Chap 10 - Vợ anh phải thật mẫu mực (2) - 1
Trước mặt cậu là... một tiệm làm đẹp thì phải.
Woohyun ngó đầu ra ngoài kính xe thầm trề môi Sunggyu mà cũng đi vào cái loại tiệm như thế này sao?
Bởi vì tiệm làm đẹp này trang hoành rất khoa trương, cả trong lẫn ngoài, theo chủ đề Hello Kitty với một màu hồng nhiệt huyết dành cho con gái.
Đối với hai thằng còn trai mặc đồ đen mà đi vào đây, cố gắng dung hòa cũng không được.
Đằng này chưa nói đến chủ tiệm là một nam nhân, nhưng vấn đề này cũng dễ hiểu. Chủ tiệm chính là Lee Sungyeol, bề ngoài nhìn anh ta giống gay thì ắt hắt sở thích cũng phải đi theo chiều hướng đó.
À không, anh ta chính xác là gay.
Nhớ khi đi gặp mặt gia đình Sunggyu, chính miệng Sunggyu đã khẳng định Sungyeol là gay.
Kì thực ở chỗ này, đã là gay vậy mà trước kia còn cướp lấy người yêu là nữ nhân của Sunggyu. Hoặc anh ta sau này mới thành gay, hoặc anh ta là song tính. Tóm lại lằng nhằng, thôi không muốn bàn đến.
Và vấn đề thắc mắc thứ hai chính là, Sunggyu từng dặn cậu tránh xa Sungyeol, anh còn có quá khứ tệ với Sungyeol kia, huống hồ bây giờ chạm mặt nhau là cứ đằng đằng sát khí.
Vậy mà cư nhiên dẫn cậu đi vào đây, trong khi ở cái Đại Hàn Dân Quốc này đâu có thiếu chỗ làm đẹp cao sang hơn như vậy.
Nhìn vào màu hồng và Kitty là sởn cả gai ốc.
Sự tình khó hiểu, khó hiểu...
"Trời đất, chủ tịch Kim mà cũng đi đến cái nơi như vậy hay sao? Thật là ngạc nhiên...ngạc nhiên!"
Hương vị thanh âm của Sungyeol vẫn như vậy, trong lành ngọt ngào như mật. Nhưng lại đầy mỉa mai châm chọc.
Nhân viên bên trong thấy Sunggyu bước vào, không tính Woohyun thì đều ngước mắt lên nhìn chăm chú, song liền cúi chào cung kính khiến Woohyun phía sau cũng hãnh diện lây.
Sunggyu không để tâm ý mỉa trong lời nói của Sungyeol, anh bình thản kéo Woohyun về sát phía mình, cố ý đặt tay lên vai cậu, anh cười nói: "Tôi bất đắc dĩ phải đến, cũng không phải là đến cho tôi, là cho người này"
Có người nói rằng, một tên đàn ông mà cứ khư khư giữ bạn như vậy, lại còn động chạm thân mật trước một tên đàn ông khác, thì đó chính là đánh dấu chủ quyền.
Sunggyu tuy biết cuộc hôn nhân này là trên phương diện hợp đồng, thời gian cũng chỉ 5 tháng. Nhưng tất cả giống như bản năng đã từng, Sunggyu cứ sợ mất đi.
Sungyeol không ý kiến gì, chỉ đưa tay se se mấy lọn tóc của Woohyun: "Người này sao? Em muốn thay đổi gì ở mình hả Woohyun?"
Woohyun chỉ ngu ngơ nhìn, cậu từ đầu còn không biết mình được đưa đến đâu, càng không muốn đến tiệm làm đẹp này. Hiện tại tóc tai cậu rất đẹp, không nhất thiết phải sửa đổi.
Nhưng tự ý thay cậu trả lời, Sunggyu khoanh tay: "Cả cái đầu đó nhuộm hết sang đen cho tôi, tỉa gọn thêm một chút nữa thì tốt"
Sunggyu vừa kết câu, liền nhận ngay cú trừng mắt từ Woohyun.
Tay anh thô lỗ chỉ vào đầu tóc của cậu, cái quả đầu cậu chau chuốt trong suốt mấy năm qua, cái quả đầu màu nâu hạt dẻ đẹp đẽ của cậu từng bị anh cho là không đứng đắn, giờ lại ép buộc cậu phải đổi sang đen.
Này là chồng cậu, hay là bố đẻ của của cậu?!
Woohyun dù rất muốn từ chối thay đổi diện mạo nhưng vẫn phải miễn cưỡng ngồi vào ghế, yên lặng cho Sungyeol thích thú vọc phá đầu tóc cậu.
Vì trên hợp đầu có đoạn, bên B phải nghe theo lời của bên A dưới mọi hình thức.
Cậu dạo này chẳng biết sao lại hận bản thân nhiều đến như vậy. Thứ nhất không chịu nhìn kĩ đơn kết hôn để rồi mang danh "Kim Woohyun" trong 5 tháng. Bây giờ đến lượt điều khoản trong hợp đồng, hận rằng trước kia vì lười biếng mà không cố gắng đọc cho kĩ.
Để lúc này đây. "Kim" Woohyun mếu máo đứng trước gương với màu tóc đen tuyền còn vương chút mùi thuốc nhuộm khó chịu.
Chịu đựng...
Phải chịu đựng.
Chỉ trong vòng 5 tháng thôi, sau đó cậu sẽ đi nhuộm cái đầu của mình giống em út trong nhóm nhạc thần tượng Infinite. Màu vàng tuyệt hảo, khi đó mà tha hồ hả hê.
Đúng, chịu đựng.
Lọ Lem từng được mẹ dạy rằng "Have courage and be kind" – tức hãy có lòng can đảm và trở nên tử tế.
Ở hiền, đương nhiên sau này sẽ gặp lành. Nhất định rồi.
Woohyun hít thở đều lấy lại sự tử tế trong mình. Cậu quay sang mỉm cười mà lòng cay đắng với Sungyeol: "Cảm ơn, anh cắt rất đẹp. Em thích nó!"
Bản thân nói mà còn thấy đau Dối lòng quá a.
Sungyeol đương nhiên tự cao với tay nghề của mình, anh nhấp nhấp cây kéo trên tay, nở trên gương mặt một nụ cười mãn nguyện: "Xong rồi, cái này xem như quà mừng tân hôn hai người cũng như quà dành cho em dâu, không cần phải trả tiền!"
"Thật ra..." – Sunggyu đưa mắt săm soi tóc của Woohyun, còn không màng nhìn lấy Sungyeol: "Tôi cũng đâu có ý định trả tiền. Nếu tôi trả tiền, tôi đã không đến tiệm của anh rồi"
Lập tức, cây kéo trên tay Sungyeol rơi xuống đất leng keng, trên môi cũng tắt ngủm đi nụ cười mãn nguyện vừa rồi.
Bây giờ thì Woohyun có thể hiểu được, lí do mà Sunggyu lại chọn nơi này.
Tất cả chỉ vì vị chủ tịch nắm giữ 70% cổ phần của Woollim – một tập đoàn nhất nhì Hàn Quốc muốn đi cắt tóc chùa mà thôi.
Vô tâm lại còn ki bo.
Ngoài cái tài giỏi, nhà giàu và diện mạo đẹp ra. Sunggyu thật sự tệ hại.
Woohyun đã xoa cằm nghĩ như thế trong lúc bước ra xe cùng tên tệ hại đó.
Cuối cùng về đến nhà. Woohyun một mạch đi vào trong nhà tắm để mau mau dội sạch cái mùi thuốc nhuộm nồng nặc trên tóc.
Đến lúc ra, cũng phải tắm đến 5 lần mới có thể bay hết cả mùi thuộc nhuộm, bây giờ thay vào đó là một mùi hương thoảng nhẹ của táo.
Kì thực táo không phải là sở thích của cậu, nhưng cũng không có ý ghét. Chẳng qua tất cả mọi thứ liên quan đến Sunggyu đều là táo, cho nên cậu mới không muốn tiếp xúc nhiều với loại trái cây này.
Cậu hiện tại giống như Sunggyu vậy, toàn thân đều một mùi táo, chẳng khác gì cái mùi thường ngày hay có thể gọi là đặc trưng của Sunggyu.
Có lẽ ngày mai sẽ đi ra siêu thị sắm cho bản thân vài chai dầu gội. Hoa oải hương – Hawon rất thích mùi này, cậu sẽ mua loại đó.
Cùng lúc cả hai chạm mặt trên hành lang, tình cờ cũng vừa mới tắm xong như nhau. Sunggyu bên này đầu tóc ướt mem, Woohyun chẳng khác gì.
Anh thấy cậu đầu óc dường như đang thả đi đâu đó, liền nheo mày gọi to: "Kim Woohyun, lại đây nào!"
Woohyun giật mình, song hành động muốn phi dép vào mặt người kia, cậu đe dọa: "Nam Sunggyu, anh muốn tôi thiến anh không?"
"Đừng nói nhảm nữa, mau lại đây đi" – Sunggyu kiên nhẫn gọi cậu lần nữa, vẫy tay về phía ghế trống bên cạnh. Anh đã sớm đặt mông xuống bộ sofa gần đó.
Có hơi không nguyện một chút, Woohyun bĩu môi vờ gãi đầu chạy đến ngồi xuống cạnh Sunggyu. Đưa ánh mắt nghi vấn vào anh.
Sunggyu mới xoay người ra sau với lấy thứ gì đó, song kéo cậu lại gần mình rồi anh đứng lên: "Ở yên đi, anh sấy khô tóc"
Woohyun bó gối trên sofa, cảm thấy não như bị mất chức năng phân tích tín hiệu từ câu nói của Sunggyu.
Tiếng máy sấy ù ù vang lên khắp cả tai cậu, khiến mọi thứ xung quanh trở nên khác lạ phi thường. Cho đến khi năm ngón tay rắn chắc của ai kia luồng vào từng sợi tóc của cậu, nhẹ nhàng xoa vuốt nó.
Woohyun mới giật mình cựa quậy ý muốn từ chối sấy tóc.
Liền bị Sunggyu cốc vào đầu một cái đau điếng.
"Đã bảo ngồi yên, còn không đừng trách anh đốt cháy cả tóc em"
Đối với Woohyun, tóc là thứ cậu yêu nhất, huống chi vừa mới tổn thương vì nhuộm đen, cậu càng không muốn mình bị Sunggyu kia phá hoại thêm lần nữa.
Thế phải đành ngồi yên theo lời anh nói, cậu ngoan ngoãn tựa cằm lên đầu gối của mình, chờ đợi anh sấy khô mái tóc của mình.
Mãi cũng xong, Woohyun bật người dậy ngay, chỉ là trong lòng đột nhiên cảm thấy nóng nực lạ thường, lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi, vào ngay thời điểm giao mùa giữa thu và đông này. Thông thường phải lạnh mới đúng.
Vậy mà lồng ngực khó chịu, tim có đập nhanh hơn một chút.
Chỉ vừa rời đi vài bước thôi, đã bị Sunggyu níu cổ tay lại: "Em đi đâu mà vội? Tóc anh còn rất ướt"
"Mặc kệ anh, có máy sấy tóc, có đủ hai tay, tự đi mà sấy!"
Khẩn trương trả lời, Woohyun không màng quay lại nhìn Sunggyu một cái, liền giật tay ra khỏi muốn bỏ đi.
"Em đối xử với người vừa mới sấy khô tóc cho em hay sao? Sấy rất nhiệt tình đấy"
Lại bị giữ cổ tay lần nữa, Woohyun mất kiên nhẫn quay người lại cau có: "Tôi nhờ anh sấy cho tôi sao? Là anh tự muốn làm, à không, là ép buộc tôi ngồi xuống cho anh sấy, tôi đâu cần"
Đôi mắt to của Sunggyu ngước nhìn lấy cậu, không thể nhìn rõ được chút ý tứ gì trong mắt anh, nó cứ trong veo đến đáng ghét.
Sunggyu thở dài: "Ừm thì trong bản hợp đồng..."
Chỉ muốn nói đối xử với Woohyun như trong hợp đồng. Nhưng chưa kịp nói đủ ý, đã bị Woohyun đưa tay từ chối cho nói.
"Tôi đã bảo anh chưa? Về việc dẹp bỏ cái gọi là "đối xử dịu dàng, tử tế" gì đó trong hợp đồng đi, tôi không cần. Tôi cũng đã bảo anh phớt lờ hay tránh mặt tôi rồi, anh sấy tóc cho tôi, này là anh tự nguyện, tôi còn không ép. Bây giờ muốn tôi sấy tóc cho anh sao? Chưa ngủ sao sớm mơ thế?"
"Nam Woohyun!"
Lúc này Sunggyu chẳng còn đơn thuần như khi nãy nữa, đôi mắt màu đen chợt lóe sáng lên. Anh đứng phắt dậy kéo cậu lại.
Dần khiến Woohyun phát hiện rằng, mỗi lần Sunggyu tức giận đều gọi thẳng họ tên cậu rất đúng, chẳng còn "Kim" Woohyun nữa mà thay vào đó là "Nam" Woohyun, còn mang theo cơn phẫn nộ.
"Vậy ra em chưa đọc nốt cả bản hợp đồng rồi, em lười biếng thật" – Cố gắng dịu lại một chút, Sunggyu tiếp tục: "Điều khoản cuối cùng, bên B không có quyền quyết định sửa đối bất cứ thứ gì trong bản hợp đồng, mặc cho không thích, vẫn phải làm theo. Cho nên Nam Woohyun, em không nên phụ lòng người chồng vừa mới nhiệt tình sấy tóc cho em chứ?"
Buồn nôn, ọe, chồng ư? Anh tốt đẹp thật đấy chồng!
Woohyun nghiếng răng ken két, mắt trưng tráo nhìn tên tệ hại mặt dày đang thoải mái ngồi xuống ghế với tư thế hưởng thụ, ngửa đầu ra, đưa mái tóc ướt mem của anh về phía cậu.
Woohyun bất đặc dĩ lắm, miễn cưỡng lắm mới cầm lấy máy sấy tóc lên. Một bên tay bận rộn xoa tóc anh, một tay kia khua khua máy sấy. Chỉ là lúc này hận không thể đem đi phi cái máy sấy này vào đầu Sunggyu.
Kết thúc cái việc nhàm chán trên, Woohyun mệt mỏi trở về phòng nằm ngủ. Trước khi ngủ thì có một câu hỏi đặt ra, vì sao anh ta lại đem cậu đi nhuộm tóc?
Rồi tất cả cũng đều rõ ràng...
----------------------
Các bạn Inspirit hãy vote cho các anh nhà mình trên MAMA nha ^^~~ link ở trong profile của tui đó ^^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top