Jihoon thong thả vẽ lại bộ áo thêu chỉ vàng cầu kì của Kim Jaehwan. Hôm qua cũng chưa nhìn rõ lắm, nhưng họa tiết thực sự rất tinh xảo, vừa cao quý lại rất nho nhã, vô cùng phù hợp với khí chất của hắn.
"Hoàng thực giá lâm." Tiếng thái giám hô đến chói tai. Jihoon sai người dọn dẹp màu mực, giấy vẽ, từ tốn lau sạch tay.
"Bái kiến Hoàng thực." Tất cả mọi người trong điện đều cung kính hành lễ.
"Lui hết ra ngoài." Hắn đến nhìn cũng không nhìn một cái, dù sao xung quanh cũng chỉ là gáy của cung nhân.
Jihoon toan đứng dậy ra ngoài, Hoàng thực liền dứt khoát kéo giật cậu trở về.
"Ngươi dám đi?"
"Lại xảy ra chuyện gì?"
Jihoon nhìn thái độ hằn học của hắn, cười lạnh, tao nhã xoa nắn cổ tay vừa mới đỏ ứng.
Hắn nhìn nô tì đã rời đi hết, đem bả vai của cậu đẩy tới mặt bàn. Một ngụm nuốt lấy cánh môi của cậu.
"Ưm... tên vô lại này, mau buông ta ra... ưm..."
"Ngươi mau chết đi, trẫm vừa mới rời khỏi, ngươi liền vụng trộm với nam nhân khác."
Hàm răng của hắn giằng xé cánh môi non mềm của cậu, đầu lưỡi mạnh mẽ khuếch trương bên trong khoang miệng ấm nóng, hút hết khẩu dịch lẫn không khí, khiến Jihoon tê dại rên rỉ, chỉ biết mở rộng khoang miệng đón nhận hắn thô bạo tiến vào, hổn hển thở dốc.
"Ưm... ngươi... nói lăng nhăng cái gì vậy... ưm..."
"Kim Jaehwan? Không phải hôm qua hai người ở cạnh nhau sao?"
"Đồ biến thái, hắn chính là do ta quen biết trước đây... chính là người bạn cho ta thịt cừu nướng hôm trước..."
"Hắn không có làm gì ngươi chứ?"
"Thần kinh, nam nhân cùng nam nhân còn có thể làm gì chứ?"
Nghe hết câu, hắn hơi ngẩn người, trong lòng nhẹ đi một chút, tiếng nói trầm thấp phả lên vành tai cậu:
"Nam nhân cùng nam nhân có thể cùng nhau ôm, cùng nhau hôn môi, cùng nhau làm chuyện chúng ta hay làm a."
"Tên biến thái này, nếu có nhu cầu mau cút về tìm phi tần của ngươi đi." Jihoon đỏ mặt, xấu hổ quay đi nơi khác.
"Không có, không có, ngươi chính là phi tần của trẫm."
"Hừ... hậu cung ba ngàn giai lệ ngươi từ chối được sao? Hôm qua ngươi chơi ở đâu, hôm nay liền về chỗ đó phát tiết đi."
"Bảo bối, ngươi đang ghen?" Đôi mắt hắn ánh lên tia vui vẻ, hôn nhẹ lên gò má Jihoon.
"Bổn vương đây thèm vào, không có nữ nhân, ta cũng có thể tìm nam nhân hưởng chút vui vẻ."
"Ngươi dám sao, bảo bối, lỗ nhỏ phía sau này, cả đời chỉ có thể ngậm côn thịt của trẫm."
Hắn không thèm khuếch trương, lập tức cởi bỏ y phục trực tiếp cắm vào phía sau của cậu, hung hăng chuyển động.
"Ah... đau quá.. mau rút ra... ah... thực sâu... ah..."
"Về sau còn dám nuốt kẻ khác không?"
"Ah... mau rút ra... không có... ah... cáp... a... không có... a... đau quá..."
"Thực ngoan, Jihoonie cả đời chỉ có thể cho ta ăn ngươi..."
"Aaa... chậm một chút, sắp thủng ta..."
Samuel bế cậu lên giường, đem một chân của cậu đặt lên vai, chân còn lại cuốn lấy hông hắn, gia tăng ma sát đưa đẩy.
"Ah... ngươi... mạnh quá... đừng cắm... chỗ đó... ah..."
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, đem không khí bên ngoài ép vào khuôn miệng xinh xắn, tiện thể nhấm nháp cánh môi phấn nộn đang ngân nga từng quãng trầm bổng mê người.
Cơ thể của hắn trừu sáp mỗi lúc một mạnh mẽ khiến hậu huyệt chật hẹp lại co rút kịch liệt hơn, chất lỏng chảy ra bôi trơn tính khí to lớn bỏng rát của hắn, khiến từng cú thúc kia như chọc đến ruột non của cậu.
Hai mắt Jihoon khép hờ, chìm đắm trong mê luyến hoan lạc, hưởng thụ cảm giác phấn khích sung sướng từ hậu huyệt truyền tới. Bàn tay hắn vuốt ve từ dải eo mềm mại tới cặp mông nộn nộn trắng muốt đang kẹp dương vật to lớn. Hơi thở của hắn phả vào hõm cổ, kích thích tới hạt đậu đỏ hồng trước ngực. Thân thể quyến rũ của cậu hơi cong lên, đung đưa theo nhịp ra vào giữa hai người.
Hai người liên tiếp thay đổi tư thế, trừu sáp tới khi hạ thân cậu dính đầy tinh dijhc, lỗ nhỏ phía sau ăn no đến căng trướng, tàn cuộc hoan ái vương vãi đầy trên nền đất lạnh buốt.
.
.
.
Jihoon mệt mỏi gật gù trong lồng ngực hắn, cặp mông mềm mại ma sát hậu huyết với côn thịt phía dưới. Cậu mặc sức để hắn đẩy muỗng cháo yến vào miệng, sau đó nheo mắt, dụi dụi tìm một chỗ êm ái trong ngực hắn nũng nịu:
"Tanh lắm, không muốn ăn nữa. Mau đem ta đi tắm."
Hắn càng ngày càng cảm thấy bản thân mình đã nuông chiều tiểu tử ngang bướng này. Đường đường là bậc thiên tử, lại không kháng cự được sự mị hoặc của cậu,"
"Yêu nghiệt, tiểu bảo bối ngươi thực sự là yêu nghiệt."
Sau đó, đương nhiên vị thê nô nào đó tự thân đem bảo bối của mình đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại đêm bữa trưa hầu hạ tận tình.
"Hoàng thượng, ta không ăn hành."
"Được được, lần sau trẫm sẽ nói Thượng Thực cục không cho hành."
"Hoàng thượng, ta không muốn ngươi ăn hành."
"Ta cũng sẽ không ăn hành."
"Hoàng thượng..."
"Chờ đã, Jihoonie, có phải ban nãy trẫm thao ngươi không đủ?"
"Không có, không có...Ai da, kì thực hành cũng rất ngon."
"Ngoan lắm... ngươi..."
Sắc mặt Jihoon đột nhiên trắng bệch, cánh môi hồng hào chuyển sang tím tái nhợt nhạt, cả cơ thể co rút trong lồng ngực hắn. Cậu đau đớn níu chặt lấy vạt áo của Hoàng thượng, vành mắt đỏ hồng lên, trên người cũng toát ra một tầng khí lạnh lẽo.
"Người đâu... mau gọi toàn bộ Thái y viện tới cho trẫm, kẻ nào dám chậm trễ, giết chết không tha."
Hắn vô cùng lo sợ nhìn tiểu tư kia chìm trong cơn đau đớn lẫn mê sảng, cánh môi trắng bệch cắn đến bật máu, không lâu sau liền ngất lịm đi, bên tai còn văng vẳng tiếng gọi hắn:
"Jihoonie... không được chết, Jihoonie... đừng làm ta sợ. Mau tỉnh lại..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top