Chap44
Nghĩ lại thì, dù gì cậu cũng tốn công tốn sức làm quà cho anh rồi, hẳn anh cũng mong đợi lắm. Thế nên, Jihoon liền mò tay vào cặp lấy ra một hộp quà trái tim được gói xinh xắn “Ai nói không có chứ! Của anh nè!” Cậu đỏ mặt, giơ thẳng hộp quà trước mắt anh. “Mua dư rồi cho à?” Phồng má, cậu la to “Không có ah! Không thích thì thôi!” Chưa kịp rút tay lại thì cậu đã bị anh nắm tay kéo vào lòng. “Ngu sao không nhận. Anh chờ mãi” Giọng nói anh trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Điều này khiến Jihoon cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Không chờ được lâu, anh mở ngay hộp quà. Bên trong mà những viên socola trái tim nhỏ được xếp gọn gàng với dòng chữ “Soon LOVE Hoon” vô cùng đáng yêu. Món quà này còn hơn những gì anh mong đợi nữa. Trong người dâng lên một cảm xúc vui khôn xiết, không kìm được nữa, anh liền hôn lên môi Jihoon trước sự ngỡ ngàng của cậu vì phản ứng của anh. Anh cười “Cảm ơn em!”
Vừa đi, Soonyoung cứ mãi nhìn vào hộp socola, điều này khiến Jihoon thấy hơi ngượng tí “Này, sao anh cứ... nhìn nó mãi vậy?” “Vì nó dễ thương quá!” “Thật chứ!?” “Ừ, mà có cái, em mua ở tiệm nào vậy, bảo họ đi học tiếng anh lại đi, sai ngữ pháp cơ bản rồi nè. Chỗ chữ LOVE thiếu ‘s’ rồi” Như bị châm chọc, Jihoon hầm hừ “Anh...Cái này là ghi vậy thì xếp vào nhìn nó đẹp mắt hơn! Với lại, là người ta tự làm đó!” Nhìn hai gò má ửng hồng lên của cậu, anh cảm thấy mình cũng bị ngượng lây. Lấy tay che mặt, anh nhỏ giọng “Chết tiệt! Vậy sao nỡ ăn đây.” Cả hai đều cúi mặt đi bên nhau mà không dám nói lời nào, vì ngại quá chứ sao. Một người được tặng món quà Valentine cực dễ thương, và một người được khen và thấy người ấy hạnh phúc, khoảng cách của hai người bây giờ ngày càng khắng khít hơn trước nữa. Đúng vậy, tuy chỉ là những niềm vui nhỏ thôi nhưng cũng đủ để kéo hai trái tim lại gần nhau hơn nữa. Đi ngang một siêu thị nhỏ, Soonyoung liền kéo tay Jihoon vào “Mua tí đồ đi, tối nay mình ăn tiệc!”
Hai người phân công nhau ra, người này đi tắm thì người kia nấu ăn, rồi ngược lại. Không gian bếp nhộn nhịp cả lên khi tiếng cười đùa vui vẻ của cả hai cứ vang lên. Bữa ăn hoành tráng đến rồi, Jihoon cùng Soonyoung ngồi vào bàn và thưởng thức. Trông họ cứ như một đôi vợ chồng trẻ ấy chứ. Người ta thường nói, trai tài đi đôi với trai sắc. Mà ở đây, trai không chỉ tài mà còn có sắc, trai không chỉ sắc mà còn có tài, một sự kết hợp hoàn hảo đến mỹ miều. Dùng xong bữa chính, món tráng miệng được để dành lúc ấy chính là hộp socola của Jihoon làm tặng cho Soonyoung. “Cơ mà…anh không nỡ ăn” “Mà không ăn thì em buồn ấy!” “Khó quá!” Băn khoăn một hồi, Soonyoung cũng quyết định, ăn một viên “Phải em làm không vậy?” “Chứ còn ai nữa? Sao vậy? Bộ khó ăn lắm à?” “Không phải, ngon hơn anh tưởng nhiều” Nhìn nụ cười ngọt ngào của Soonyoung, Jihoon cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Xem ra, kế hoạch quà tặng ngày Valentine của cậu thành công rồi.
Bỗng dưng, Soonyoung đứng dậy, bước ra ngoài phòng khách. Vài giây sau, anh quay lại, trên tay cầm một hộp quá rất quen thuộc. Hộp socola hình trái tim màu vàng kim lấp lánh sang trọng, kèm với một cái nơ bạc ấy, anh chìa ra trước Jihoon “Cho em nè” Jihoon ngạc nhiên “Ơ, nhưng mà đó là của Wonwoo cơ mà?” “Thì Wonwoo cho anh là của anh. Giờ anh tặng em. Không thích à?” Sao lại không thích được chứ, đó là một thương hiệu socola nổi tiếng khắp thị trường thế giới kia mà, số tiền mua nó không phải đơn giản là lương một hai tháng thôi đâu. Xem ra cậu đích thị là đại thiếu gia rồi. Thật khó để từ chối món quà tuyệt vời như vậy. Jihoon hai mắt sáng rỡ đưa cả hai tay nhận món quà. Cậu nhẹ nhàng mở ra, quả thật là hết sức tưởng tượng, bên trong trang trí lấp lánh hơn cậu tưởng nhiều. Thử một viên socola tròn tròn với lớp vỏ sần sùi do phủ đậu phộng xung quanh, Jihoon không khỏi thốt lên vì quá ngon. Cậu nhét liền vào miệng Soonyoung một viên. Bị tấn công bất ngờ, Soonyoung hoàn toàn bị Jihoon chèn ép, đành phải há miệng cho cậu đút vào. Nhai thử, đúng là cũng ngon thật, nhưng anh lại không thấy hứng thú như Jihoon. Anh dọn chén dĩa trên bàn sang chỗ rửa chén đĩa “Ngon đấy! Em ăn đi! Anh có quà của anh rồi.” Jihoon cũng lật đật chạy lên phụ anh. Nghe nói vậy, lòng cậu cảm thấy lâng lâng hạnh phúc. Một là anh thật sự coi trọng món quà của cậu, anh thật sự thích nó hơn các món quà khác. Hai là, cậu được một mình thưởng thức trọn vẹn món ăn này mà không phải chia sẻ với ai. Vừa nghĩ, cậu vừa hì hì cười thầm, mặt đầy mãn nguyện. Soonyoung chợt nhìn sang, thấy gương mặt nham hiểm ấy, anh thấy hơi sợ sợ, nhưng mà, điều đó khiến anh thấy rất ấm áp.
Rửa xong đống chén dĩa đó, Jihoon vươn vai “Xong rồi!” thì bị Soonyoung lập tức phủ định lại “Chưa đâu” Nói rồi, anh đặt bàn tay mạnh mẽ của mình lên eo cậu, đôi mắt nhìn đắm đuối vào gương mặt nõn nà ấy. Anh kéo cậu lại gần, môi chạm môi, họ hôn nhau thật đắm đuối. Anh nắm chặt lấy vòng eo nhỏ bé lấy, đỡ cậu ngồi cạnh bên cái bếp. Anh bắt đầu giở trò tinh nghịch. Anh nhẹ nhàng tháo chiếc tạp dề cậu vẫn đang đeo trên người ra, luồng tay vào bên trong áo, nâng niu xoa nắn nhũ hoa của cậu. Hai tay Jihoon đặt trên vai anh, níu lại. Buông môi, anh tìm đến vành tai và cổ của cậu, mơn trớn xuống đôi xương quai xanh, rồi không ngần ngại cởi áo cậu ra để tiếp tục tận hưởng phần da thịt đầy hấp dẫn bên trong. “Nah...” Tuy không phải là lần đầu, nhưng mỗi lần Soonyoung làm thế, Jihoon đều không kìm chế được sự nhảy cảm của mình mà run lên. “Anh này... mình đang...ở trong bếp...” “Thế mới hấp dẫn chứ!” Câu trả lời ấy khiến cậu cảm thấy ngại hơn. Quả thật là, cảm giác cũng mới mẻ hẳn ra. Tới rồi, anh đang dần tiến tới hậu huyệt đang hồi hộp từ lúc anh bắt đầu. Cậu lấy tay che miệng để đỡ thốt lên quá khích khi cảm nhận rõ được từng cái chạm của anh vào vùng nhạy cảm của bản thân.
Helu men 😎
Lâu quá không gặp mem
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top