PHIÊN NGOẠI 3: Bạch Hiền vì sao mà xa sỉ hơn

Dù nói người cần kiệm dễ xa xỉ, người xa xỉ khó cần kiệm, nhưng đối với 500 tệ phí sinh hoạt thời đi học, 1000 tệ phí sinh hoạt (không tính tiền thuê phòng)sau khi đi làm của Biện Bạch Hiền mà nói, xa xỉ ngay lập tức cũng không phải là việc đơn giản. Vì thế, mặc dù cậu đã trở thành vợ của Phác Xán Liệt mấy tuần rồi, tuy trong túi đã nhét đầy N thẻ rồi, nhưng tiêu tiền vẫn bó chân bó tay, đi dạo cùng Phác Khánh Tú , thấy Phác Khánh Tú  kí séc, vẫn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Chủ nhật này, Phác Xán Liệt sáng sớm đã đi đánh cầu, Bạch Hiền vừa bị Phác Xán Liệt giày vò một phen, không muốn làm quả bóng, lười biếng nằm trên giường, không muốn dậy. Phác Xán Liệt bình thường ăn no xong đều rất dễ bảo, không ép buộc cậu, dặn dò người giúp việc đừng quấy rầy cậu xong, tinh thần sảng khoái vui vẻ ra ngoài.
Bạch Hiền đang chờ ngủ bù tới tận trưa, thì Phác Khánh Tú gọi điện đến rủ đi shopping. Bạch Hiền nghe đến hai chữ "mua sắm" liền úp mặt vào gối giả chết, Phác tiểu thư mua sắm thực sự rất đáng sợ... nhưng lại tìm không ra lí do từ chối, cũng không thể vừa sáng sớm đã nói quá mệt, vậy chắc bị Phác Khánh Tú cười chết mất. Đành nói đồng ý, để lái xe đón tới trung tâm thời trang danh tiếng ở tòa nhà XX để gặp Phác Khánh Tú.
Bạch Hiền đã đi mua sắm với Phác Khánh Tú vài lần rồi, mỗi lần đều chịu sự giày vò cả về thể chất lẫn tinh thần, thể chất thì chân tay rã rời, tinh thần thì con tim rỉ máu, dù tiền tiêu ào ào không phải là của cô, nhưng, nhưng...
Có đáng không?
Tại sao một cái túi trông rõ ngớ ngẩn lại mất N vạn?
Tại sao một đôi giày trông chả ra làm sao lại cần N vạn?
Tại sao tại sao... bọn họ đều phải dùng đơn vị vạn tệ?
......
Bạch Hiền xuất thân từ một nhân viên tài vụ nhỏ bé mỗi lần thấy cái giá trên trời đó, thường không nhịn được, nghĩ tới "giá thành giá thành", sau đó lại lấy tinh thần yêu nước không cho bọn quỷ phương tây kiếm tiền, kiên quyết bỏ những thứ đó lại.
Hôm này cũng không ngoại lệ, Phác tiểu thư vừa đi vừa càn quyét, Bạch Hiền vừa đi vừa nhìn, đi được một lúc hai người ngồi uống trà nghỉ ngơi ở tầng trên cùng, Phác Khánh Tú nhìn đống đồ mình mua, nhìn Bạch Hiền vẫn tay không, đột nhiên xúc động: "Bạch Hiền à, có phải em hơi phung phí không?"
Phác tiểu thư nghĩ tới đống quần áo đến mác còn chưa thèm cắt ở nhà, lần đầu tiên chột dạ.
Bạch Hiền vừa uống trà, vừa thành thật lắc đầu: "Không có không có." Đại tiểu thư không phải hơi phung phí, mà là hết sức phung phí, nói bản thân "hơi phung phí" thật quá khiêm tốn rồi = =
Phác Khánh Tú than thở: "y, cũng may mà anh trai biết kiếm tiền, không thì em lấy đâu ra những ngày thoải mái như vậy."
Đúng như những gì cô ấy nói, chồng cô – Kim Chung Nhân mặc dù chức vụ cao nhưng xuất thân bình thường, nào đã trải qua cách tiêu tiền như cô, cô hiện nay tiền tiêu như nước là dựa vào lợi nhuận hàng năm mà tập đoàn Phác Thị mang lại.
Bạch Hiền cười ha ha, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, trong đầu ù ù cạc cạc nhớ lại đoạn đối thoại trên giường của hai người lúc sáng. Khi ấy Bạch Hiền bực anh quá đáng đã đánh thức cậu, Phác Xán Liệt nói: "Lần đầu tiên gặp nhau, ở ngoài bệnh viện, em chẳng chửi anh là nhà tư bản còn gì?"
Bạch Hiền ngạc nhiên: "Anh... Sao anh biết?"
Phác Xán Liệt ho một tiếng, ngón tay tự nhiên luồn vào trong áo, đồng thời cúi xuống cổ cậu cắn một cái: "Nhà tư bản giỏi nhất là gì? Ép khô em tới giọt máu cuối cùng?"
Sau đó......
Tuy cậu vẫn chưa bị ép khô, nhưng cũng gần như thế rồi......
囧!
Ban ngày cậu nghĩ đến việc này làm gì? Bạch Hiền cảm thấy hai má nóng hết cả lên, vội vàng cầm cốc trà lên che giấu. Phác Khánh Tú lại phát hiện ra, hơi kì lại hỏi: "Bạch Hiền, mặt chị đột nhiên ửng đỏ là sao?"
Bạch Hiền bị truy vấn, càng quẫn bách hơn, Phác Khánh Tú nhìn bộ dạng cậu như vậy đã đoán được 7, 8 phần, đang định trêu cậu, nghe thấy có người gọi.
"À, đây chẳng phải là Phác tiểu thư và Phác phu nhân sao?"
Bạch Hiền và Phác Khánh Tú cùng ngẩng đầu lên nhìn. Chừng 4, 5 quý phu nhân đi về phía họ, có vẻ như quen biết Phác Khánh Tú, không đợi chào hỏi liền ngồi ngay bên cạnh họ. Phác Khánh Tú dịch sang bên cạnh Bạch Hiền, nhân lúc mọi người không để ý, nói khẽ: "Chị xem người mặc mẫu mới của Chloe kia, là vợ bé của XXX, trước đây toàn lén liếc mắt với anh trai em. Người thì xinh đẹp nhưng mà gia thế không ổn, anh em sao có thể vừa mắt chứ."
...... Đại tiểu thư à, gia thế không ổn hơn ở đây này! Bạch Hiền vừa ngầm nhìn vừa đánh giá tình địch. Nhìn một lượt bọn họ, cũng tranh thủ lúc họ không để ý, nói nhỏ vào tai Phác Khánh Tú: "Bộ nào là mẫu mới của Chloe?"
Phác tiểu thư: "......"
Ngồi một lúc, cả đám người bèn nói chi bằng cùng đi mua sắm, Bạch Hiền cũng không ý kiến gì. Chỉ là đi cùng bao nhiêu người này không giống đi với mỗi mình Phác Khánh Tú, Bạch Hiền cũng không thể không thử bộ nào, hoặc chỉ xem chứ không mua. Tiện tay thử cái váy, hóa ra lại rất đẹp, sau đó nhìn giá, 1800 ~~
Bạch Hiền nước mắt lưng tròng.
Mới 1800 thôi ~~
Tha thứ cho từ "mới" cậu đã dùng, trước đây cái váy 800 tệ cậu đều không nỡ mua, nhưng cái giá này trong số y phục ngày hôm nay đã xem, thực sự thấp nhất thấp nhất rồi. ~~
Vì vậy, mua cái này đi, cũng coi như là giao lưu, rốt cục cậu cũng được gả vào nhà giàu có, nếu keo kiệt quá, nói không chừng boss đại nhận sẽ bị người khác chê cười mất.
Thế là Bạch Hiền hào phóng kêu nhân viên bán hàng gói vào. Nhân viên cửa hàng cười khéo léo nói: "Thiếu gia thật may mắn, cửa hàng chúng tôi vừa mang từ Anh về, chỉ có chiếc này thôi." Sau đó nhìn vào máy tính nói: "Giá gốc là 1800 bảng, sau khi giảm số lẻ đi còn 2 vạn tệ ạ."
Bạch Hiền nghi ngờ mình nghe nhầm —— một ngàn tám trăm......
Bảng Anh???
2 vạn tệ?!
Mặt Bạch Hiền cứng đơ luôn rồi.
Mọi người xung quanh đều nghe rõ, cái người mặc bộ Chloe lượn lờ đi tới, nhìn cái váy trong tay nhân viên cửa hàng nói: "y, chiếc váy này đẹp thật, tiếc là Biện thiếu gia thật may mắn, vừa nãy sao tôi không nhìn thấy..."
Nếu lúc này không mua có lẽ chả khác gì đem thể diện của boss vứt xuống Thái Bình Dương, Bạch Hiền gồng lên 0.1 giây, dù tim nhỏ máu, mặt vẫn mỉm cười lấy thẻ ra, trông thờ ơ, kỳ thực đau tim muốn chết: "Vâng, tôi thật may mắn."
Bạch Hiền trở về nhà ủ dột, nhìn vào bức tường suy nghĩ về cuộc đời.
2 vạn ơi là 2 vạn! Cậu đã tiêu 2 vạn để mua một cái váy......
Đó là tiền lương mấy tháng của cậu, là thu nhập cả năm của cha cậu, là......
Bạch Hiền vô cùng buồn rầu, đồng thời cũng bắt đầu hối hận, vẫn là không nên mua, tuy về sau Phác tiểu thư nói chỉ sợ lúc đó cậu không mua, nhưng nhưng......
2 vạn ơi....
Nỗi buồn phiền này kéo dài tới tận lúc đi ngủ, Boss đại nhân vỗn dĩ muốn làm gì gì đó một chút, nhưng thấy Bạch Hiền hết sức chán nản, vẻ mặt đau khổ tột cùng.... Khó mà không bắt đầu kiểm điểm, không lẽ gần đây nhiều lần quá? Mặc dù là mới cưới...
Phác Xán Liệt thở dài: " Có gì mà buồn thế?"
"Buồn chết đi được."
Phác Xán Liệt tối mặt, chẳng lẽ kỹ xảo của anh vẫn chưa đủ?
"2 vạn tệ ơi!"
Giọng Bạch Hiền hết sức đau khổ, vốn dĩ boss đại nhân rất buồn rầu cuối cùng cũng phát hiện ra suy nghĩ của người đó dường như không cùng một hành tinh với anh, nhíu mày hỏi: "Cái gì hai vạn?"
"A..." Bạch Hiền cần gấp người để thổ lộ, cũng không để ý xem đối tượng có thích hợp hay không, đem kể hết nguyên văn sự việc. "Hôm nay Phác Khánh Tú tìm em đi tòa nhà XX... cửa hàng nhỏ... nhìn nhầm nhãn hiệu...."
Phác Xán Liệt thật không biết nên giận hay nên cười, vì loại chuyện này mà để ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống x ( x đấy nhá, đừng có nhầm với cái tòa nha XX nha = =)... để tránh sau này phát sinh việc tương tự, Phác Xán Liệt nghĩ 2 giây, nói: "Tòa nhà XX?"
Bạch Hiền gật đầu.
"Tòa nhà đó là tài sản đứng tên anh."
"Á?"
"Những cửa hàng đó mỗi năm phải nộp cho anh số tiền thuê không nhỏ."
"Á"
"Vì thế 2 vạn tiền mua váy, có phần lợi nhuận là đưa cho anh."
Bạch Hiền ngơ ngẩn: "Đưa anh bao nhiêu?"
"Uhm, khoảng 5 nghìn." Phác tổng đùa một cách vô trách nhiệm: "Vì thế sau này em mua đồ có thể trực tiếp giảm giá 30%, ví dụ như cái váy em mua hôm nay, thực tế chỉ cần chi 1 vạn rưỡi, giảm được 5 nghìn."
"Đúng không?"
"Ừ" Boss đại nhân tiếp tục nói dóc không them chớp mắt. "Vì vậy sau này em càng mua nhiều, giảm giá càng nhiều, càng tiết kiệm được nhiều tiền."
"Đúng, đúng không?" Hình như có gì không đúng, chắc chắn có gì đó sai! Nhưng chủ tịch đại nhân đừng có càng lúc càng lại gần được không, không cách nào suy nghĩ nổi!
"Đương nhiên" Boss tẩy não xong, cười khẽ nói: "Vậy thì, chúng ta có thể bắt đầu làm việc khác được chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top