Chap32

Tối đến, Hansol chở Jihoon đến quán Bar hôm trước bằng chính chiếc xe hơi nhà anh do bác quản gia chở. “Em có thể đi bộ mà!” “Không được! Lỡ có chuyện gì với em thì sao!” Jihoon và Hansol ngồi cười đùa với nhau ở trên khoang ngồi phía sau xe. Tới nơi, cậu theo bước anh, khoác lên mình bộ áo phục vụ, cùng anh chào đón khách tới thưởng thức những món rượu do anh pha chế. Jihoon đảm nhận phần chào khách, bồi bàn, còn Hansol, tất nhiên là vẫn chuyên tâm với việc lắc và shake những loại rượu yêu thích của mình. “Cho vài ba ly Volka đi!” “Vâng có ngay ạ!” Jihoon cảm thấy cuộc sống xung quanh mình nhộn nhịp và sôi động như giai điệu của các bài hát được phát lên trong không gian quán Bar này. Nhìn Jihoon tất bật mà quên đi chuyện buồn phiền, bản thân Hansol cũng cảm thấy vui vẻ theo. Dáng vẻ ấy, sao mà đáng yêu quá vậy. Cơ mà, Soonyoung đâu phải là người vô tình, đâu tới mức là hạng đàn ông loại bét như thế. Trong lớp, Soonyoung cũng rất tốt với bạn bè và thầy cô, còn với Wonwoo, hầu hết mọi hành động, chỉ đều xem cậu ta như bạn, một người bạn mà thôi. Chính Wonwoo mới là người quyến rũ lấy Soonyoung trước. Có điều gì đó, lạ lạ đằng sau chuyện này. Trí thông minh và nhạy bén của Hansol cảm nhận được điều ấy. Dù rằng bên cạnh anh, Jihoon  vẫn luôn nở nụ cười tươi, nhưng đằng sau ấy, che giấu một nỗi buồn không đáy. Đang suy nghĩ đắn đo thì Jihoon  hiện ngay trước mặt anh, cất giọng “Hansol à! Một Blue!”. Giọng nói thánh thót ấy phá tan bầu không khí ảm đạm xung quanh anh. “À ừ!” Ngắm nhìn Jihoon chăm chỉ làm việc, ngắm nhìn khuôn mặt trắng trẻo ấy chào đón nhiệt tình với khách, anh cảm thấy cậu ngày càng đáng yêu hơn. Một con người như thế, Soonyoung mà không biết giữ thì anh sẽ nắm bắt. 

“Quay về thôi Soonyoung à... Cậu chờ gần cả ngày rồi mà có thấy cậu ta quay về đâu...” Wonwoo cứ than thở lảng vảng bên tai Soonyoung mãi trông khi anh kiên quyết đứng chờ Jihoon về ở trước nhà cậu. “Soonyoung à Soonyoung à, khuya rồi đấy!” Mặc kệ cho Wonwoo cứ mãi lên tiếng oai oải, anh vẫn chờ, lòng anh dấy lên một nỗi lo sợ thom thóp. Tại sao tới giờ này còn chưa về chứ? Rốt cuộc là Jihoon đã đi đâu và làm gì, một cuộc điện thoại cũng không gọi được? Liệu Jihoon có chuyện gì không...Nếu Jihoon mà xảy ra chuyện gì, chắc... Soonyoung gục người vào tường, vẻ thất vọng não nề. Anh chỉ hy vọng, hy vọng là cậu vẫn ổn, chỉ cần cậu vẫn khỏe mạnh mà thôi. 

Và, điều Soonyoung mong muốn tất nhiên trở thành sự thật. Một chiếc xe hơi sang trọng dừng ngay trước cửa nhà Jihoon. Và, một người con trai bước chân xuống, dáng người vẫn khỏe khoắn trông thấy. Soonyoung thở phào nhẹ nhõm, là Jihoon, đúng là Jihoon rồi. Anh cảm thấy mình có thêm một chút động lực, chút sức lực để có thể chạy đến ôm chầm lấy cậu. Nhưng không, anh còn chưa kịp lên tiếng, thì một người con trai nữa, cũng bước ra từ chiếc xe đó, cười tươi với Jihoon  khiến Soonyoung ngay lập tức sập đổ. “Ơ người đó là...” Wonwoo tức khắc bị ngắt lời khi Soonyoung kéo cậu núp vào phía sau cây cột điện gần đó “Suỵt, im lặng.” Hai người dõi mắt theo quan sát. Anh lắng tai nghe họ nói chuyện. “Cảm ơn anh nha! Nay vui lắm!” “Không có gì đâu nè! Hôm nào rãnh qua chỗ anh chơi tiếp nhé! Em sẽ là vị khách quý luôn được chào đón!” “Hì, thế thì vui quá rồi!” Rồi, Hansol xoa xoa đầu Jihoon, giương đôi mắt dịu dàng nhìn cậu “Ngủ ngon nhé!” “Dạ, anh cũng vậy!” Jihoon bước vào nhà, đóng khóa cửa lại, sau đó, Hansol cũng lên xe, chạy đi.


Soonyoung bị bỏ lại, với một bầu trời u ám xung quanh. Mọi chuyện diễn ra ngay trước mắt anh, chứ không phải là mơ. Còn Wonwoo, cậu cười thầm, điều này vượt xa quá tầm kế hoạch của cậu. Đắt ý trong lòng, nhưng ngoài mặt, cậu vẫn tỏ ra thương tâm, xót xa cho anh “ Soonyoung à, đừng buồn nữa. Người con trai đó không xứng đáng với Soonyoung đâu! Mình về nhé!” Soonyoung im lặng không nói gì cả, lê từng bước chân đau đớn, về. Anh thật sự chẳng ngờ rằng bản thân đã bị dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu đó làm cho mù mắt. Hóa ra đó giờ khuôn mặt ngây thơ đó chỉ là lớp mặt nạ che giấu bản chất thật của Jihoon thôi sao. Anh đã bị lừa rồi sao? Đau quá... Soonyoung như không thể bước nổi được nữa. Hóa ra là, không đến hẹn với anh được, là do bận đi với người con trai ấy, qua đêm với người đó, đến tận tối bây giờ mới về. Thêm một mũi tên đâm xuyên qua lồng ngực khiến Soonyoung ngã khuỵa xuống. Wonwoo hốt hoảng, vội gọi cho người nhà đưa xe đến rước. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top