Chương 22
Buổi chiều, biệt thự nhà họ Kim rất yên tĩnh, Sanghyeok học trong phòng sách, trải qua ba ngày học bồi dưỡng cường độ cao, hiệu suất cao, thật ra anh muốn đi ra ngoài hóng gió một chút. Kiên trì đến sáu giờ, giáo viên nói, về cơ bản đã kết thúc rồi.
"Thầy cực khổ rồi." -Sanghyeok lười biếng duỗi người, "Buổi tối mấy giờ thầy lên máy bay?"
"Tám giờ rưỡi, về khách sạn rồi mới ra sân bay. Đơn của em đâu?"
Sanghyeok lấy đơn báo danh dưới một xấp giáo trình, thầy giáo mang về giúp anh báo danh, tài xế đang đợi, anh tiễn thầy giáo đến ngoài cửa lớn
"Thi xong, mời thầy ăn cơm."
Sanghyeok nhìn đồng hồ, không sớm không muộn rất vừa vặn. Anh quay đầu: "Ông ngoại, con ra ngoài hóng gió một chút."
Kim Jeonggyun uống trà ở vườn hoa, thấy hai tay cháu ngoại trống trơn đoán là đi không xa: "Đi đi, gần đây có một cái công viên đấy."
Sanghyeok cầm theo điện thoại và ví tiền, đến ngã tư gọi một chiếc taxi.
Đến cổng trường LCK, lúc này tiết tự học đầu tiên vừa mới bắt đầu, trong sân trường rất yên tĩnh, Sanghyeok chậm rãi đi tới góc sân nhỏ. Trên đất có lá rụng chưa quét, xem ra Wangho rất nghe lời, hôm nay vẫn chưa tới đây.
Khoảng mười phút sau, một nhóm nam sinh kết thúc huấn luyện rời khỏi phòng tập thể dục, năm người mang theo một thân toát mồ hôi đến chỗ cũ hút thuốc. Đến góc sân nhỏ, đồng thời cũng nhìn thấy Sanghyeok, có một người lên tiếng: "Ai vậy?"
Trời còn chưa tối hẳn, Sanghyeok đút tay vào túi đứng nghiêm: "Làm vệ sinh."
"Lại là làm vệ sinh?" Đám đó vui vẻ, thong thả đi vào, "Nhóc con xinh đẹp hôm qua sao không tới nữa, tụi mày thay phiên trực nhật à?"
Anh lấy điện thoại và ví tiền ra đặt trên cầu thang: "Cậu ta hôm qua làm việc không tốt lắm, đến cả tàn thuốc cũng quét không sạch sẽ, cho nên hôm nay tôi đến."
Thời điểm này không cần phải nói quá rõ ràng, với bầu không khí của đối phương có thể rõ ràng cảm nhận được ai là địch ai là bạn, năm người nghe hiểu, hút mạnh hai cái liền ném điếu thuốc xuống, dùng sức giẫm tắt.
Sanghyeok không nhanh không chậm cởi đồng hồ và kính, giống như một người đàn ông lịch thiệp.
Trong tòa nhà khối 11, Wangho hết sức chuyên chú phân tích thơ cổ, nhưng thật sự đọc không hiểu, cậu buồn chán lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy tin nhắn Lee Sanghyeok gửi từ hai mươi phút trước - "Hôm nay đón cậu tan học."
Cậu lặng lẽ nở nụ cười, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rít gào rất có sức lực.
Giáo viên các lớp chạy ra phòng học trước tiên, các nam sinh bướng bỉnh cũng không kiềm chế nổi, dồn dập vọt tới hành lang tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Tiếng gào khó giải thích được càng lúc càng lớn, cả tòa nhà khối 11 dường như đều chạy ra ngoài vây xem.
Chân Wangho bị đau, được Siwoo và lớp trưởng hai bên trái phải dìu ra phòng học, chen tới lan can nhìn ra phía ngoài.
Siwoo chồm lên nghe ngóng: "Chẳng lẽ có cướp xông vào trường học?"
Lớp trưởng: "Đối diện đường là đồn công an đó, cướp làm gì vào nổi."
Hai bên tai lải nhải, Wangho kẹp ở giữa không có lên tiếng, cậu vẫn ngóng trông, phát hiện có một vài học sinh ở lầu một đi ra ngoài xem trò vui, mà đều hướng về phía tây. Cậu chỉ chỉ tay: "Âm thanh có phải là truyền đến từ phía tây không?"
"Hình như là vậy."
Ba người liếc mắt nhìn nhau, góc sân nhỏ ở phía tây, chẳng lẽ có anh hùng nào tìm đội bóng rổ trả thù? Lớp trưởng sợ đến nỗi nhanh chóng đếm nhân số, xác định nam sinh cả lớp đều có mặt mới thở ra một hơi.
"Mau nhìn kìa!" -Siwoo chỉ vào xa xa, bốn, năm bảo vệ đang chạy tới, dẫn đầu chính là thầy tổng giám thị. Wangho há hốc mồm, bảo vệ cũng chạy đến rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ở trong góc sân nhỏ, Lee Sanghyeok quay lưng với lối ra chống chọi với năm tên, trước mắt đã ngã xuống ba tên, trời quá tối không thấy rõ thương thế cụ thể, còn lại hai tên, trên mặt cũng biến sắc.
Mắt thấy mình ở thế yếu, một người trong đó đang thở dốc: "Bảo vệ sắp tới rồi..."
Lee Sanghyeok: "Vậy chúng ta làm nhanh lên đi."
"..." Người kia khẽ nâng hai tay lên, xem như là cầu hòa, "Chờ giám thị tới đây sẽ không có đứa nào chạy được... Lúc đó đều phải bị ghi tội..."
Sanghyeok: "Tao không thành vấn đề."
Nói xong anh vung ra một cú rất có lực, động tác quả thực nhanh chóng hơn, lại bắt cánh tay của đối phương đè ra phía sau, bàn tay đánh liên tục ba lần vào dưới gáy đối phương hai tấc. Đối phương kêu to hai tiếng, sau đó thân thể mềm nhũn nằm sấp xuống không động đậy được nữa. Chân tường vẫn còn người cuối cùng, hắn ta bần thần, dán vào mặt tường ở trong bóng tối không biết nên đi đâu. Tay Sanghyeok ê ẩm, vẫy vẫy cổ tay đi tới, hỏi: "Trên tường dán cái gì?"
Người kia đáp: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe..."
"Vậy mà còn hút? Không sợ ung thư phổi sao?" Nhớ tới một câu nói của Han Minkyu, mỗi người đều có quyền chi phối cơ thể của mình, "Hút thuốc là chuyện của tụi mày, nhưng xả rác phá hoại môi trường, còn động thủ đánh người, tụi mày cảm thấy vậy mà được sao?"
Người kia vội vàng nói: "Tôi không có đánh cậu ấy, chỉ muốn chọc... một chút..."
Lee Sanghyeok xé tờ giấy nhắc nhở xuống, bộp, vỗ vào trước ngực đối phương: "Không được chọc vào cậu ấy."
Âm cuối vừa dứt, Sanghyeok cũng không tốc chiến tốc thắng như ban đầu, trái lại ghìm bả vai đối phương kéo đi, đối phương lầm tưởng thể lực anh đã tiêu hao hết không đánh nổi, nhất thời sắc mặt biến đổi ra sức đấm đá.
Sanghyeok hoàn toàn không trốn, hơi nghiêng đầu đưa mặt trái lên, xương gò má chịu một cú đấm nửa bên mặt cũng đau đến ngứa ngáy.
"Đủ rồi." Nói xong anh đánh mạnh vào khuỷu tay đối phương, đồng thời đá vào xương đùi, thừa dịp đối phương ngã xuống lại đá thêm một cái nữa.
Năm người toàn bộ đều ngã gục, trời tối đen không thấy rõ mặt mũi, Sanghyeok đi tới cầu thang đeo kính lên, cất ví tiền và điện thoại, bên này lắng xuống nhưng bên ngoài lại có tiếng la hét.
Thầy Woo cùng với bảo vệ chạy đến
"Chuyện gì xảy ra vậy! Lớp nào đây?!"
Chùm sáng của đèn pin cầm tay chiếu vào, chỉ thấy năm nam sinh mặt mũi sưng phù nằm trên đất, mà Lee Sanghyeok lại điềm tĩnh đứng một bên, chầm chậm đeo đồng hồ vào.
Mọi người khó tránh khỏi sững sờ, thầy Woo ngẩn ra ba giây giây mới nói: "Tất cả đi theo tôi lên văn phòng!"
Sanghyeok thoải mái đi ra, giống như đang dắt chó đi dạo mua cà phê, không giống như học sinh không chấp hành kỷ luật bị tóm. Anh đi theo phía sau thầy Woo, bảo vệ và mấy học sinh khác dìu đội bóng rổ đang nằm dưới đất lên, một đám người đi lướt qua lớp học vô cùng gây chú ý.
Wangho trông thấy thân ảnh quen thuộc kia nhất thời kinh ngạc đến ngây người, Siwoo ôm lấy bờ vai cậu lay lay, khó có thể tin nói: "wtf? Đằng sau thầy Woo là Lee Sanghyeok phải không?"
Wangho nuốt nước miếng: "Là ảo giác phải không...?"
Cậu chăm chú nhìn bóng người kia, trong đầu rối như tơ vò, cố gắng không nghe những người khác bàn tán sôi nổi, cậu đi tới một bước bám vào thành lan can gọi lớn: "Lee Sanghyeok!"
Sanghyeok nghe tiếng nhìn về phía quần chúng vây xem trên lầu, trong một đám đầu người tìm tới khuôn mặt nhỏ của Wangho, sau đó cười cười vẫy tay. Thầy Woo tức muốn chết, làm gì vậy hả, không chấp hành kỷ luật bị dẫn đi mà làm như lập công đi tham gia hội nghị khen thưởng không bằng!
Những học sinh khác trở về phòng học, Wangho vẫn đứng ở đó nhìn bóng lưng Sanghyeok từ từ nhỏ dần, tại sao vậy, Lee Sanghyeok nói đến đón cậu, không đến phòng học, mà lại đến góc sân nhỏ đánh nhau.
Nhưng Lee Sanghyeok không phải đã bảo cậu nhân nhượng cho yên chuyện sao? Hình như là bị thương rồi, có nghiêm trọng không? Đánh nhau, có phải sẽ bị xử lý kỷ luật không?
Trong văn phòng giám thị, sáu học sinh hai giáo viên, toàn bộ đều ngồi xuống chuẩn bị xử lý vụ đánh nhau vừa nãy. Thầy Woo nhìn đội bóng rổ bên tay trái, bầm mắt, chảy máu mũi, người nào cũng một thân bụi bặm. Lại nhìn học sinh chuyển trường, chỉ có xương gò má bầm còn khắp toàn thân đều sạch sẽ, lúc này ngồi ở trên ghế còn vắt hai chân như thiếu gia.
Thầy Woo có chút mê man, một chọi năm, không phải chứ, vì vậy hỏi Lee Sanghyeok: "Em có bị thương không?"
"Không có."
Thầy Woo xoay qua bên kia hỏi: "Các em thì sao?"
"Cánh tay em không nhấc lên nổi."
"Đau đầu...Muốn nôn."
"Gáy đau quá, trước mắt toàn là đom đóm..."
"Chân đi không được..."
Một đám người nhao nhao, Thầy Woo phiền hà nói: "Được rồi được rồi, ai ra tay trước?"
Năm người kia chỉ vào xác nhận Lee Sanghyeok ra tay trước. Người ra tay trước tội càng nặng thêm, Sanghyeok phủ nhận: "Ở đó không có camera, vấn đề này không có cách nào chứng minh."
"Vậy các em tại sao đánh nhau?"
"Bạn học lớp em phát hiện bọn họ hút thuốc lại còn xả tàn thuốc, lúc ngăn cản thì bị đánh bầm dập, hôm nay em đi ngăn tụi nó lại, không bạo lực không hợp tác, vì vậy liền đánh nhau."
"Chính là các em hút thuốc?!" Ông mới biết Han Wangho bị thương, cũng vô cùng tò mò, "Thầy Kang, tình hình của em Han Wangho thế nào rồi?"
Kang Donghoon: "Không có gì đáng lo, nhưng rất oan uổng."
Đầu đuôi chuyện này rất đơn giản, sau khi biết rõ thì phê bình, lại suy xét xem nên xử phạt làm sao. Năm người của đội bóng rổ hút thuốc đánh nhau dính hai tội, ghi tên xong cũng khiển trách trước toàn trường. Lee Sanghyeok chỉ có một mình, không có chứng cứ chủ động khiêu khích, không ghi tội, cũng chỉ phạt viết kiểm điểm ba ngàn chữ.
Sanghyeok không có ý kiến, chủ động hỏi: "Đền tiền thuốc được không?"
Thầy Woo đau đầu: "Em nhiều tiền lắm có phải không? Viết kiểm điểm trước!"
Sanghyeok: "Em muốn tự trả tiền lắp đặt camera và đèn chiếu sáng ở góc sân nhỏ có được không?"
Thầy Woo phiền muốn chết: "Không cần em bận tâm!"
Trong sân trường dần dần yên tĩnh, Sanghyeok ở trong văn phòng giám thị viết kiểm điểm, một xấp giấy, một cây bút, anh vùi đầu viết rất nhanh.
Sau hai mươi phút chuông tan học vang lên, nghỉ giữa giờ có người đến gõ cửa, nghe có vẻ vô cùng cấp thiết. Thầy Woo nói: "Vào đi."
Cửa đẩy ra, người đến hỏi: "Thầy ơi, em..."
Sanghyeok nghe tiếng quay đầu, thấy Wangho đứng ở cửa, mặt lo âu nhìn anh. Anh cười cười, biết ý đồ đối phương đến đây
"Tôi đang viết kiểm điểm, không có chuyện gì đâu."
Trước mặt giáo viên không dám nói gì khác, Wangho gật gật đầu: "Tan học tôi chờ cậu."
Cửa đóng lại, thầy Woo nhìn ra manh mối: "Có phải là em trút giận cho bạn ấy không?"
Sanghyeok đường hoàng nói: "Cái này gọi là bạn học đoàn kết."
Tâm tình anh vui vẻ mà viết kiểm điểm, câu chữ dạt dào, hết đoạn này đến đoạn khác, đến khi trong phòng làm việc chỉ còn lại tiếng lật giấy. Chờ chuông tan học vang lên, Sanghyeok đúng lúc ký tên cách chính văn hai hàng.
Tròn mười bốn trang, một trang ba trăm chữ, còn vượt hơn một ngàn chữ.
Thầy Woo xem bản kiểm điểm không một ngàn lần cũng là tám trăm lần, đều chẳng nói gì khác, chỉ tỏ thái độ thành khẩn. Nhưng mà khi ông đọc tỉ mỉ, phát hiện kiểm điểm của Lee Sanghyeok hết sức kinh người.
Đầu tiên, trật tự rõ ràng, chủ yếu chia làm bốn điểm, thứ nhất là thuật lại sai lầm của học sinh đội bóng rổ, tổng cộng 1500 chữ. Thứ hai là cách xử lý kỉ luật của trường học không thỏa đáng, tổng cộng 1500 chữ. Sau đó là nhận sai về việc đánh nhau của bản thân, tổng cộng 20 chữ (!?). Cuối cùng là liên quan tới việc làm sao để cải thiện điều kiện ở góc sân nhỏ, tổng cộng 1000 chữ.
Tài hoa văn vẻ, cực am hiểu cách ngầm ca ngợi, chê trách và ném đá giấu tay. Thầy Woo đọc rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, muốn mắng lại mắng không ra, suýt nữa nghẹn chết trên cương vị công tác.
Một lúc sau, ông chậm rãi nói: "Em cũng biết viết quá nhỉ."
Sanghyeok: "Trước đây từng giành được giải nhất cuộc thi viết văn cấp thành phố."
"...Tôi không có khen em!" -Thầy Woo quát xong nhụt chí, khoát tay, "Được rồi, em mau đi đi."
Sanghyeok dứt khoát rời khỏi văn phòng, ở trên hành lang nhìn thấy Wangho dán cả người vào tường, bộ dạng vô cùng lẻ loi. Anh đi tới, cởi cặp sách của cậu ra cầm, hỏi: "Vai còn đau không?"
"Không đau." -Wangho đưa lên một bịch bánh quy, "Lần này không mua loại có nhân."
Hai người vừa đi vừa ăn, mãi đến khi ra cổng trường ngồi trên xe taxi, ai cũng không đề cập đến chuyện đánh nhau. Mỗi lần ngồi xe đều là mỗi người chiếm một phương, hôm nay ngồi sát bên nhau, tài xế liên tục nhìn hai người bọn họ từ trong gương chiếu hậu, phỏng chừng đang bồn chồn không biết sao đứa nào mặt cũng bầm tím.
Đến cửa nhà họ Han, Sanghyeok trả cặp sách lại cho Wangho, nói: "'Bye bye" liền đi về phía trước, đi được một đoạn quay đầu lại nhìn, thấy cậu ôm cặp sách theo ở phía sau.
"Sao thế?"
"Đến nhà cậu chơi một lát."
Sanghyeok bật cười, dẫn Wangho về nhà lên lầu. Cửa sổ thủy tinh trong phòng ngủ mở rộng, ban công đã đổi đèn, sáng hơn nhiều so với lúc thường. Bọn họ đứng ở trước lan can, Wangho không nói gì đã sờ cánh tay Sanghyeok, sau đó là vai, ngực, bụng và eo, giống như đang kiểm tra an ninh.
Sanghyeok biết Wangho vừa ra tay là không thẹn không xấu hổ, nhưng đi thẳng vào vấn đề như vậy cũng quá kích thích, cố nén cơn ngứa ngáy hỏi:
"Cậu làm gì vậy?"
"Xem thử còn có chỗ nào bị thương không."
Kích thích uổng phí rồi, anh bắt lấy cổ tay cậu
"Chỉ có mặt bị trúng một đấm thôi, thật đó."
Kiềm chế đến lúc này, Wangho rốt cuộc không nhịn được
"Tại sao cậu lại đến góc sân nhỏ?"
"Bắt tụi nó."
"Tại sao?" Giọng Wangho hơi gấp gáp, "Cậu nói là đừng trêu chọc tụi nó, tôi nghe lời cậu không cho mọi người đi, tại sao cậu lại đi tìm tụi nó đánh nhau?"
Đi càng nhiều người chuyện càng nghiêm trọng hơn, bị thương cũng không thể tránh khỏi, chờ giám thị đi bắt là an toàn nhất, nhưng cậu chỉ có thể nuốt xuống chút oan ức này. Cho nên Sanghyeok mới căn dặn như vậy, sau đó lại tự mình đi.
Anh vô ý giải thích, cố ý nói: "Tôi là vì để thể hiện mình thôi, mọi người đều đi thì sao tôi thể hiện được gì nữa?"
"Chuyện này có gì hay mà thể hiện?!" Wangho sao mà tin, "Bị đánh một cái thì không nói, còn bị phê bình, giám thị còn phạt viết kiểm điểm 3000 chữ!"
Lee Sanghyeok nhẹ giọng: "Cũng đâu phải thể hiện cho thầy ấy xem."
———————
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top