Chap 12
Khi Jihoon tỉnh lại đã thấy Hoàng thượng hướng trên bàn thưởng thức sơn hào hải vị, cậu lập tức vừa ngồi dậy lại chui tọt vào trong chăn, mím chặt môi giả vờ ngủ.
Hắn tao nhã ăn xong, chép miệng lại gần giường lật chăn ra, tiến gần tới bên cạnh cậu.
Con người này ngày càng...
Jihoon cuống quýt, lập tức bật dậy, hất cả chăn chiếu lẫn tên háo sắc bên cạnh văng ra ngoài, giả vờ ngáp.
"Quào..."
Ngáp cũng thật đáng yêu.
"Chịu dậy rồi?" Hắn chống tay lên thành giường, dịu dàng xoa xoa mông nhỏ của cậu, ái muội hỏi:
"Còn đau không?"
Jihoon mặt đỏ bừng bừng, vội vã chỉnh lại y phục rồi chạy thẳng ra ngoài, bỏ lại tên vô sỉ nào đó trên giường.
Hắn nhếch môi, lập tức chạy theo kéo tay Jihoon, ôm chặt lấy thân thể mảnh mai đang run rẩy vì tức giận:
"Được rồi, tiểu sủng vật, sẽ không đùa ngươi, ngươi còn chạy nữa sẽ ngã nữa đấy."
Jihoon cứng đờ, hắn... là đang làm gì a.
Cậu vội vàng đẩy hắn ra ngoài, mặt bỗng nhiên đỏ rực:
"Bệ hạ, xin tự trọng."
Hắn mím môi không nói, nhìn người trước mặt lạnh lùng cự tuyệt mình, sau đó liền thở dài hướng nhìn trời đất.
"Mau chuẩn bị đi, chúng ta đến hồ Thượng Uyển vẽ tranh."
Cả quãng đường, cả hai đều lặng thinh, trên thuyền không có quá ba người, vô cùng yên lặng.
Thuyền dạt qua một đám sen, mùi hương thanh thoát dịu nhẹ len lỏi vào cơ thể.
Cậu hít một hơi thật sâu, lén đem giấy mực ra cặm cụi vẽ.
Tâm trạng một mực rối rắm, cọ vẽ tao nhã chạy trên mặt giấy những nét vẽ vô thức thanh thoát nhẹ nhàng, rút cục lại là một nụ anh đào.
Rõ ràng là phong cảnh trước mắt, trong lòng lại tự nghĩ ra cảnh đẹp.
Hương sen chợt trở nên quen thuộc, trước kia, ở nhờ nhà Kim Jaehwan, ngày ngày đều có thể thưởng trà ướp lá sen, mùi hương rất dễ chịu, còn có chè sen long nhãn thưởng thức. Cuộc sống vô tư vô lự, vô cùng tuyệt vời.
Jihoon vò tờ giấy trước mặt, thoăn thoắt liền vẽ ra một hồ sen vừa mát mắt lại sống động dịu dàng.
"Jihoon, ngươi vẽ đẹp thật đấy."
Công công đứng bên cạnh hài lòng nhìn cậu.
"Có thể tặng cho ta đem về được không?"
"Tất nhiên được, chỉ cần ngài thích, nô tì dĩ nhiên có thể tặng."
"Không đề danh sao?"
"Bẩm, là ấn kí.".
"Một đôi hồ điệp. Không hề lạc lõng, ngươi... thực sự có tài năng đấy, một cung nữ như vậy, hoàng thượng dĩ nhiên vô cùng yêu thích."
Jihoon đỏ mặt, cúi mặt đi tới chỗ Hoàng thượng, đến lúc trở về rồi.
"Hoàng thượng, đã đến giờ hồi cung."
Sau đó cúi gằm mặt thu dọn đồ đạc, sau đó, cậu phát hiện ra hắn vẽ một loài hoa rất kì quặc.
Là sen lại không phải là sen. Cánh hoa hồng nhạt, úp mở, có bông màu trắng ngắt, bên trong có nhuỵ hoa nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, xung quanh đầm sen là những cánh hoa nhỏ li ti cuốn theo làn gió. Giống như hoa anh đào?
"Bệ hạ, người vẽ rất đẹp."
Hắn nhếch môi cười, đôi mắt sâu thẳm tối tăm chiếu thẳng vào mắt cậu. Sau đó hắn lại hướng mắt ra hồ sen trầm ngâm hồi lâu rồi rời khỏi thuyền, lên kiệu chờ sẵn ở bờ hồ.
Jihoon tối mặt. Mình đã nói sai rồi à.
Cậu cũng không đứng lại lâu, lập tức theo sau loan kiệu trở về.
Mấy ngày liên tiếp hoàng thượng đều liên tục quản việc triều chính đến tối mịt. Thời điểm này đang vào độ cuối thu, trời đất trong lành bỗng chuyển lạnh, bỗng hay đâu tin Tây Vực kéo quân sang nhũng nhiễu.
Hoàng thượng đích thân lên triều tìm tướng quân đốc xuất binh lính đi đánh giặc. Tất nhiên, mọi người đều biết, quân Tây Vực dù hiếu chiến nhưng vẫn rất kiên trì, nội trong vòng mười năm, chắc chắn có không ít một hai lần tìm cách thôn tính, nhưng lần nào cũng kéo dài trên dưới một hai năm.
Vì thế, tướng sĩ đâu đâu cũng tìm cớ thoái thác, không phải lấy lí do thực lực chưa đủ, thì cũng là đùn đẩy cho kẻ khác.
Hoàng thượng trên triều nổi giận, trách mắng hàng loạt võ quan vô dụng. Sau đó liền quyết định thân chinh cầm quân đánh giặc.
Thân chinh cầm quân...
Cho dù chúng hiếu chiến, háo thắng. Nhưng không có nghĩa là quân Tây Vực lơ là, chủ quan, yếu kém. Ai cũng biết Hoàng thượng xưa nay thân thể suy nhược, sau khi lên ngôi đánh giặc chỉ tại vị trong hoàng cung, nay lại tự mình đi đánh giặc.
Quá nguy hiểm.
___
Qua giờ Tuất, Hoàng thượng mới trở về tẩm cung, Jihoon cặm cụi đi dọn bàn ăn, dâng trà rượu cho bữa tối. Hắn chống tay lên bàn nhìn cậu bận bịu, ánh mắt thoáng vẻ dịu dàng.
"Lại đây." Hắn gọi cậu lại gần.
Jihoon giật mình vội ngưng lại, tiến tới trước mặt hắn.
Hắn nhìn ánh mắt trầm ngâm lẫm tò mò của cậu, xoay lưng Jihoon về phía mình, lặng lẽ ôm cậu vào lòng.
Jihoon giật thót, áp lưng vào lồng ngực to lớn của hắn, không nhìn thấy biểu cảm hiện giờ của hắn là gì, một mực muốn thoát ra ngoài.
Hắn lại kiên trì ôm chặt hơn. Hơi thở ấm nóng phả bên vành tai Jihoon: "Ngoan, để trẫm ôm ngươi một lát."
"..."
"Jihoon, ngươi có biết vì sao trẫm thích ngươi?"
Jihoon lặng thinh, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
"Ngươi... rất giống với một người trẫm từng yêu."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top