Chap17

Bỗng, Soonyoung  cảm thấy có gì đó trơn trượt phía dưới chân. Anh nhìn xuống, hóa ra toàn là rong rêu là bùn lầy, anh liền kéo Jihoon  vào “Đứng nhích vô, chỗ này trơn lắm.” Jihoon  cũng cảm thấy điều đó, cậu bước vào. Soonyoung  đứng đó, ngay chỗ trơn trượt nhất, làm chỗ dựa cho Jihoon  nắm bước vào. Chợt, chỗ đất đó như lún dần,Soonyoung  mất đà, nghiêng người xuống chỗ vực thẩm bên dưới.

Jihoon hoảng hốt, liền nhanh chóng nắm chặt lấy tay Soonyoung , lấy đà hết sức mạnh, xoay một vòng để đưa anh vào trong, còn mình thì rơi ra ngoài. Cứ nghĩ là mình sẽ rơi thôi thì Soonyoung  lại kịp nắm lấy bàn tay Jihoon , dùng sức, níu cậu lại. “Giữ chặt tay tôi!” “Không được đâu! Anh buông ra đi! Kẻo cả hai...” “Im đi!” Soonyoung thét lên, chặn lại câu nói dở dang của Jihoon. Anh dùng hết sức mình, lấy hai tay nắm chặt lấy tay Jihoon , cậu cũng thả lòng người, vươn tay nắm lấy tay Soonyoung. Anh cẩn thận, kéo Jihoon, từ từ, từ từ lên. Cả hơi thở hì hộc khi đã an toàn. Jihoon nhẹ nhàng cười, cảm ơn anh. Còn Soonyoung, trong lòng anh như dậy sóng, bề ngoài lạnh lùng mạnh mẽ kia che giấu cả nỗi lo sợ của anh, anh tức giận, anh lớn tiếng “ Mém tí nữa là mất mạng rồi đấy!” “Thì...tôi bảo anh là bỏ tay ra đi rồi mà?” “Cậu còn nói được vậy nữa?” Jihoon thấy có lỗi, nhưng với tính bướng bỉnh ấy, cậu tiếp tục lên tiếng “ Lúc nãy tôi cứu anh rồi mà...” “Không phải vì cậu tò te ra đây nên mới xảy ra chuyện à?” “Nhưng, ai cần anh theo tôi đâu! Là tự anh theo đấy chứ!” Tức giận, dường như không kiểm soát được, anh la to “Vì lo cho cậu nên tôi mới đi theo đó! Cậu đã vượt quy định của trường rồi, còn ráng đi xa hơn nữa! Ai lại để cho người mình yêu gặp nguy hiểm chứ!” Tới đây, Jihoon im bặt, cậu không biết là vừa rồi, mình có nghe nhầm không. “Anh...” Soonyoung biết mình hình như đã lỡ thốt ra mất rồi. Hóa ra giờ anh mới biết, anh trót để ý chàng trai quá không biết rằng đã có tình cảm tự bao giờ. Anh cũng im lặng. 

Cả một bầu không khí trầm xuống, im ắng, chỉ còn tiếng động xào xạc của thiên nhiên. Cả hai mặt đỏ ửng, chẳng dám nhìn trực tiếp vào nhau. Tim Jihoon đập loạn cả lên, chẳng biết nên ứng xử hay đối mặt như thế nào, cậu cúi mặt bối rối. Soonyoung liếc mắt nhìn chàng trai bé nhỏ đang ngại ngùng trước mình có một vẻ đáng yêu vô cùng. Không kìm được, anh nhẹ nhàng đưa mặt xuống, tay choàng qua eo cậu, đặt lên môi cậu một nụ hôn. Jihoon cảm nhận được, nụ hôn lần này, không giống như những lần trước, cưỡng, ép, qua loa, mà cái hôn lần này, nó mang một ẩn ý gì đó, chân thật mà ngọt ngào lắm.

Rồi, Soonyoung  đứng dậy, bảo “ Về thôi, kẻo mọi người lại lo.” Jihoon vẫn đang rối ren trong cái ngượng của mình, gật gật, rồi đứng dậy. “A!”, cậu kêu lên khi cảm thấy nhói nhói dưới cổ chân. “Sao vậy? Bị đau ở đâu à?”, Soonyoung  lo lắng. Cậu lắc đầu “Chắc là do nãy lấy đà không kĩ nên bị trật chân xíu thôi, lát là hết à.” “Ổn không?” “Ổn mà!” Rồi cậu ráng bước đi để chứng tỏ rằng mình chẳng sao cả. Tới khu cây cối rậm rạp, phải đi trên những mảnh đá gồ ghề, Jihoon thấy đau hơn, nhưng cậu cố không thốt lên. Nhưng điều đó đâu giấu được anh “Cổ chân sưng đỏ cả lên mà bảo không sao. Bong gân rồi chứ gì. Lên đây tôi cõng cho lẹ.” Jihoon vẫn e ngại từ chối “Tôi không sao thật mà. Tôi tự...” “Lên!” Mệnh lệnh vẫn là mệnh lệnh, cậu cũng cảm thấy bản thân cứ chậm chạp thế này, sẽ ảnh hưởng đến thời gian biết bao. Thế nên, một lần nữa, cậu phải nhờ vào sự giúp đỡ của anh, dựa vào bờ lưng vững chãi ấy. Trên đường đi, cả hai không nói không rằng. Lạc vào tình huống này, thật sự cả hai đều rất khó xử. Soonyoung nghĩ lúc này, nên im lặng là tốt hơn cả. Anh cõng cậu xuống núi, dù đường đi có hơi trắc trở, dốc mà còn gồ ghề, cây cối chằng chịt khắp nẻo, nhưng Jihoon  thấy yên tâm lắm. Và để không phụ lòng tin tưởng của Jihoon, anh đã đưa cậu về trại an toàn, rồi, anh dẫn cậu vào phòng y tế để băng bó lại chỗ bong gân. Jihoon ngập ngừng “Cảm...cảm ơn anh.” Cậu vẫn còn ngượng, vẫn còn chưa dám đối diện với người vừa giúp đỡ mình. Soonyoung cũng ngại, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của anh vẫn như in trên khuôn mặt, “ Số điện thoại cậu là gì?” “Hở?” “Số cậu, lỡ cậu đi lạc còn biết mà gọi cho tôi.” “À, số tôi là...xxxxxxx” Soonyoung liền lấy điện thoại mình ra, bấm vào những con số mà cậu vừa đọc. Chợt, điện thoại cậu rung lên, một cuộc điện thoại của người lạ nào đó vừa nhá máy cho cậu. “Lưu đi, của tôi đấy.” Hóa ra là Soonyoung vừa nhá qua. Jihoon  không chần chừ gì, lưu vào với cái tên “Biến thái”. Anh nhìn, im phăng phắc, giương mắt lạnh băng nhìn cậu cười hì hì thích thú. Rồi, Soonyoung bước ra khỏi khu lều, đặt những ngón tay lên màn hình, nhấn lưu số cậu với cái tên “Mine”.


Jihoon nằm xuống nghỉ ngơi, chợt, hình ảnh khi nãy hiện lên [ Ai lại có thể để người mình yêu nguy hiểm chứ!] Câu nói đó vang vọng trong đầu cậu mãi thôi. Đến giờ cậu vẫn nghĩ là mình đang mơ. Rõ là anh ta có bạn trai rồi cơ mà, sao lại như thế. Trên chuyến xe đi về thành phố, cậu đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhớ lại mọi thứ về anh với cậu. Mọi chuyện cứ từ từ mà tiến triển, lời nói của anh lúc đó, liệu có được xem là lời tỏ tình không nhỉ? Nếu là lời tỏ tình thì...Jihoon cảm thấy tai mặt đỏ phừng phừng. Làm sao cậu dám nhìn mặt anh nữa đây. Cảm xúc lẫn lộn quá. Vừa bối rối, mà, hình như có chút gì đó vui vui nơi tận đáy lòng. Phức tạp quá, cậu nhắm tịt mắt lại, cố ngủ để không phải nghĩ ngợi gì nữa. Trong khi đó, ở trên một chiếc xe khác, Soonyoung  đang đeo chiếc headphone trên tai, nhịp theo điệu nhạc, cũng đang nhìn ra ngoài khung cảnh xung quanh kia. Đã lỡ để lộ rồi, nên giờ, anh không chần chừ, vòng vo gì nữa. Jihoon, sẽ là của anh. 

Các cậu muốn nhà ngoại gả con dâu cho nhà nội chứ~~
#ren

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top