Chap40

Có nhiều quà thế rồi nên chắc chẳng cần quà của cậu đâu nhỉ. Cậu vừa quay đầu đi thì bắt gặp Hansol cũng đang cười tươi với các bạn nữ xung quanh. Hai chàng này, đều được mọi người yêu mến, chẳng bù cho cậu, một thằng con trai chả ai biết tới, mờ nhạt nhỏ bé giữa tất cả mọi người xinh đẹp học giỏi lung linh của trường. Thôi thì cậu đành đợi tới khi ra về hay dịp khác mà tặng vậy. 

Hansol đang loay hoay trong một vòng tròn đầy gái và gái xung quanh, chợt bóng dáng Jihoon đi lướt ngang qua khiến anh không thể làm ngơ “Này! Jihoon!” Nghe có người gọi tên, Jihoon theo quán tính quay về hướng đó. Các cô gái vây quanh cũng đồng loạt nhìn về phía Jihoon. Hansol không ngần ngại chen qua đám đông trước mắt, đi đến chỗ Jihoon “Chào em trai! Đến tìm cậu ta à?” Nhắc đến Soonyoung, cậu thấy hơi giận dỗi một chút, người gì mà đào hoa hết chỗ của người ta luôn. “Không có!” Phồng má chau mày, Jihoon thẳng thắng đáp. Nghe thế, Hansol liếc mắt sang chỗ Soonyoung, hèn chi Jihoon giận. Anh cười “Bình thường thôi à em trai! Từ lúc mới vào trường đến giờ rồi. Nhìn cách cậu ta cười kìa, em có thấy giống với những lúc cười với em không?” Lúc này Jihoon mới để ý nha, hầu như đều là cười gượng, cười cho có lệ, cười để thể hiện sự lịch sự của mình thôi. Không như những lúc bên cậu, anh cười rất vui, rất hạnh phúc. Thấy Jihoon  đã nhẹ nhõm hơn, Hansol tiếp lời “Còn nữa nha, cậu ta dễ thương lắm! Cuối giờ cậu sẽ lén để các hộp socola được tặng dưới bàn của mấy chàng trai còn lại trong lớp, thế là ai cũng mừng vì nghĩ là mình có người thích!” “Thật vậy ạ?” “Ừ! Năm anh mới vào trường, anh rất tự ti vì mình khác với những người khác, rồi anh nhận được hộp socola trong ngăn bàn với dòng chữ Hãy tự tin là chính mình nhé! Lúc đó anh đã thay đổi hoàn toàn để được như thế này. Đến tận năm ngoái, anh mới vô tình phát hiện ra hóa ra là do cậu ấy làm, anh đã rất cảm kích Soonyoung ấy!” Hóa ra là vậy ư, Soonyoung thật sự, còn hơn những gì cậu nghĩ. Cảm thấy có chút tự hào lắm về người mình yêu. “Ah!” Jihoon sực nhớ ra món quà cho Hansol, cậu vội lục túi rồi chìa món quà ra trước mặt anh “Này là tặng anh! Cảm ơn vì đã giúp bọn em!” Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Hansol, anh không nghĩ rằng cậu sẽ tận tay tặng cho anh hộp Socola tình nhân. Dù, không có nghĩa là cậu yêu anh, nhưng, ít ra thể hiện được sự thân thương của cậu dành cho anh. Hansol ôm chầm lấy Jihoon trước ánh mắt ngỡ ngàng của những người con gái phía sau “Cảm ơn em trai!” Tuy hơi tí ngạc nhiên, nhưng rồi Jihoon cũng bình thản lại “Không có gì đâu!” Buông Jihoon ra, Hansol liền lấy chiếc điện thoại trong túi quần “Mình chụp một tấm đi!” Dứt lời, Hansol kéo cậu lại gần, đưa camera trước mặt rồi, anh không quên khoe hộp quà đáng yêu của mình. Một, hai, ba, Smile!

 
Chợt Jihoon thấy rợn cả sống lưng lên. Lúc này cậu mới để ý xung quanh, các cô nàng đang vây quanh mặt mày cau có tức tối hầm hực giương đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Jihoon vậy. Tiếng xì xào xì xầm đầy giận dữ từ từ đi vào tai cậu “Thằng nhóc đó là ai vậy?” “Lớp 10 à?” “Nó tên gì?” “Nó quen anh yêu của tụi mình à?” “Hai người thân quá, không lẽ nó là...” “Nó sắp chết rồi” “Tìm thông tin nó đi.” Jihoon khẽ run người, nhanh chóng lấy tay che lại phù hiệu ngay trên ngực áo trái. “Nhìn kìa Nhìn kìa!!!! Oaaaaaa!!!” Tiếng hò reo vang lên thu hút lấy sự chú ý của người người trên dãy hành lang đó. Ngay chỗ Soonyoung đứng, Wonwoo  đang từ từ cười thật tươi bước lại gần. Trong cậu hôm nay thật xinh đẹp biết bao, xinh hơn cả mấy ngày trước nữa. Cả trai lẫn gái đều bị vẻ đẹp ấy làm cho say lòng. Wonwoo đứng trước Soonyoung, tay cầm hộp quà hình trái tim màu vàng kim lấp lánh sang trọng, kèm với một cái nơ bạc lung linh dưới ánh mặt trời. Hộp quà ấy khá to, còn được đóng gói đàng hoàng, có lẽ là đắt lắm đây. Gương mặt Wonwoo trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, cậu ngại ngùng “Cái này...”, cậu cúi đầu chìa thẳng món quà ra “Tớ...tớ th..” Đôi mắt cậu bối rối nhìn Soonyoung vẫn đang lạnh lùng với cậu. Bất ngờ, anh lấy ngón tay chặn ngay trước môi Wonwoo, thì thầm vào tai cậu “Tớ không muốn làm cậu mất mặt.” Nói rồi, anh nhận món quà, môi cười tươi “Cảm ơn Wonwoo!” Hiểu chuyện, anh chàng  chỉ biết nhoẻn miệng cười đáp lại. Mọi người tứ phía trầm trồ vang cả lên “Trời ơi dễ thương quá!” “Trời ơi tôi gato chết mất!” “Đáng yêu quá Wonwoo ơi!!! Tớ thích cậu!!!!” “Anh đẹp trai quá Soonyoung ới!!! Em yêu anh!!!” vì họ đâu biết được Soonyoung đã thì thầm gì. Họ chỉ biết trước mắt họ, cả hai trông rất đẹp đôi. Bên cạnh những lời hò reo ấy cũng có những ánh mắt khó chịu nhìn họ. Ngước mắt lên, Soonyoung vô tình mắt chạm mắt với Jihoon đang đứng phía xa. Bị nhìn thấy, Jihoon liền quay đầu bỏ đi, không một lời gì cả. Soonyoung muốn đuổi theo, nhưng hình như không được, người người đông quá, anh lại đang là tâm điểm, sợ lại gây phiền hà cho cậu. Thôi thì, để lát nữa anh đi gặp cậu sau vậy. 

Giờ thể dục dụng cụ. Từ lúc trở về từ chỗ Soonyoung đến tiết thứ tư, Jihoon vẫn vang vảng trong đầu hình ảnh của Soonyoung và Wonwoo. Hai người đó thật sự rất đẹp đôi, rất đáng yêu, và, rất được mọi người yêu thích nữa. Cậu cảm thấy có chút buồn lòng, không biết rằng, cậu không có gì đặc biệt, sao anh lại yêu cậu nhỉ. Thay bộ đồ thể dục trên người, cậu không thể nào ngăn được những dòng suy nghĩ ấy.

____
Các cậu góp ý cho tui sửa lỗi đi
Làm biếng dò lỗi quá a~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top