Chap41


"Ý nhìn kìa! Là Soonyoung kìa, anh ấy giỏi quá!" "Bên kia bên kia nữa kìa!!! Là Hansol đấy! Anh ấy là con lai đúng không? Tuyệt quá!" Bọn con gái trong lớp Jihoon hò hét lên khi nhìn sang sân tập của lớp 12. Jihoon cũng đưa mắt nhìn qua. Bên đó, họ đang tập thể lực, nào là hít đất, bật cao, chạy cự ly gần để chuẩn bị cho bài tập bóng rổ. Soonyoung và Hansol là hai chàng trai sáng chói và luôn là tâm điểm của các cuộc hò reo. Nhìn hai người họ quả thật rất khỏe khoắn, tràn đầy năng lượng, đã vậy còn đẹp trai học giỏi nữa. "Huýt!!! Các em vào hàng mau lên!" Tiếng còi của thầy thể dục giục bọn mê trai tập trung vào lớp học. Từ lúc bắt đầu khởi động cho đến lúc vào bài tập chính, tiếng lao xao về hai chàng trai ấy không ngớt một giây nào.

Còn ở bên phía Soonyoung cũng xôn xao không kém. "Hai người ấy thích quá nhỉ!" "Ừ, vừa đẹp trai vừa học giỏi, hỏi sao!" "Chẳng bù cho ta, không nàng nào thèm liếc một cái!" Hansol và Soonyoung nghe thấy cả, nhưng hai anh chàng như hiểu ý nhau, chỉ làm lơ tiếp tục tiết học của mình. Chợt có tiếng hò reo từ phía lớp 10 chỗ Jihoon đang học khiến các chàng trai cũng không khỏi tò mò dòm ngó. "Hình như em trai đó vừa mới làm một cú lộn nhào nhỉ?" "Đúng đó! Tuyệt quá!" "Lớp nào số mấy vậy? Đáng yêu ấy chứ!" Soonyoung vẫn chẳng hề quan tâm gì cho đến khi Hansol lên tiếng "Soonyoung này, là Jihoon phải không?" Lúc này, Soonyoung mới liếc mắt sang. Đúng là Jihoon rồi. Nghe bảo là vừa nãy cậu vừa làm cú lộn vòng rất tuyệt thì phải. "Nhìn kìa, tiếp nữa kìa!" Lần này, Soonyoung đứng thẳng người quay người về hướng cậu đang nhón chân chuẩn bị. Hấp, Jihoon lộn người về phía trước vài vòng rồi cậu đẩy mạnh người bay lên, thâu gối lại sát người, cậu vòng tay ôm lấy chân vào thành một khối tròn quay hai ba vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống bằng hai bàn chân chạm đất, hai cánh tay giơ sang ngang giữ thăng bằng. Tiếng vỗ tay của bạn học và cả thầy giáo vang lên tán thưởng Jihoon. Anh chàng chỉ biết nhe răng cười tươi vui vẻ. Điều ấy cũng khiến Soonyoung thấy hãnh diện. Nhưng rồi anh chợt thấy khó chịu khi tụi bạn học con trai cùng lớp anh cứ mãi bàn tán "Đáng yêu quá đi!!!" "Mã số mấy vậy??? Tên gì vậy???" "Giỏi quá đáng yêu quá!! Sao tới giờ mình mới biết chứ!" Soonyoung không nói gì, nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ tức tối. Anh đập trái bóng rổ xuống sân rầm rầm, lao thẳng đến cây rổ cao phía trước, nhảy lên và úp rổ một cú thật đẹp và cũng thật cực mạnh. Bầu không khí tỏa xung quanh anh thật nặng nề khiến chẳng ai dám lên tiếng nữa. Cú úp rổ vừa nãy của Soonyoung đã lọt vào tầm mắt của các cô nàng bên lớp Jihoon. Mặt mày họ sáng rỡ, miệng luôn miệng khen không chán. Jihoon tuy cũng bị cuốn hút, nhưng cậu chỉ hừ một tiếng rồi chẳng thèm nhìn nữa.

Sắp hết tiết 4, là tiết thể dục rồi. Trước đó 10 phút, thầy giáo bên lớp Jihoon cho nghỉ sớm để kịp tay dọn dẹp dụng cụ bày ra trên sân. Còn bên Soonyoung thì các anh chàng vẫn đang miệt mài luyện tập bóng rổ với nhau. Từ nãy đến giờ, Soonyoung cứ để ý, Jihoon chẳng thèm nhìn anh một cái đàng hoàng hay dịu dàng gì cả, lâu lâu chỉ là những cái liếc vô lí do. Chẳng lẽ là do ghen? Cơ mà lúc nãy cậu được mấy người kia để ý, anh cũng cảm thấy... Mải suy nghĩ, anh quên mất là mình đang dẫn bóng, lỡ tay, trái banh văng ra khỏi quỹ đạo cũng như sự điều khiển của anh, mất hướng, bay về phía lớp 10. "Cẩn thận đấy!" Hansol la to lên khi trái bóng không ngừng tiến thẳng đến phía Jihoon cùng các bạn. "Chết tiệt!" Soonyoung cắn răng chạy đến, nhưng tốc độ của trái bóng rổ nhanh quá, anh cố nhưng không kịp. Ai nấy cũng nghĩ là không kịp rồi, họ đều hoảng cả tim lên khi trái bóng đến sát mặt Jihoon. Không gian yên lặng một cách tĩnh mịch. Cứ nghĩ rằng sẽ nghe thấy tiếng la thất thanh của mấy đứa con gái. Nhưng không, trong phút chốc, Jihoon đã kịp dùng bàn tay mình đỡ lấy trái bóng trên tay. Ai nấy cũng ngơ ngác mở to mắt nhìn cậu. Riêng Jihoon thì trông thản nhiên vô cùng. Cậu chuyển bóng xuống kẹp bên eo trái, tay phải vừa chụp bóng đỏ ửng lên, có lẽ đau đấy, nhưng Jihoon chỉ vẫy vẫy tay cho đỡ nóng rồi thôi. Mấy đứa bạn xung quanh cậu la toáng lên, nhất là thằng bạn cùng bàn "Trời ạ mày có sao không???" "Xem kìa tay đỏ ửng lên hết rồi kìa!!!" "Đau không? Đi phòng y tế nhé!" Thấy họ quan tâm lo lắng mình thế, cậu liền cười để chứng tỏ mình vẫn ổn "Tao không sao. Mấy chuyện này bình thường thôi mà!" Nhìn Jihoon mạnh mẽ, cả đám liền cảm thấy yên tâm hơn.

Lúc này, Jihoon mới quay người nhìn sang Soonyoung đang đứng giương đôi mắt nhìn mình. Đôi mắt ấy sao chẳng có vẻ lo lắng gì hết vậy, rõ là lúc nãy cậu mém bị lên trời rồi, sao trông anh chả có tí cảm xúc gì vậy. Nhưng hình như cậu hiểu lầm Soonyoung mất rồi. Vì nghĩ tới cậu mà anh làm mất bóng, cũng vì thế mà anh đã lo lắng hơn ai hết ráng chạy lại. Mà cậu làm anh bất ngờ quá, chẳng biết nên phản ứng thế. Bỗng, anh nhếch môi cười, cảm thấy người mình yêu thú vị phết, chụp được bóng thế kia hẳn là biết chơi bóng rổ rồi. Anh nhướn mày, ngón tay ngoắc ngoắc cậu lại, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường và tự cao vô cùng, kiểu như "Lại đây thử xem!" Jihoon chau mày, hiên ngang đi đến chỗ Soonyoung đang đứng, cũng là sân bóng rổ, vừa mạnh tay đập bóng xuống sân.Không ai truyền tai ai, họ đều hiểu cả hai sắp sửa đấu với nhau rồi. Hansol đứng bên ngoài "Cái này hấp dẫn nè" rồi anh chạy đến mượn còi của thầy, huýt vang lên "Sau đây là trận đấu của hai cao thủ Jihoon và Soonyoung đến từ.." Chưa nói hết câu thì hai nhân vật chính đã nhăn mặt giận dữ nhìn ông trọng tài "LẸ ĐI ÔNG NỘI!!!" Gãi đầu, Hansol cười hề hề "Được rồi, ai ghi được 3 trái trước thì sẽ thắng! Trận đấu... Bắt đầu!!!"

____
Helo bà con
Tui lại ngoi lên rồi đây
Thấy tập này anh Hoon ngầu như trái bầu =)))
Tui làm biếng dò lỗi quá :vv
Đợi mùa quýt năm sau tui ra chap mới

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top