Chap22
Thoát khỏi cơn sợ lúc nãy, Jihoon chợt bừng tỉnh ra. Cậu cảm thấy mình có chút có lỗi với Soonyoung, nhưng chẳng biết làm thế nào. Hôm sau, ở trường, vô tình, lại gặp nhau, Soonyoung và Jihoon. Cậu đứng chôn chân đưa đôi mắt hối lỗi nhìn Soonyoung, còn anh thì, vờ như không thấy, bước ngang qua, xem như Jihoon là vô hình. Biết mình bị giận, Jihoon quay người, vừa tính cất tiếng xin lỗi thì anh đã biến đâu mất rồi. Thấy trong lòng cứ sốt ruột lên cả, thấy bản thân quả thật quá đáng, Jihoon quyết định sẽ xin lỗi Soonyoung. Nhưng, một ngày, hai, rồi ba ngày, cậu không gặp Soonyoung như những lần trước nữa. Anh ghét cậu rồi sao, nghĩ đến thế thôi, Jihoon cảm thấy tim mình nhói vô cùng. Lẽ ra ngày hôm đó, cậu nên bình tĩnh lại chứ. Giờ qua giờ, hình ảnh Soonyoung cứ hiện lên trên đầu cậu. Jihoon chẳng thể tập trung vào việc gì cả, học cũng không xong, ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên. Cuối cùng, cậu quyết định sẽ tìm đến tận lớp của Soonyoung để xin lỗi.
Giờ ra chơi dài, Jihoon tranh thủ chạy xuống khu lớp 12, thở hồng hộc đứng trước lớp 12x, lớp mà Soonyoung học. Tim cậu đập thình thịch lo lắng, chẳng biết liệu mình có làm tốt không đây. Xung quanh cậu toàn là các anh chị lớn hơn cả hai tuổi, nếu như bị bắt gặp hay nghi ngờ, mọi người hẳn sẽ tung tin đồn về cậu ra khắp trường. Huống hồ, Soonyoung còn là một chàng điển trai khá nổi tiếng. Điện thoại gọi thì không bắt máy, nhắn tin thì chả trả lời, Jihoon cứ thế mà sốt ruột cả thôi. Thế nhưng, chờ, sao chẳng thấy Soonyoung bước ra nhỉ. Jihoon ngó ngó vào lớp xem liệu anh có ngồi trong đấy không. Cũng không. Thấy có người cứ dòm vào lớp mình mãi, một cậu học sinh ra hỏi “Em tìm ai à?” Jihoon ấp úng “À...em tìm...Soonyoung ấy ạ...” “À mấy nay cậu ấy hay trốn tiết lắm. Hồi nãy cũng vậy.” “Trốn tiết ạ?”, Jihoon ngạc nhiên khi nghe thế. Cậu cứ tưởng, Soonyoung phải là hình mẫu lý tưởng của nam lẫn nữ sinh chứ. Anh chàng cùng lớp kia nhìn Jihoon cười híp mắt “Ừa em à. Dạo này mới thế thôi. À xem ra danh tiếng cậu ta không tồi nhỉ, chả bù cho anh. À em có quà gì muốn đây hắn ta không, anh đưa giùm ch...”, chưa kịp nói hết câu, anh đã phát hiện ra Jihoon đã chạy đi từ lúc nào rồi. “Ái chà, cậu bé này, đáng yêu nhỉ. Đồ Soonyoung đó chả tha em nào!”
Jihoon thở dài. Đến học anh ta còn trốn cậu được, thế thì cậu gặp anh bằng cách nào đây. Jihoon bước chân trong vô thức, rồi, cậu đứng trước cửa thư viện. Cũng đã lâu rồi, từ ngày mà cậu gặp Soonyoung trong đây, cậu cũng chưa quay lại lần nào. Chần chừ một lát, Jihoon mở cửa thư viện, bước chân vào. Cậu đi đến góc cũ của mình, nơi chứa đựng những quyển sách cổ từng rất thu hút cậu. Chẳng biết tình cờ hay được sắp đặt, chính tại nơi này, Jihoon thấy Soonyoung đang nằm ngã mình trên sàn, quyển sách úp che đi khuôn mặt. Jihoon khẽ bước lại gần, lấy ngón tay chạm chạm vào cánh tay anh. Không động đậy hay phản ứng lại, anh ta ngủ rồi chăng. Cậu nhẹ nhàng giở cuốn sách trên mặt anh lên. Quả thật là, ngủ rồi. Jihoon nhẹ nhõm cả người, cuối cùng thì, cậu cũng tìm được anh rồi. Jihoon đưa mắt nhìn khuôn mặt bảnh bao đang say trong giấc ngủ. Đôi mắt thâm quầng trông có vẻ mệt mỏi lắm, đỏ chút hoe hoe đỏ nữa, không lẽ, anh ta khóc à. Say sưa ngắm nhìn và suy nghĩ, Jihoon lỡ để vài tia sáng chiếu vào đôi mắt Soonyoung, khiến anh nheo nheo mắt, tỉnh giấc. “Ah!” Jihoon thốt lên khi thấy Soonyoung liếc mắt nhìn sang chỗ cậu ngồi bên cạnh anh, vô tình buông tay khiến cuốn sách rơi thẳng vào mặt anh. Soonyoung nằm im đó, không nói gì, không nhúc nhích. Jihoon bàng hoàng lật đật giở cuốn sách lên “Ấy chết! Xin..Xin lỗi anh...tôi lỡ tay...” Soonyoung chống tay ngồi lại, dựa lưng vào kệ sách, vẫn không nói gì. Lo lắng, Jihoon hỏi “Anh...không sao chứ...?” Lúc này, Soonyoung mới đưa mắt lên nhìn Jihoon, ánh mắt lạnh băng, “Cậu muốn giết tôi lắm à?” “Không có!” “Sao cậu lại đến đây?” “Tôi vô tình đến đây, thì thấy anh...” Nghe vậy, Soonyoung im lặng hồi, rồi đứng dậy “Vậy thôi để tôi đi”
Cũng đã mấy ngày rồi Jihoon mới tìm được Soonyoung. Gặp được anh rồi, chưa nói được lời xin lỗi hôm trước, cậu quyết định không để anh biến đi đâu nữa, liền kéo tay anh lại “Này, khoan đã!” Soonyoung khựng lại, đoạn quay sang nhìn Jihoon “ Tôi...chuyện hôm bữa...tôi...tôi xin lỗi nha...” Nghe nhắc lại nỗi đau hôm trước, lòng Soonyoung quặng thắt lại “Xin lỗi, vụ gì?” Jihoon bắt đầu mắt long lanh “Xin lỗi, vì đã bỏ anh lại, xin lỗi, vì...” “Vì sao?”. Jihoon không hiểu sao, tự dưng cậu không thể nói tiếp được. Còn một lí do nữa cậu muốn xin lỗi, bỗng dưng lại khiến cậu cảm thấy khó lòng mà nói ra được. Nhìn khuôn mặt bâng khuâng của Jihoon, Soonyoung thật sự rất muốn được ôm vào lòng, nhưng mà, anh cố nén lại. Cậu ấy có yêu anh đâu. Soonyoung giật tay lại, tiếp tục bước đi. Thấy bàn tay anh vội vụt mất, Jihoon liền chạy nhanh tới, níu lại, nắm cổ tay anh thật chặt bằng cả hai tay “Này! Đừng có giận mãi thế! Tôi xin lỗi rồi mà! Này, nghe tôi nói không đó! Tôi...xin lỗi mà... Thật sự ngày hôm đó, tôi cũng khó xử lắm!” Bên tai vang vẳng mãi tiếng nài nỉ tha thiết của Jihoon, Soonyoung cắn môi, đột ngột chồm xuống ép Jihoon vào một góc tường. “Thế nếu không giận em nữa thì anh phải làm thế nào?” Câu hỏi của Soonyoung khiến Jihoon im thin thít.. Cậu có thể cảm nhận được thân nhiệt của cơ thể đang nóng dần lên, mặt mày thì sắp đỏ bừng rồi. Bối rối, Jihoon trả lời “Thì...đừng trốn tôi nữa...cũng... đừng cúp tiết nữa... “ “Nhớ tôi đến thế sao?” “Tôi không...” Jihoon lập tức ngừng lại, cậu cũng không biết tại sao, nhưng, nói không cũng không phải là không đúng, mà nói đúng thì... Còn Soonyoung, nghe được chữ “Không” của cậu, liền nhướn mày “Tất nhiên rồi, cậu bận nhớ thằng Mingyu gì đó mà.” Nhắc đến Mingyu, Jihoon liền phủ định “Không hề! Tôi với cậu ta chẳng còn quan hệ gì cả!” “Vậy à? Thế mà hôm đó ai lo lắng chạy theo hắn bỏ lại tôi thế?” “Tôi...” Bị đánh trúng tim đen, Jihoon chả biết phải giải thích sao.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top