Chương 29: Vụng về quan tâm
Mel trầm ngâm nhìn chiếc chuông cửa của nhà Kiều Anh suốt nửa tiếng mới có dũng khí ấn nó. Đã nhiều năm như vậy mà cảm giác căng thẳng vẫn tồn tại mỗi khi Mel nghĩ sẽ phải đối diện với Kiều Anh
Cánh cửa vừa mở, Kiều Anh từ trong nhà bước ra, nhận ra người đứng trước mặt là Lê Anh Tâm, Kiều Anh sững sờ, nhìn chằm chằm vào người đối diện. Cô ấy trở về khi nào và tại sao lại xuất hiện ở đây?
-Ngạc nhiên lắm sao?
Mel nở nụ cười.
-Em...vì sao lại ở đây?
Kiều Anhcăng thẳng lùi ra sau nhưng Mel nhanh chóng tiến lên giữ tay cô lại.
-Đừng có sợ tôi như vậy chứ? Dù sao chúng ta cũng từng...
Mel đem Kiều Anh ôm vào trong ngực, kề sát miệng vào tai cô ấy mà thì thầm.
-Thôi đi!
Kiều Anh đẩy Mel ra khỏi người mình, đưa ánh mắt tức giận nhìn cô ấy.
-Em rốt cuộc hôm nay đến đây để làm gì?
-Vào trong nhà đi, ở đây không tiện nói chuyện đâu.
Nói rồi cô gái kia ung dung bước vào nhà Kiều Anh
--------------------------------------
Mel đem tập hồ sơ ném xuống bàn rồi đưa ánh mắt sắc bén nhìn Kiều Anh
-Xem thử đi.
Kiều Anh cầm lấy tập hồ sơ nhanh chóng mở ra xem, mắt cô đột nhiên mở to khi đọc được những thông tin từ trong đó.
-Kiều Anh, chị có thấy tôi hiểu chị quá không? Tôi vừa nghe tin Thy bị người ta hại đã nghĩ ngay đến chị đấy.
Mel nhàn nhạt nở nụ cười.
Cô còn lạ gì bản tính của Kiều Anh, cô ấy là loại người không ăn được sẽ phá cho hôi, là một người ích kỷ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đoạt được thứ mình muốn. Mel biết rõ sau khi bị Thy chia tay, cô gái này nhất định sinh lòng oán hận mà hại chị cô nhưng lại không biết phải nói với Thy như thế nào để người kia có thể đề phòng. Ngay cả bản thân cô biết rõ Kiều Anh là một cô gái hiểm độc vậy mà vẫn như thiêu thân lao vào vòng ái tình với cô ấy.
-Em định dùng nó buộc tội tôi sao? Bất quá mớ giấy này chỉ có thể chỉ ra người hôm đó đụng Thy là Win D thôi.
Kiều Anh nhìn Mel nở nụ cười đắc ý.
-Vậy tức là chị thừa nhận chuyện hại Thy chị có nhúng tay vào?
-Phải, là tôi làm đó, vậy thì sao?
KIều Anh cao ngạo đáp.
Cho dù Lê Anh Tâm có tài giỏi, có hiểu cô như thế nào thì vẫn không thể làm gì được cô bởi vì Kiều Anh là một người tính toán rất giỏi, khi làm chuyện gì đều vô cùng cẩn thận, bất cứ dấu vết nào cũng không để lại.
-Ồ...
Mel mỉm cười từ trong túi lấy ra một chiếc máy ghi âm nhỏ rồi ấn mở nó.
"Vậy tức là chị thừa nhận chuyện hại Thy chị có nhúng tay vào?"
"Phải, là tôi làm đó, vậy thì sao?"
Âm thanh phát ra khiến Kiều Anh trừng mắt nhìn Mel. Cô ấy dám giở trò với cô sao?
-Nếu như tôi đem đoạn ghi âm này cho chị Thy thì sao nhỉ? Để tôi đoán nha... Ưm, chị ấy sẽ nổi giận sau đó là làm cho chị sống không bằng chết. Chị hiểu tính Thy mà có đúng không?
-Em rốt cuộc muốn sao đây?
Kiều Anh tức giận xiết chặt bàn tay lại. Cô tính non tính già vẫn không thể ngờ sẽ bị Lê Anh Tâm nắm tẩy như thế này.
-Rất đơn giản. Tôi cho chị 1 tháng để nói ra sự thật này với Thy, tất nhiên tôi sẽ giúp chị xin chị ấy tha thứ. Còn nữa, chị phải từ bỏ Thy để chị ấy cùng Diệp Anh ở bên nhau.
-Nếu tôi không làm?
-Hậu quả chị tự mình chịu.
Mel điềm nhiên đáp.
-Em còn yêu tôi sao?
Kiều Anh đột nhiên dịu giọng.
Mel chồm sang nhìn thẳng vào mắt Kiều Anh, ánh mắt hiện tại đã lạnh lẽo đi rất nhiều.
-Đừng nói chuyện không liên quan. Chị...nhớ cho kĩ lời tôi.
Nói rồi Mel đứng dậy không lời tạm biệt mà rời đi.
Lê Anh Tâm em nghĩ tôi sẽ nghe theo em sao? Chuyện này không dễ dàng như vậy mà kết thúc đâu.
-------------------------------------------------
-Thy, ngày mai quay 'YES WE CAN' rồi...
Diệp Anh buồn bã thở dài.
Lúc nãy Mễ vào thông báo vì chân Thy bị thương nên đã xin cho đội của ThyAnh rút khỏi cuộc thi. Điều này làm tâm trạng Diệp Anh trở nên không được vui. Cô đã gắn bó phân nửa chặng đường với cuộc thi, đã đổ biết bao nhiêu là mồ hôi, nước mắt và công sức vậy mà giờ phải từ bỏ thật khiến cô không đành lòng. Ban đầu tham gia chỉ muốn phá hoại Lê Thy Ngọc nhưng về sau lại vô cùng thích nó, nhờ cuộc thi đó mà Diệp Anh mới có những khoảnh khắc khó quên trong đời, dám đối mặt với những điều cô chưa bao giờ nghĩ mình làm được. Diệp Anh thật sự không cam tâm rời bỏ cuộc thi như vậy.
-Em buồn sao?
Thy nhìn vẻ mặt buồn bã của Diệp Anh thì hiểu được suy nghĩ của cô gái kia. Trong lòng cảm thấy áy náy khi cô chính là nguyên nhân khiến cô ấy không thể tiếp tục với 'YES WE CAN'.
-Một chút thôi.
Diệp Anh nặng nề đáp.
-Xin lỗi, là tôi khiến em...
-Định nói vớ vẩn gì đây?
Diệp Anh cắt ngang lời nói của Thy, nhíu mày nhìn người kia.
-Bất quá năm sau chúng ta đăng kí thi lại. Còn hiện tại tôi chỉ cần chân cô hồi phục là được rồi.
Lời nói của Diệp Anh tuy không mang một chút dịu dàng nào nhưng vẫn khiến Thy cảm động. Sự áy náy trong lòng cũng vì vậy mà vơi đi mấy phần.
-Tôi sẽ cố gắng để chân nhanh chóng hồi phục, nhất định năm sau cùng em đăng kí thi giành giải nhất.
-Đập tay cam kết đi.
Diệp Anh mỉm cười giơ bàn tay về phía Thy
-Trẻ con.
Miệng nói vậy nhưng Thy cũng thuận theo Diệp Anh, vươn tay đập nhẹ vào lòng bàn tay người kia một cái.
-Được rồi, trời cũng đã tối, mau kêu Linh đưa em về nhà nghỉ ngơi đi.
-Vậy còn cô?
Diệp Anh nhíu mày hỏi.
-Tôi ở đây có y tá chăm sóc mà.
-Vậy sao được?
-Không được cũng phải được. Không lẽ em định ở lại chăm sóc tôi sao?
Thy mỉm cười trêu chọc Diệp Anh
"Ừ. Dù sao thì cô bị như vậy có một phần là vì cứu tôi. Diệp Anh tôi cũng không phải là kẻ không có tình nghĩa nên quyết định sẽ chăm sóc cho cô đến khi chân cô khỏi hẳn."
Diệp Anh nói một cách chắc chắn. Sau khi suy nghĩ, đắn đo thì cô mới dám đưa ra quyết định này. Dù có không thích Lê Thy Ngọc nhưng trách nhiệm trong chuyện này cô không thể nào chối bỏ được. Nợ ơn người thì phải trả cho người huống hồ Diệp Anh nợ Thy một ơn cứu mạng nên cô làm sao có thể bình thản mà bỏ mặc người kia đây.
-Em cũng liều lĩnh nhỉ? Chưa biết chân tôi có thể hồi phục hay không mà dám nói sẽ chăm sóc tôi đến khi chân khỏi.
Thy vừa dứt lời đã bị Diệp Anh đánh vào tay một cái, cô ấy trừng mắt nhìn cô.
-Cô không thể nói câu gì hay ho được à? Khi không lại nói xui xẻo như vậy.
-Tôi chỉ đùa thôi mà.
Thy ủy khuất nhìn Diệp Anh
-Đùa vui nhỉ?
-Được rồi, em có phải không muốn ngủ hay không mà cứ đứng đó vậy? Mau lên giường đi.
Thy vỗ vào khoảng trống trên giường.
-Cô phiền quá đi.
Diệp Anh cuối cùng cũng leo lên giường nằm cạnh Thy, người kia nhân cơ hội đó đem cô ôm vào lòng. Diệp Anh cũng không có phản ứng gì, cô từ lâu đã quen với sự tùy ý này của Lê Thy Ngọc rồi.
-Hoàng Diệp Anh
-Hửm?
Diệp Anh ở trong lòng Thy khẽ đáp một tiếng.
-Không có gì, đột nhiên lại muốn gọi em thôi.
Thy mỉm cười.
-Điên khùng.
Diệp Anh mắng xong thì nhắm mắt, an ổn cảm thụ sự ấm áp từ người kia.
-Mau ngủ đi.
-Ừm.
----------------------------------------------------
-Cậu dậy sớm gọi mình đến chỉ để chở cậu đi mua đồ ăn sáng thôi sao?
Linh liếc nhìn Diệp Anh đang cẩn thận kiểm tra lại phần thức ăn vừa mua.
-Phải, đồ ăn ở bệnh viện thật sự rất khó ăn nên mình mới phải mua thức ăn bên ngoài.
-Ừ, thế cậu mua hai phần có phải là cho mình không?
Linh biết rõ phần thức ăn kia không phải dành cho mình nhưng vẫn cố đùa với Diệp Anh
-Cái này là cho Lê Thy Ngọc, bởi vì kẻ đáng ghét kia có vẻ ngán thức ăn của bệnh viện nên mình mua thêm một phần cho cô ấy.
Diệp Anh thành thật trả lời không để ý Linh ở bên cạnh đã vì câu nói của cô mà mỉm cười.
-Mở miệng ra là kẻ đáng ghét, đồ khó ưa... Cậu thật sự còn ghét cô ấy sao? Mình thấy cậu giống như đang bắt đầu thích người kia thì đúng hơn.
Theo những gì Linh quan sát được gần đây, thái độ của Diệp Anh đối với Thy không còn gay gắt như trước nữa. Ngoài mặt vẫn là tỏ ra ghét nhưng trong lòng có lẽ đã bắt đầu có chút rung động trước Lê Thy Ngọc rồi.
Mặt Diệp Anh lúc này đã ửng hồng trước lời nói của Linh, bản thân đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng. Tuy vậy nhưng cô vẫn cố gắng gân cổ mà biện minh cho mình.
-Cậu bớt nói lung tung đi. Mình làm sao có thể thích Lê Thy Ngọc chứ?
-Phải rồi, cậu không có thích.
Linh cười trêu chọc Diệp Anh. Cô gái này vẫn là cố chấp như vậy.
-Cậu cười cái gì? Mình nói thật đó.
-Mình đâu có nói là cậu nói dối đâu mà phải giải thích. Hoàng Diệp Anh, cậu có tật giật mình sao
-Linh Ngọc Đàm, cậu thôi đi nha!
Diệp Anh tức giận đánh vào vai Linh một cái.
-Haha được rồi, mình đùa thôi.
-Hừ.
-----------------------------------------
Lúc Thy tỉnh dậy không nhìn thấy Diệp Anh thì vẻ mặt trở nên chán nản, cô khó chịu chống hai tay xuống giường, cố sức ngồi dậy. Bên vai truyền đến cảm giác đau khiến Thy dừng động tác, miễn cưỡng nằm lại trên giường.
-Đi đâu rồi không biết...
Thy thở dài đặt tay lên trán rồi ngước nhìn trần nhà. Cảm giác thiếu đi giọng nói của ai đó khiến tâm trạng trở nên tệ đi. Cũng không biết từ khi nào Diệp Anh lại trở thành người điều khiển cảm xúc của Thy như thế này nữa.
-Người yêu, em lại đến thăm chị đây.
Cửa được đẩy mạnh ra, Mel từ ngoài chạy đến chỗ Thy, vui vẻ nở nụ cười với người kia.
Thy vốn đang không vui lại vì sự xuất hiện của Mel làm cho tâm trạng càng thêm xấu đi, cô lạnh lùng buông một chữ "ừ" rồi nhíu mày nhìn cô gái kia.
-Mới sáng sớm ai đã chọc người yêu của em không vui vậy?
Mel ngồi xuống giường, đem chiếc hộp trên tay đặt lên bàn bên cạnh.
-Không có.
Thy lãnh đạm trả lời.
-Nói dối, có phải là chị dâu khiến chị không vui hay không? Để em đoán coi... À có phải là bị người ta bỏ lại đây một mình nên không vui đúng không? Người yêu, sao chị lại không có tiền đồ như vậy, mới xa chị dâu một chút đã héo úa đến thế này sao haha?
Mel nói xong thì thích chí cười lớn.
-Em bớt nói lại một chút có được không?
Thật không hiểu kiếp trước Thy đã gây ra tội gì mà kiếp này có được một cô em gái nói siêu nhiều như Mel. Cô ấy dường như sinh ra là để bù đắp cho bản tính ít nói của Thy vậy.
-Được sẽ bớt nói. Phải rồi, khi nãy đi ngang nhìn thấy quán cháo chị thích có mở cửa nên em đã ghé vào mua cho chị một phần đây.
Mel đem phần cháo kia cẩn thận mở ra.
-Chị ăn đi.
Cô lấy muỗng đưa cho Thy
-Được.
Thy gật đầu cầm lấy muỗng rồi múc một chút cháo cho vào miệng. Mùi vị ngon cộng thêm việc Thy đang đói bụng nên chẳng mấy chốc cô đã ăn hết phần cháo kia.
-Người yêu, chị ăn thật là giỏi.
Mel vỗ nhẹ vai Thy
Đúng lúc này Diệp Anh với phần thức ăn trên tay tiến vào, nhìn thấy chiếc hộp Mel cầm khiến cô có chút bực tức. Cô cất công đi mua đồ ăn sáng cho Thy Ngọc coi như vô ích, người kia hiện tại đã ăn rồi.
-A chị dâu chị đến thật đúng lúc, người yêu của em đang vô cùng vô cùng nhớ chị đó.
Mel hướng Diệp Anh nở một nụ cười thật rạng rỡ.
Diệp Anh không thèm trả lời, hậm hực đặt phần thức ăn kia xuống bàn.
Mel gãy nhẹ chóp mũi trước tình cảnh hiện tại. Cô có phải là một kẻ phá hoại hay không? Người ta mua thức ăn để cùng chị cô ăn vậy mà cô lại hớt tay trên cô ấy. Bây giờ thức ăn Diệp Anh mua phải giải quyết như thế nào đây?
Mel nghĩ ngợi một chút liền nảy ra một kế.
-A người yêu chị xem chị dâu có tốt với chị không? Chị ấy mua thức ăn tới cho chị kìa. Bởi vậy cho nên khi nãy em không cho chị ăn là đúng rồi.
Cô lén lút nháy mắt với Thy
-Chị cũng đâu có thèm ăn.
Thy nhanh chóng phối hợp diễn với Mel, khi nói xong thì nhìn sang Diệp Anh, sắc mặt người kia vì lời vừa rồi đã khá hơn một chút.
-Chị dâu, người yêu chờ chị từ nãy đến giờ tin chắc cũng đói rồi đó. Hai người cùng nhau ăn đi, em đi ra ngoài gọi điện thoại một lát đây.
Mel không đợi Diệp Anh gật đầu đã nhanh chóng đi ra ngoài, cô biết nếu còn ở lại đây sẽ trở thành vật cản trong khoảnh khắc lãng mạn chuẩn bị diễn ra giữa hai con người kia.
-Khi nãy đi mua đồ ăn sáng sơ ý mua dư một phần, cô có muốn ăn hay không?
Diệp Anh nhìn Thy, lạnh giọng hỏi.
-Dĩ nhiên muốn rồi.
Thy gật đầu.
-Này.
Diệp Anh đưa phần thức ăn kia cho Thy, cô ấy nhận lấy mỉm cười cảm ơn cô.
Bụng vốn dĩ đã no lại phải cố gắng ăn thêm một phần khiến Thy có chút khó chịu, nhưng trước ánh mắt kì vọng của Diệp Anh, cô không còn cách nào đành cố gắng ăn cho hết phần ăn kia.
Hai người im lặng ăn cho đến khi xong mới ngẩng lên nhìn đối phương.
-Đồ ăn rất ngon, cảm ơn em.
Thy ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng khóc ròng, bụng cô đang bắt đầu khó chịu vì ăn nhiều a.
-Không có gì.
Chẳng hiểu sao nghe được người kia nói như vậy tâm tình Diệp Anh lại có chút vui vẻ, cô rót một cốc nước ấm mang sang cho con người đang nằm trên giường đấy.
-Cô...á.
Diệp Anh bất cẩn đổ nước lên người Thy khiến cô gái kia nhăn mặt, nơi đó chính là vết thương của cô.
-Tôi xin lỗi tôi không cố ý.
Diệp Anh đặt cốc nước trở lại bàn rồi luống cuống lấy khăn giấy lau cho Thy, trong lúc vô tình lại mạnh tay ấn xuống khiến Thy đau đớn kêu lên.
-Đau quá... Hình như vết thương nứt ra rồi.
Thy cắn răng cố chịu đựng cơn đau kia.
-Để tôi xem.
Diệp Anh hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, trực tiếp đem áo Thy cởi ra, cô hốt hoảng khi nhìn thấy phần băng trắng đã loang ra một vết máu nhỏ.
-Thy, vết thương chảy máu rồi, để tôi gọi bác sĩ đến.
Khi Diệp Anh toan rời đi thì bị Thy nắm tay giữ lại, khoảnh khắc đó cả người đều ngã lên người Thy...
Xin đừng hiểu lầm chuyện này chỉ là một tai nạn mà thôi. Bởi vì Thy không muốn Diệp Anh gọi bác sĩ cho nên mới giữ người kia lại nào ngờ dùng sức hơi nhiều nên mới khiến cô ấy ngã như thế.
-Chị Thy...
Vừa lúc đó, Mel bế Hoàng Anh từ ngoài đi vào, trông thấy cảnh tượng ái muội kia thì lập tức đưa tay bịt mắt cậu bé, mặt cô cũng vì vậy mà đỏ ửng lên.
Lê Anh Tâm thật không ngờ giữa ban ngày ban mặt, ngay tại bệnh viện mà hai người kia dám làm ra loại chuyện thế này. Cũng may chỉ mới là cởi áo nếu như cởi ở chỗ khác thì mắt cô xem như hỏng rồi.
-Em xin lỗi, hai người cứ tiếp tục, em ra ngoài đây, chúc vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top