Chap11
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Soonyoung thấy mình được nằm yên ắng trên chiếc ghế sofa cùng với cái chăn đắp trên người. Thứ đã đánh thức anh dậy không phải là những tia sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào mà là một mùi thơm lan tỏa khắp cả căn phòng. Vết thương tối qua đã đỡ đau, anh từ từ đứng dậy, đi về phía nhà bếp. Đúng như anh nghĩ, đầu bếp không ai khác đó là Jihoon. Nhìn cậu trổ tài nấu nướng, Soonyoung cảm thấy trong lòng có gì đó nhè nhẹ, thoang thoảng hương vị hạnh phúc. "Xem ra cũng nữ công gia chánh nhỉ?" Soonyoung lên tiếng trêu chọc Jihoon. Cậu hơi bất ngờ quay đầu đáp " Ủa thức rồi à ? ", rồi cậu chỉ chiếc muỗng trên tay về phía Soonyoung đang đứng " Tôi nói cho anh biết nhé! , Coi như là tôi trả ơn anh vì giúp tôi ở chuyến tàu điện hôm bữa, nên tôi cho anh ngủ ở đây với tôi. Anh làm việc tốt là lẽ đương nhiên, còn bữa sáng hôm nay, coi như tôi thưởng anh đi!". Đoạn cậu cắn môi khiến anh bật cười. Rồi Soonyoung ngồi vào bàn, cả hai thưởng thức bữa sáng cùng nhau.
Những ngày về sau, mọi chuyện lại trở nên bình thường. Gặp nhau chỉ lướt qua nha, không nói lời nào. Jihoon đã đỡ đau buồn hơn trước, nhưng với cậu, vết thương trước vẫn còn khá sâu, vẫn để lại một thứ gì đó khó chịu lắm. Còn Soonyoung, bề ngoài cứ tỏa ra lạnh lùng thế thôi, chứ thật ra trong lòng không biết từ khi nào đã thấy rất lo lắng cho Jihoon. Những lần vô tình gặp nhau, phải nói đúng là anh cố tình gặp cậu, rồi làm như vô ý đi lướt qua. Chỉ để biết rằng, cậu có đang ổn hay không, có đang mỉm cười hay không. Và chỉ... chỉ nhìn nhau thế thôi, Soonyoung luôn xuất hiện những lúc Jihoon cần giúp đỡ. Chính điều này đã khiến cho Jihoon cũng có tí cảm động về anh.
Một lần, đi ngang qua sân bóng rổ, nhỏ bạn cùng bạn Jihoon liền mở to con mắt nhảy tót lên " Ê Jihoon, mày nhìn kìa! Trồi ôi là Soonyoung đó! Đẹp trai quá đi thôi!". Lúc đó, Jihoon mới đưa mắt vào nơi Soonyoung đang vừa nhảy lên làm một cú bật bảng cực đẹp. Quả thật là hình ảnh vừa rồi, trông anh rất thu hút. Không chỉ có hai người, xung quanh cũng có khá nhiều các cô gái khác lộ rõ vẻ hăm mộ anh chàng đẹp trai này. Jihoon cảm thấy khá vui, khá tự hào nhưng chẳng hiểu vì sao. Cậu mỉm cười nhẹ, nhưng rồi ngẩn ngơ khi thấy một người con trai khác chạy đến chỗ anh, đưa cho anh chai nước lạnh. Soonyoung không ngần ngại nhận lấy mà còn trông rất thân mật với chàng trai đó nữa. Jihoon im lặng bước đi.
Những ngày sau, Jihoon thay vì sẽ mong rằng có thể vô tình gặp Soonyoung, cậu lại luôn cúi mặt né mỗi khi chạm mặt. Điều đó làm cho không chỉ Soonyoung thấy không, mà chính bản thân cậu cũng thấy vậy. Cậu cũng không hiểu sao mình lại có những hành động như thế. Cũng chính vì vậy, Soonyoung quyết định ghé nhà Jihoon, không báo trước gì cả. Lúc anh bước vào, cậu cũng khá là bất ngờ, chỉ một tháng thôi từ khi anh bước ra khỏi ngôi nhà này rồi. "Anh vào đây làm gì?" "Tôi đói" "Thì anh tự mua hay nấu ăn đi chứ!" "Không thích", đoạn anh bước lại gần chỗ Jihoon đanh đứng trong bếp, vòng tay qua eo cậu, ôm cậu vào lòng "Cậu nấu cho tôi ăn đi!!". Hành động này mới thực sự khiến cậu đỏ mặt, nhưng ghìm giọng ra vẻ lạnh lùng "Về đi! Tôi không chấp chứa người như anh. Anh là loại người mà tôi ghét nhất có biết không?". Con trai nào mà lại không có lòng tự trọng khi nghe nói như vậy. Soonyoung không hề tức giận, anh buông tay, bước thẳng ra khỏi cửa.
Một tuần sau, là ngày mà trường cậu tổ chức chương trình ngoại khóa cho học sinh cả 3 khối, và chắc chắn là, Jihoon không thể nào bỏ qua chuyện vui này. Cậu đáng yêu trong bộ đồ bơi của trường, một chiến quần ngắn đơn giản nhưng rất cuống hút. Soonyoung cũng hấp dẫn bao ánh mắt của bọn con gái và chiếc quần bơi ngắn phơi trần phần cơ thể trên bóng lưỡng và tràn đầy sức sống. Và bên cạnh anh, một nhân vật cũng rất thu hút với cơ thể hoàn hảo, ngực đầy đặn, bụng phẳng, mông nở đầy đặn. Chàng trai đó được biết đến là người con trai thân nhất với Soonyoung, hầu như lúc nào hai người cũng kề kề bên nhau.
"Soonyoung a! Sao đi nhanh quá vậy, đợi người ta với", chàng trai bên cạch Soonyoung học cùng lớp anh, tên là Wonwoo, là hotboy của lớp. Nhìn hai người đi bên nhau mà mọi người cứ khen trầm trồ "Xứng đôi vừa lứa". Anh chàng chạy nhẹ nhàng trên đôi chân thong dài của mình đến và ôm chặt lấy Soonyoung, "Thật là, sao đi mà không rủ" Soonyoung đưa mắt nhìn sang Wonwoo đang nũng nịu chà chà ngực mình vào tay anh. "Muốn đi đâu" Soonyoung lạnh lùng hỏi và nhận được lời hồi đáp đáng yêu từ anh chàng "Tùy Soonyoungie nè". Thế rồi anh đưa cậu ra biển cùng nhau chơi đùa.
"Ăn kem không?" "Ăn chứ a", nói rồi Soonyoung dẫn cậu lên ngồi trên khổ đá to bên bờ biển, còn mình đến chỗ xe kem bên đường. Wonwoo ngồi đó, đưa chân đón gió biển. Chợt ba con người từ đâu đế, nhưng không phải là học sinh, có lẽ là dân nơi này hoặc khách tham quan, đi đến chỗ Wonwoo buông lời tán tỉnh "Em trai đi một mình chắc buồn lắm nhỉ? Có muốn tụi anh đèo đi dạo chơi không nè?" Wonwoo chẳng tỏ ra khẩn trương hay sợ hãi gì cả, cậu bình tĩnh đáp "Dạ không đâu ạ". Bọn chúng tiếp tục dụ dỗ "Em đừng lo, bọn anh sẽ chăm sóc em đàng hoàng mà!", Wonwoo nghe xong, giang chân giơ thẳng trước mặt tên vừa nói, khoe luôn cả bộ đùi nõn nà của mình, nhẹ nhàng vuốt ve "Mấy anh mà không đi thì "ấy" của em băm mấy anh ra làm thịt đó!". Dứt lời, Soonyoung xuất hiện phía sau từ khi nào không biết, giương đôi mắt lạnh tanh đầy ám khí, đe dọa "Chào! Có chuyện gì à?" Thế là cả ba chạy toán loạn bỏ đi......
#Rento
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top