Chap IX

Bản nhạc du dương khác vang lên, đèn cũng được tắt, chỉ còn lại những ngọn nến mờ mờ ảo ảo. Hai người chỉ nhẹ nhàng di chuyển qua lại theo nhạc, cũng không làm động tác nào khác.

Lệ Dĩnh thả lỏng cơ thể, mặc cho cơ thể nhẹ nhàng lắc lư theo nhạc. Diệc Phàm càng ôm chặt lấy Lệ Dĩnh, để Lệ Dĩnh dựa vào cơ thể mình. Một mùi hương tươi mát quen thuộc thoang thoảng bao quanh lấy Lệ Dĩnh, cảm giác thật thoải mái.

Diệc Phàm cúi đầu xuống hôn nhẹ lên tóc Lệ Dĩnh, tất nhiên là Lệ Dĩnh không biết, hương thơm thoang thoảng của Lệ Dĩnh quanh mũi anh. Anh nhắm mắt lại nhẹ nhàng cùng Lệ Dĩnh chìm đắm vào trong điệu nhạc êm ái.

“Đây cũng gọi là khiêu vũ sao?” Lệ Dĩnh cười khúc khích, dĩ nhiên đầu vẫn còn dựa vào ngực anh, anh vẫn còn ôm chặt lấy cô nha. (Bởi vì chiều cao có giới hạn cho nên chỉ có thể tới ngực thôi =)) )

“Với em thì phải” Diệc Phàm nhếch khóe môi lên cười trêu đùa.

“Anh….” Lệ Dĩnh ngước đầu lên nhìn, hai mắt mở to vẻ ấm ức “Nếu học thì nhất định sẽ giỏi hơn cả anh nha” nói xong còn le lưỡi làm mặt quỷ.

“Để tôi dạy em, đảm bảo sẽ đúng như em nói, giỏi hơn cả tôi” Diệc Phàm nói nhỏ vào tai Lệ Dĩnh giọng điệu mờ ám còn cả thổi khí. Thật ra anh làm sao để cho người khác dạy cô được, làm sao có thể để cho ai khác chạm vào cô được. Ngoại trừ anh ra thì bất kì người đàn ông nào cũng đừng mong đụng vào cô.

Lệ Dĩnh rùng mình mặt bắt đầu đỏ như tôm luột, chỉ là dạy khiêu vũ thôi có cần anh phải nói với giọng điệu mờ ám như vậy không? Lệ Dĩnh hoài nghi anh chàng này có hay không thật ra rất lưu manh a, thật trái với vẻ ngoài tiêu sái tự tại của anh.

Diệc Phàm vẫn cúi đầu nhìn Lệ Dĩnh, mắt thu hết những biểu tình thú vị trên mặt Lệ Dĩnh. Hai má đỏ bừng phụng phịu chu mỏ, mắt mở to qua mặt nạ nhìn anh vẻ bất mãn, anh cảm thấy sao có cô gái vừa thú vị vừa đáng yêu đến thế, bất giác khóe môi anh lại cong lên cười đến vui vẻ.

Ở bên này, Tề Mạc Thông tức giận nhìn qua phía Lệ Dĩnh. Cậu ta bắt đầu lấy rượu uống, dĩ nhiên không phải là rượu trái cây như Lệ Dĩnh. Cậu ta vừa uống vừa nhìn chằm chằm vào hai người bên kia, uống càng lúc càng nhiều, ngay cả phục vụ cũng không ngăn lại được, chỉ có thể khó xử đứng một bên.

Khiêu vũ hai bản nhạc xong thì đèn lại bật sáng trở lại. Lúc này mọi người đều tập trung ánh mắt về phía lầu, Dương Ngọc Linh cùng Hàn Tử Minh đang sánh vai nhau từ từ đi xuống. Nam nhân thì khí chất cao ngạo cùng với khí chất dịu dàng xinh đẹp của nữ nhân, cả hai tạo nên một đôi hoà hợp xứng đôi. Một tràng pháo tay vang dội khắp mọi nơi.

Sau khi Hàn Tử Minh tuyên bố mối quan hệ của hai người thì nhạc lại bắt đầu vang lên. Hàn Tử Minh nắm lấy tay Dương Ngọc Linh bắt đầu khiêu vũ, mọi người cũng bắt đầu trở lại khiêu vũ.

Bên này Diệc Phàm đã nắm lấy tay Lệ Dĩnh ra ngoài ban công bên ngoài.

“A thoải mái quá” Lệ Dĩnh nhẹ nhàng hít thở không khí trong lành của núi rừng, cô thật sự không thích hợp với nơi đông người a.

“Em muốn ăn gì không?” Diệc Phàm cười cười hỏi Lệ Dĩnh

“Uhm” Lệ Dĩnh gật đầu, tay sờ sờ bụng lép xẹp của mình, từ chiều đến giờ đúng là chưa có cái gì vào bụng a.

“Em ở đây, tôi sẽ đi lấy” Diệc Phàm vuốt nhẹ mái tóc Lệ Dĩnh rồi quay đi, trước khi đi còn để lại một nụ cười như có như không với cô.

Bất chợt Lệ Dĩnh cảm thấy kì lạ, hình như dạo gần đây anh ấy cười nhiều hơn nha. Nhưng như vậy lại tốt, theo kinh nghiệm coi phim đọc truyện của cô thì tâm trạng thoải mái có khả năng hồi phục trí nhớ cao hơn bình thường. ( =)) )

“Lệ Dĩnh” một giọng nói khàn khàn vang lên phía sau Lệ Dĩnh, mùi rượu nồng nặc lan tỏa khắp không khí.

Lệ Dĩnh chưa kịp xoay người thì một cánh tay đã nắm lấy tay Lệ Dĩnh kéo đi. Lệ Dĩnh giờ phút này mới nhìn rõ mặt của người đó, chính xác là Tề Mạc Thông.

“Cậu kéo tôi đi đâu vậy?” Lệ Dĩnh nhíu mày, cảm giác đau buốt từ chỗ bị nắm tay cũng đủ biết Tề Mạc Thông đang dùng lực lớn cỡ nào, Lệ Dĩnh muốn rút cũng không rút ra được.

Đến khu vườn với những tán cây cao bên cạnh biệt thự, Tề Mạc Thông dừng lại, đẩy Lệ Dĩnh đứng dựa vào một cái cây, cả người ép chặt lấy Lệ Dĩnh. Lệ Dĩnh vùng vẫy đẩy Tề Mạc Thông ra.

“Lệ Dĩnh” Tề Mạc Thông lại gọi tên Lệ Dĩnh, giọng tuy khàn khàn nhưng lại mang vài phần da diết nhung nhớ. Thấy Lệ Dĩnh vùng vẫy thì anh ta ôm chặt lấy cô, chặt tới nỗi Lệ Dĩnh cảm thấy rất đau.

“Cậu buông tôi ra” một cỗ nóng giận xông lên, Lệ Dĩnh trừng mắt nhìn Tề Mạc Thông.

“Lệ Dĩnh, tại sao anh ôm em thì em lại muốn đẩy anh ra? Còn hắn ta ôm em thì em lại vui vẻ mà đồng ý? Rốt cuộc hắn có cái gì hơn anh? Nhớ kĩ anh là cậu chủ tập đoàn họ Tề, còn hắn là cái gì? Chỉ là một thằng vô dụng làm việc bán thời gian. Anh sẽ có thể cho em tất cả, còn hắn chẳng có gì để cho em” Tề Mạc Thông hai mắt đỏ ngầu ghen tuông, một tay tháo chiếc mặt nạ của Lệ Dĩnh ra ném xuống đất. Nhất thời ngây ngốc nhìn cô.

Mắt thấy chiếc mặt nạ mà mình quý trọng bị ném xuống đất, Lệ Dĩnh càng tức giận hơn nữa, dùng hết sức bình sinh đẩy Tề Mạc Thông ra. Vì đang nhìn đến ngơ ngẩn vẻ đẹp thanh tú của Lệ Dĩnh mà Tề Mạc Thông hơi buông thả tay, Lệ Dĩnh thoát khỏi tay anh ta, chạy lại nhặt lấy mặt nạ.

Nhưng vừa định chạy đi thì Tề Mạc Thông đã ôm lấy cô từ sau rồi nghiêng người đẩy cô xuống đất đồng thời bản thân cũng theo đà té xuống đất. Lần này thì Lệ Dĩnh càng khó thoát khỏi anh ta hơn. Tề Mạc Thông đã ép Lệ Dĩnh nằm dưới thân mình. Hai tay Lệ Dĩnh bị một tay của Tề Mạc Thông đè chặt trên đỉnh đầu, chân thì bị cơ thể Tề Mạc Thông đè lên không thể nhúc nhích. Hơi thở nồng nặc mùi rượu của Tề Mạc Thông phà vào mặt Lệ Dĩnh khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

"TỀ MẠC THÔNG, CẬU BUÔNG TÔI RA" Lệ Dĩnh gằn lên từng chữ, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.

Tề Mạc Thông mặc cho Lệ Dĩnh có kêu gào thế nào, anh ta không để ý mà ngắm nhìn Lệ Dĩnh, bàn tay còn lại vuốt ve gò má cô.

“Lệ Dĩnh, em thật sự rất đáng yêu. Anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ của anh” Tề Mạc Thông cúi đầu hôn vào môi Lệ Dĩnh.

Lệ Dĩnh cứng đờ người. Dù cho cô có đang tức giận thế nào nhưng hơn hết vào giờ phút này cô đang cảm thấy thật sự sợ hãi.

Tề Mạc Thông không hề để ý đến biểu tình trên mặt Lệ Dĩnh, anh ta hôn Lệ Dĩnh điên cuồng nhưng Lệ Dĩnh luôn mím chặt môi tránh đi. Bỗng nhiên một mùi máu tanh kèm theo một tiếng rên vang lên. Tề Mạc Thông lấy tay chạm vào đôi môi rướm máu của mình. Thì ra Lệ Dĩnh mới vừa dùng sức cắn mạnh vào môi anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top